CHƯƠNG : TÂM TƯ CỦA LIÊN TIỂU GIA
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị đơn giản không nhìn tới hắn, đi theo Phong Sầm.
Đi hai bước, thấy vị gia kia không biết thế nào lên tính tình chủ tử gia, dù cùng không cầm, tiện tay vứt qua một bên cứ như vậy đi theo.
Phong Sầm nói: “Chúng ta đi nhanh chút, đến tửu quán trước mặt tránh một chút, mưa lớn quá.”
Dưới chân nàng không ngừng bước, vẫn là không nhịn được ở dưới mái hiên của tửu quán quay đầu nhìn hắn một cái.
Một thân áo choàng huyền sắc đều ướt đẫm, thấy nàng nhìn hắn, kinh ngạc nhìn nàng xuất thần.
Ninh Sơ Nhị hận nha dương dương, dưới chân giẫm một cái.
“Còn không tiến đến?”
Lúc này hắn mới chậm rãi bước thong thả qua đây, kêu một tiếng “Sơ Nhị.”
Hình dạng thật không biết đã làm sai.
Hắn không biết làm sao, người trong tửu lâu cũng không biết làm sao hơnhắn. Thấy rõ người tới, vài lần tiến lên muốn thay y phục cho hắn, lại nhìn vị gia này không nói được một lời, không dám vọng động.
Xem ra, ranh giới này nên là cửa hàng của Liên gia hắn.
Ninh Sơ Nhị không biết thế nào có chút phiền muộn, kêu bình trà nóng uống, lại không nhịn được những người đó ném tầm nhìn cho nàng.
“Lên trà cho chủ tử ngươi.”
Nàng tức giận phân phó, thấy khóe miệng Liên Thập Cửu cong cong, như là muốn cười, lại lo lắng nàng để ý, khụ một tiếng bưng trản trà nóng lên.
Hạ nhân đưa một cái khăn gấm lau đầu cho hắn, hắn nhìn tóc trên đầu Ninh Sơ Nhị còn nhiễu nước, vẫn nắm, không nói câu nào, cuối cùng thấy tay của Phong Sầm đặt trên tóc nàng, vẫy tới vẫy lui, chỉ chừa một mình Chiêu Tài ở bên, tiếp tục uống trà.
(Luna: Không biết đoạn này có thiếu không, ta đọc mãi vẫn không hiểu mà tìm các trang đều chỉ có như thế thôi)
Khi đó Ninh Sơ Nhị không rõ, Liên Thập Cửu thẳng cho đến lúc này vẫn còn tính kế, để Chiêu Tài mang Phong Sầm ra bên ngoài.
Chỉ cảm thấy gương mặt đó, nàng tịch mịch đặc biệt không phải tư vị.
Ninh Sơ Nhị nói: “Ngươi đừng theo ta mãi, người bên ngoài thấy được, còn tưởng rằng hai ta làm sao nữa.”
Hắn nâng mắt lên, một đôi mắt như là có thể hóa thành một hồ nước xuân.
“Hai ta không phải là sớm đã thế nào rồi sao? Hiện nay nàng muốn không nhận?”
Hắn nói là cái lần hắn tiễn nàng trở về, hôn trộm nàng kia.
Cả khuôn mặt của Ninh Sơ Nhị đều thẹn thùng đỏ bừng, mà lại đem Phong Sầm ra liên tiếp hỏi tại chỗ.
“Hắn làm gì nàng rồi?”
Vọng Thư Uyển
Dưới thẹn quá thành giận, nhìn hắn chằm chằm nói.
“Ngươi chớ có nói bậy.”
“Sao ta lại thành nói bậy rồi, thời gian trước còn thật tốt, tự dưng giận ta. Nàng cùng một chỗ với cái thứ kia, trong lòng ta cũng là không dễ chịu. Nàng nói một chút, ta chọc gì nàng?”
Cái thứ kia, tự nhiên là chỉ Phong Sầm.
Ninh Sơ Nhị cũng không đợi Phong cốc chủ bão nổi, đi ra một bước.
