Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs.wordpress.com
Khi Yui vẫn còn chật vật đi thì đã là sáng hôm sau, nhưng bây giờ thời tiết trở lạnh, mặc dù là ban ngày nhưng không trung vẫn tối đen như sau hoàng hôn vậy.
Yui hơi ngẩng lên nhìn, cuối cùng rùng mình một cái dưới sắc trời bạc lạnh.
Bầu trời hôn ám như đang biểu hiện điều gì, đứng dưới mặt đất trống trải, trong lòng dần dần cảm thấy bất an.
Yui rụt tay vào trong ống tay áo, không chỉ vì rét lạnh mà thứ trong lòng bàn tay làm nàng yên tâm không ít, nó hơi lạnh nhưng lại trở thành lực lượng giúp nàng kiên trì giờ phút này.
Sự bất an không liên tục lâu.
Không biết từ khi nào, một con tử hồn trùng màu trắng nổi lơ lửng trên không trung, chúng nó nhẹ nhàng bao vây lấy Yui, như muốn dẫn nàng đến nơi nào đó.
Yui cũng không xa lạ gì với tử hồn trùng. Đêm nay cực kỳ mệt mỏi, nàng để chúng đưa xuống núi, qua một lúc lâu, cuối cùng khi thấy người mình cần tìm, nàng chỉ muốn lập tức nằm thẳng xuống đất.
Kikyou vẫn trong bộ trang phục nữ pháp sư giản đơn, trên gương mặt không hề có biểu cảm gì, trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như thời tiết này vậy.
Nàng ấy không đeo cung tên trên lưng, xem ra là không hề dự đoán được chuyện Yui sẽ tìm đến.
“Kikyou đại nhân, đây là…”
Chạy bước nhỏ đến cạnh Kikyou, lấy ra thứ được giấu trong tay áo, Yui không chút lưu luyến đưa nó ra.
“Đây là… Ngọc Tứ Hồn? Cô lấy được nó?!”
Kikyou không nghĩ tới có thể gặp lại Yui nhanh đến thế, càng không ngờ Yui lại thật sự dễ dàng lấy được bảo bối mà đám yêu quái liều chết tranh đoạt. Nàng cứ nghĩ rằng Yui chật vật xuất hiện đêm khuya là muốn tìm kiếm che chở, không nghĩ tới lại làm được chuyện mà mình chỉ thuận miệng nói đến —— nói thật, nàng không chờ mong gì.
Những thứ quá non nớt và yếu ớt luôn dễ làm người ta bỏ qua, nhưng nàng vẫn không thể tin nổi Naraku lại lơi lỏng phòng bị với Yui đến thế, ngoài việc chắc chắn đối phương vô hại, chẳng lẽ tên bán yêu dơ bẩn kia thật sự có trái tim?
“Sau khi đưa thứ này cho ta, đừng trở về đó nữa.”
Dù có tình cảm như thế nào, nếu bị Naraku phát hiện cô bé này đã dẫm phải điểm mấu chốt của hắn thì chỉ sợ không sống nổi. Kikyou thật sự thương Yui, Yui giống như em gái Kaede ngày xưa của nàng, hoạt bát hồn nhiên, sạch sẽ trong trắng không hề nhiễm hạt bụi nào. Người như vậy là không thể ở bên một kẻ dơ bẩn như Naraku được.
Naraku tuyệt đối không cho phép cô gái này phản bội.
“Không trở về?”
Không quay về làm sao được? Nàng còn chưa ăn điểm tâm đâu!
“Rất nguy hiểm…”
Kikyou đang nói, hai mắt bỗng nhiên trợn to.
“Ki, Kikyou!!”
Một người đáng ra không nên xuất hiện lại đột ngột hiện ra.
Inuyasha đứng đằng xa, ánh mắt nhìn Kikyou vẫn phức tạp. Mà bên cạnh hắn là nhóm bạn luôn cùng nhau đồng hành… và người yêu.
