CHƯƠNG : GỬI CHO HẮN
Editor: Luna Huang
Gió đông xẹt qua song linh, thỉnh thoảng bị bám một hai mảnh cành khô.
Phong Sầm khoanh chân ngồi ở trên giường, toàn bộ không buồn ngủ.
Hắn chỉ là đang suy nghĩ, mình rốt cuộc từ khi nào bắt đầu thích Ninh Sơ Nhị. Lại là khi nào bắt đầu, bại bởi Liên Thập Cửu.
Năm ấy quen biết Ninh Sơ Nhị, Phong Sầm chỉ có mười ba tuổi.
Mới từ trong cốc lén chạy ra ngoài, hắn còn chưa ở bên ngoài tiêu sái bao lâu, liền gặp gỡ cừu gia Ngũ độc môn của Tự Phong cốc.
Một cánh tay hắn cắn bị thương nhuốm máu đỏ, chợt quanh thân đều như kim đâm đau run.
Hắn liều mạng chạy ra, che lại huyệt đạo quanh thân mình ngất ở dưới chân núi, lại để cho cuộc đời này của hắn gặp phải một nữ nhân không nên gặp nhất.
“Còn có thể động sao?”
Trong đầu xuân sáng mờ, gương mặt con nít lớn chừng bàn tay ân cần nhìn hắn.
Trên má không có quá nhiều kinh ngạc, cũng không hô to gọi nhỏ như những nữ hài tử bình thường.
Hắn cho là nàng muốn cứu hắn, hơi ngẩn ra một chút nói.
“Còn có chút khí lực, chỉ là nếu ngươi muốn cứu ta, chỉ sợ dược liệu rất khó tìm,. Chẳng biết có thể làm phiền ngươi truyền tin cho. . .”
“Ta nghĩ ngươi đại khái là hiểu lầm rồi.” Nàng cắt đứt lời của hắn, chân thành không gì sánh được nói “Ý của ta là, nếu như ngươi có thể năng động, có thể thỉnh ngươi qua bên kia nằm hay không, thúc phụ gia ta là làm quan tài. Ngươi nếu là chết ở cửa, không đem ngươi chôn thực sự có chút không thể nào nói nổi. Nếu chôn rồi, lại phải phí một cỗ quan mỏng.”
Lúc này hắn mới phát hiện bản thân hôn mê trước cửa hàng quan tài.
Lời của đối phương nói rõ ràng, lại suýt nữa để Phong công tử tức giận phun khói.
Hắn phân minh còn tưởng mình được cứu! !
Thế nhưng tiểu tự tôn lúc còn trẻ luôn luôn rất mãnh liệt, nhất là ở trong cốc Phong Sầm bị làm hư.
Nên hắn liếc mắt, giơ tay bò lên, lếch từng cái một bò sang góc kia.
Hắn ở bên ngoài hong gió tròn hai ngày, mắt thấy nữ tử chải song hoàn tấn kia, sôi nổi cầm một đống bùa chữ như gà bới, ra ra vào vào cửa hàng quan tài đó.
Cũng là sau đó, Phong Sầm mới biết được.
Vọng Thư Uyển.com
Cha của thứ không tim không phổi này, còn là một kinh quan chính tứ phẩm, chỉ vì bổng lộc của khâm thiên giám không cao, mỗi lần hồi hương thăm người thân, cũng sẽ giúp đệ đệ mình bán một chút quan tài, kiếm chút tiêu vặt.
Mấu chốt nhất là, cái thứ này, vẫn là người sau này có quan hệ lớn lao với hắn.
Hoàng hôn ngày thứ ba, tiểu nha đầu cầm hai khối củ từ ngồi ở cửa gặm.
Thấy hắn nhìn qua, cúi đầu nhìn đồ trong tay một chút, rất hiền hòa nói.
“Ngươi muốn ăn sao?”
Đây không phải là lời vô ích sao?
Hắn đã hai ngày hai đêm không ăn gì rồi,
Ta muốn ăn.
Rõ ràng là ba chữ thật đơn giản, Phong Sầm chính là nói không nên lời.
Tựa đầu nhẹ nhàng hất sang bên nói.
“Ta không đói bụng.”
“Nga.”
Nha đầu không nói gì nữa, mà là ngồi xổm cách hắn càng gần chút.
Hương khí nhàn nhạt của củ từ, là một trận hương vị ngọt ngào cứ như vậy theo gió núi thổi qua.
Phong Sầm nuốt ngụm nước bọt, chật vật đem đường nhìn dời khỏi củ từ, đang muốn nghĩa chính ngôn từ nói cái gì đó, liền thấy nàng cười híp mắt đem một khối còn nguyên cho hắn.
“Nếm thử đi, thúc phụ ta chính tay hấp.”
Hài tử mười ba tuổi, còn không hiểu cái gì gọi là thích nhiều. Chẳng qua là cảm thấy khuôn mặt tươi cười trước mặt, so với sắc mặt xấu xí hai ngày trước để hắn bò sang một góc tốt hơn nhiều.
“Đa tạ ngươi.”
Hắn buồn buồn lên tiếng, đưa tay tiếp nhận củ từ của nàng.
Nhưng sau khi lang thôn hổ yết nhét vào, hận không giết được xú nha đầu này.
“Thứ này sao lại chua? Ngươi cho cái gì vào?”