(Luna: cũng không hiểu ở trên ghi là kéo PS đi rồi, giờ ổng còn ở đây)
“Ai tốt với ngươi? Thứ đồ các ngươi chơi, ta không nguyện ý quản, cũng không muốn quản. Chỉ một mệnh quan triều đình như ngươi, vẫn là thu liễm chút mới tốt, ta đây là xuất phát từ đồng liêu báo cho ngươi biết, có nghe hay không liền là chuyện của ngươi.”
Liên Thập Cửu hình như có chút giật mình, dừng lại một lúc lâu mới cười ra tiếng.
“Ra là vậy? Còn tưởng rằng nàng không thích ta. Sơ Nhị, ta vẫn chưa thế nào với người bên ngoài, nàng biết, ta thích nàng mà.”
Phong Sầm cảm thấy Liên Thập Cửu quả nhiên là một tên không biết xấu hổ.
Ninh Sơ Nhị cũng không ngờ tới trước mặt người khác cũng dám nói trắng ra như thế, nâng tay chỉ hắn.
“Nói bậy cái gì? Ta thích ngươi khi nào? Sau này ngươi muốn chơi muốn ăn có quan hệ gì với ta, làm công tử gia phong lưu phóng khoáng của ngươi là được.”
Nói xong vung ống tay áo liền muốn xuất môn.
Liên Thập Cửu vội vã đưa tay kéo lấy tay áo.
Nghĩ là cũng không có ở trước mặt thuộc hạ phô trương lớn như vậy, sắc mặt của hắn cũng là phơi nắng. Quay đầu thấy Chiêu Tài cười trộm ở trong góc, chỉ vào hắn nói.
“Ngươi xoay qua chỗ khác.”
Hình dạng không được tự nhiên, người nhìn lại có chút buồn cười.
Hắn ôn thanh nói.
“Sơ Nhị, thật không có, nếu nàng không tin, ta mang người đó đến, thế nào?”
Kỳ thực khi đó Ninh Sơ Nhị đã xấu hổ nhiều hơn tức giận rồi, đâu còn muốn nghe hắn giải thích, lôi kéo Phong Sầm liền chạy đi.
Liên tiểu gia vì thế thực tại khổ não nhiều ngày.
Nếu muốn nói nam tử tinh minh hơn nữa, trước mặt nữ tử mình yêu cũng sẽ có chút ngốc.
Từ sau ngày đó, Liên Thập Cửu cũng dẫn theo cô nương Minh Nguyệt Lâu đến tìm nàng.
Hắn nói: “Sơ Nhị, chính là nàng. Ngày ấy mấy người chúng ta thương lượng chuyện đường muối Lưỡng Quảng, cũng không lâu lắm đã đuổi người đi.”
Ninh Sơ Nhị không ngờ hắn sẽ kéo người đến, trong khoảng thời gian ngắn lại là xấu hổ lại là bất đắc dĩ.
Cho đến khi nghe nói cô nương này là hắn thuê theo giờ, đứng ở trong gió chờ nàng đáp lời cũng phải tốn không ít bạc, vội vã để cô nương kia đi.
Có tiền cũng không cần phung phí thế này.
Liên Thập Cửu nhìn Sơ Nhị vẫn cúi đầu không nói, liền đưa tay đụng của nàng một cái.
“Sơ Nhị, chớ giận, lần sau không thế nữa.”
Ninh Sơ Nhị tuy là nữ tử, nhưng là ở trong quan trường đã biết, lại làm sao không hiểu quan hệ trong này. Uống rượu nói chuyện phiếm, xa không phải là biểu hiện ra đơn giản như vậy.
Nàng còn quá trẻ tuổi, nên sở dĩ phải biểu hiện như vậy rất không quen.
Lúc lãnh tĩnh, bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Kỳ thực, cũng không có gì. Quan to hiển quý, những thứ này đều là chuyện thường.”
Liên Thập Cửu nghe vậy cũng không vui vẻ.
“Đây là dự định mặc kệ ta sao?”