Khi Inuyasha nhìn thấy Kikyou, giọng nói hơi cứng ngắc, khiến vẻ mặt cũng trở nên hơi xấu hổ.
Kikyou khẽ thở dài.
Tại sao chỉ mới không lâu, chỉ nhìn nàng thôi mà đối phương cũng trở nên chột dạ như thế?
Cảm thấy ảm đạm, ánh mắt vẫn mang vẻ đạm mạc.
“Các ngươi đến đây à.”
Vừa nói, nàng vừa di chuyển ánh mắt sang nơi khác, không nhìn đối phương cái nào nữa.
Năm mươi năm trước, nếu không vướng bận điều gì, nếu không phải Naraku bày âm mưu, bọn họ sẽ ở bên nhau sao? Nàng bỗng nhiên không dám tưởng tượng biến cố sau hình ảnh tốt đẹp ấy.
“Kikyou, chúng ta…”
Inuyasha bỗng nhiên không biết nên nói gì mới tốt. Bọn họ lần theo mùi của Naraku, không nghĩ tới lại gặp gỡ Kikyou ở đây.
“Trong tay Kikyou đại nhân chính là ngọc Tứ Hồn sao?”
Pháp sư đại nhân liếc ngay thấy được đồ vật trong tay Yui, cảnh giác hỏi, mà ngay tại khi hắn vừa dứt lời thì Yui đã để ngọc Tứ Hồn vào tay Kikyou.
Kikyou có vẻ thất thần.
Ngọc Tứ Hồn được chuyển vào tay Kikyou, ngọc vừa chạm vào lòng bàn tay Kikyou thì khí màu đen biến mất, ngọc Tứ Hồn biến thành màu tím phấn nhàn nhạt.
“Yui, cán ơn —— Á!”
Một giây sau khi nhận lấy ngọc, chỉ hơi chút thất thần nhưng Kikyou lập tức phát hiện ngọc Tứ Hồn hơi khác thường, nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng thì một móng vuốt nhọn hoắt bỗng nhiên vươn ra khỏi khối ngọc, đâm mạnh vào ngực của nàng.
Chỉ nháy mắt, thân thể vốn bằng đất lập tức vỡ ra rơi xuống đất, hoàn toàn khiến mọi người xung quanh chấn kinh.
“Kikyou!!!”
Sửng sốt một giây, sau đó không hề để ý cô gái cạnh mình, Inuyasha lập tức lao lên ôm cả người Kikyou đang lung lay sắp đổ. Hắn kinh hoàng muốn ôm chặt lấy nàng, giống như cấp bách muốn giữ lại thứ gì đó, nhưng thân thể bằng đất không giống người thường bình thường, Inuyasha lo lắng chỉ biết ôm chặt lấy thân thể có nguy cơ vỡ vụn.
Ngọc thạch rơi ra khỏi tay Kikyou, rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy. Màu tím phấn biến mất, thứ tràn ra khỏi ngọc thạch chỉ có chướng khí màu đen.
Vô số xúc tua và tứ chi vươn ra khỏi ngọc thạch, chi chít dày đặc.
“Nữ pháp sư đại nhân?!”
Tình hình thay đổi quá nhanh.. luanhen. Yui kinh hoảng, nhìn yêu quái và khí màu đen không ngừng lan tràn từ ngọc Tứ Hồn, ngây ngốc tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ.
Vì sao Ngọc Tứ Hồn lại biến thành như vậy?
Rất nhanh sau đó, đủ loại yêu vật to nhỏ xuất hiện xung quanh, chúng nó kêu gào, chen chúc, ánh mắt khát máu nhìn về phía nữ pháp sư đang bị trọng thương.
Mà lúc này, một vầng sáng nhạt xuất hiện trên người Yui, ngăn cách Yui khỏi nguy hiểm bên ngoài.
“Bị lợi dụng sao…”
Nhìn thấy Yui như vậy, Kikyou liền hiểu được. Naraku, đúng là vẫn không thay đổi.