Hắn phun ra hơn phân nửa, còn dư lại nửa khối nghẹn ở trong cổ họng.
Ninh Sơ Nhị trừng một đôi mắt to.
“Chua sao?”
Sau đó lẩm bẩm “. . . Ta đã nói rồi, để nhiều ngày như vậy tất nhiên là sắp hư rồi, hoàn hảo không có cho bọn hắn ăn.”
“Ngươi biết thứ này hư?”
Phong Sầm hỏi từng chữ một.
“Kỳ thực cũng không dám xác định.” Nàng lắc đầu.
“Chỉ là không nhớ ra được để bao nhiêu ngày rồi, thật không dám ăn.”
Bất quá bây giờ có thể xác định, vật này là không thể ăn rồi.
Đáng tiếc Phong tiểu công tử, ở trong cốc vẫn luôn được người thủ phủng nhập châu, đâu chịu nổi bực lạnh nhạt này.
Khí của mấy ngày liên tiếp, hơn nữa cổ họng miệng chua xót, dĩ nhiên sinh sôi nôn ra một ngụm máu đen lớn.
Ninh Sơ Nhị vừa nhìn, một khối củ từ dĩ nhiên để người ăn thành như thế, hách đến sắc mặt trắng xanh, xoay mặt liền chạy trở về phòng.
Phong Sầm lại vì đánh bậy đánh bạ như thế, lại nôn được dư độc ra.
Hắn khoanh chân điều trị, chỉ cảm thấy trên người dĩ nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn cho là nàng sẽ không trở lại nữa, giây lát, lại thấy tiểu nha đầu cầm một đống giấy vàng chạy trở lại.
Lời nói ra, lại như cũ không dễ nghe.
“Còn thở không? Nhà của chúng ta còn có vài lá bùa dùng để siêu độ, nếu là ngươi có bạc vụn liền cho ta, ta khẳng định giúp ngươi bảo quản tốt.”
Quỷ mới cần ngươi giữ giúp.
Cưỡng bức cưỡng bức bản thân nhịn khẩu ác khí xuống, không nói câu nào với nàng.
Sau này hắn mới biết được.
Vọng Thư Uyển.com
Kỳ thực sư phó của mình Viên Húc Tán Nhân sớm liền tìm được Ninh Gia, chỉ là hắn lúc đó trúng độc quá sâu, không thích hợp lộn xộn. Vả lại, lại muốn cho hắn chút giáo huấn, liền mặc hắn nằm ở bên ngoài như thế.
Bụng rỗng hai ngày, cũng là vì thanh trừ trọc khí trong cơ thể hắn.
Về phần củ từ bị hỏng.
Đương nhiên cũng không thể nào là đánh bậy đánh bạ, mà là cố ý gây nên.
Dược liệu tương trùng, biện pháp mặc dù xảo quyệt, cũng thật có thể loại trừ độc trong cơ thể hắn.
Về phần lá bùa. . .
Ninh Sơ Nhị đúng là muốn gửi đi cho hắn.
Bởi vì nàng cảm thấy, việc này căn bản cũng không kháo phổ.
Nàng không tin chỉ dựa vào một ngụm củ từ là có thể cứu mệnh của Phong Sầm.
Thân thể của Phong tiểu công tử khỏi hẳn, chuyện thứ nhất chính là cự tuyệt nói chuyện với sư phó của mình, chuyện thứ hai chính là liên tục trợn trắng mắt với Ninh Sơ Nhị không có tim không có phổi.
Mặc dù sư phó hắn nói cho nàng biết, Sơ Nhị chính là tiểu chủ công bọn họ muốn tìm.
Thế nhưng hắn chính là nhìn nàng không vừa mắt.
Phong Sầm gia ở nhà thúc phụ của Ninh Sơ Nhị một đoạn thời gian, liền đi theo bọn họ đi kinh thành.
Dọc theo đường đi, ba lần bốn lượt hắn muốn nói với Ninh Sơ Nhị, ngươi là nữ nhân ta ghét nhất, nhưng lại cảm thấy không có khí độ.
Hắn đại khái là chán ghét Ninh Sơ Nhị.
Lại không biết từ lúc nào, đường nhìn cũng sẽ len lén rơi vào trên người của nàng.
Nàng không thích xen vào chuyện của người khác, không thích chơi trội, lại thích xem tướng. Trong ngày thường, luôn luôn học cha nàng cùng ca ca ngồi xếp bằng trên bồ đoàn xem sao.
“Phong Sầm, trong sách tướng mạo nói, nam tử môi mỏng lương bạc nhất. Ngươi cũng là môi mỏng, ta lại không cảm thấy ngươi lương bạc.”
Đây là lần đầu tiên nàng ‘khen hắn’, một đôi mắt hạnh, thủy nộn thủy nộn.
Chỉ là còn chưa đợi hắn vui vẻ, liền lại bỏ thêm một câu.
“Ngươi chỉ là có chút keo kiệt.”
Phong Sầm há miệng, muốn phản bác, cuối cùng siết nắm tay chạy đi.
Ninh Sơ Nhị lớn lên thật đẹp mắt, hình dạng an tĩnh, tổng có vẻ điềm tĩnh.
Mỗi khi hai đường nhìn đụng nhau, hắn tổng nhịn không được xấu hổ đỏ mặt.