Nàng đây phải ý này? Huống hồ. . . Nàng quản sao?
vongthuuyen.com
Liên Thập Cửu thấy Ninh Sơ Nhị lại biến thành hũ nút, không biết nghĩ cái gì. Muốn ôm người một chút, lại lo lắng đường đột, liền nói với nàng.
“Kỳ thực ta cũng rất phiền chán việc này, lần sau nếu còn loại sự tình này nữa, nàng liền ăn mặc quan phục tới tìm ta. Chỉ nói có chuyện gấp thương nghị với ta, ta liền đi ra được không?”
Nàng có có chuyện gì gấp nói với hắn?
Ninh Sơ Nhị nghe như lọt vào trong sương mù, mơ hồ cảm thấy việc này sai sai, muốn nói: Ta đi không thích hợp.
Liên Thập Cửu lập tức tiếp câu.
“Dạ dày của ta không tốt, lại dị ứng hương phấn, thật không giúp ta sao?”
Phỏng chừng nói thêm gì đi nữa, hắn liền muốn nhất nhất liệt kê nàng làm sao giúp hắn giải vây trong bàn rượu.
. . .
Từ đó về sau, Ninh Sơ Nhị làm đội hộ dạ dày của Liên đại nhân.
Mỗi lần có tin tức, nàng cũng sẽ mặc y phục của ca ca kéo hắn từ trong lâu ra.
Thường xuyên qua lại, tin tức trưởng tử Ninh gia muốn vì muội muội giật dây bắc cầu cứ như vậy bất hĩnh nhi tẩu.
Chẳng những thế, một mình ngươi khâm thiên giám linh đài lang, có chuyện gì tìm Liên thị lang thương nghị. Đơn giản chính là muốn vì muội muội của mình, tìm một con đường tốt mà thôi.
Mọi người nghi kỵ, bắt chân chờ, thẳng đến đại kiệu tám người nâng phong phong quang quang thú Ninh Sơ Nhị vào cửa, trong lòng đột nhiên hiểu.
Đôi khi, phương pháp, so với gia thế cao thấp quan trọng hơn nhiều.
Cho nên nói, bàn tính của Liên tiểu gia, không chỉ tính toán trong quan trường, đối với người của mình, càng sâu.
Thuở thiếu thời, luôn luôn một hai chuyện lý thú như thế, mang theo chút hoang đường, mang theo chút xung động.
Ninh Sơ Nhị cười, Liên Thập Cửu liền biết nàng nghĩ tới điều gì.
Cánh tay dài duỗi một cái ôm nàng vào trong ngực.
“Theo đuổi nàng thật nhiều trắc trở.”
Ninh Sơ Nhị nhìn cái tay hoàn bên hông kia, muốn cầm, cuối cùng vẫn là hất ra.
“Chúng ta. . . Vẫn là nói rõ ràng đi.”
Liên Thập Cửu thuận theo lực đạo buông tay ra, biết lời kế tiếp sẽ không quá lọt tai, một tay nầng đầu nhìn phía nàng.
“Tốt nhất nàng có thể nói rõ ràng.”
Đây là một câu cảnh cáo.
Ninh Sơ Nhị suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói.
“Chuyện lần trước, là bởi vì ngươi uống nhiều rượu, chúng ta như vậy, cũng là. . .”
“Cũng là cái gì?”
Khóe miệng hắn nhấc lên một tiếu ý giễu cợt.
“Say rượu mất lý trí? Hay là kìm lòng không đậu?”
Ninh Sơ Nhị muốn biện giải, còn chưa kịp há mồm liền bị Liên Thập Cửu kéo đến gần.
“Lúc ta không uống nhiều cũng muốn ngủ với nàng. Nên Ninh Sơ Nhị, lúc này làm ta tức giận, không phải là chuyện tốt. Nàng cảm thấy thế nào?”
Nàng mau ngậm miệng.
Kỳ thực trong lòng hai người đều hiểu, không nói trắng ra sự kiện kia, ai cũng sẽ không sống tốt.