Kikyou bị sự âm hiểm của hắn đả thương nặng, thực sự hối hận vì đã không đề phòng.
“Quả nhiên là ngươi bị…”
Nhìn về phía xa xa, Kikyou ôm ngực mình, một nhát vừa rồi không lợi hại, nhưng đáng sợ nhất chính là chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chướng khí màu đen trong móng vuốt ấy xâm nhập vào thân thể, đang dần ăn mòn thân thể yếu ớt của nàng.
Miệng vết thương hoàn toàn không thể khép lại, một khi bị xé rách, linh hồn người chết bị vào trói buộc trong thân thể sẽ tìm được đường ra, sẽ liều mạng chui ra, khiến thể xác bằng đất mộ này bị lực lượng điên cuồng ăn mòn, dần dần bong ra, khiến thân thể sẽ chỉ còn lại đất cát.
“Kikyou, ngươi vẫn ngu xuẩn như trước.”
Trên không, một giọng nói vang lên, làm mọi người cực kỳ căm hận, sự xuất hiện của phu không làm ai cảm thấy kinh ngạc.
“Phu quân?!”
Yui nhìn thấy người bỗng nhiên xuất hiện, không vui mừng chạy đến như mọi khi. Nàng nhìn Kikyou bị thương không nhẹ, lại nhìn phu bỗng nhiên xuất hiện, nàng lập tức hiểu ra.
“Chàng đang làm cái gì… lợi dụng ta phải không?”
Nàng tin tưởng hắn nhất, nhưng hắn lại lừa gạt mình. Cố nén không khóc lớn, Yui phát hiện từ đầu tới đuôi chỉ có một mình mình đa tình thôi.
“Ta xin lỗi.”
Phu nhìn về phía Yui, vươn tay phải ra muốn ôm nàng.
Yui không nói lời nào, nàng yên lặng cúi đầu, không để ý đến phu.
“Không được hại cô bé ấy…”
Giọng nói của Kikyou rất yếu, nàng đã không thể khống chế thân thể của mình nữa.
“Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính ngươi đi, Kikyou.”
Ngọc Tứ Hồn, không, chính là yêu vật ngụy trang thành ngọc Tứ Hồn dần dần hiện hình, thân hình tổ hợp quái vật xuất hiện và công kích Kikyou.
Giết chết Kikyou không hề khó. Nữ nhân luôn yếu đuối những thời khắc bé nhỏ không đáng kể, sau dỡ xuống phòng bị thì dù là nữ pháp sư đều không khác gì.
Có thể giết chết nàng ta một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.
Không cần phải thay đổi chiêu trò, cũng đủ để đùa bỡn nữ pháp sư thanh cao này.
“Không được!!”
Yui bỗng nhiên ôm chặt lấy phu, muốn ngăn cản.
Ánh mắt Naraku chỉ do dự một giây, sau đó lại bình thường.
—— Kikyou là nhân tố không xác định, phải mau chóng hủy diệt nhân tố này. Nghĩ đến đây, phu khống chế yêu vật trên mặt đất, công kích nhằm vào Kikyou. Thân thể bằng đất không chịu nổi một kích, chỉ cần tấn công mạnh hơn một chút là… Nhưng phu không công kích thành công, Inuyasha gian nan đỡ một nhất thay Kikyou.
“Đều xuất hiện hết à, cũng tốt.”
Nhìn mọi người chung quanh, phu chậm rì rì khoác lớp áo choàng dày cho Yui, che kín giúp nàng, rồi kéo Yui vào lòng.
Phu cúi mắt như đang an ủi vài câu, Yui không nghe rõ, cũng không chú ý. Nhưng phu lại liếc Kohaku đang đứng cách đó không xa.
Bỗng, vô số xúc tua trồi lên mặt đất, dễ dàng bắt được nhóm Kagome.
Chướng khí màu đen như rắn độc thè lưỡi, chụm vào nhau vặn vẹo, dần dần hình thành một cái lưới kết giới màu đen rất lớn, bao vây lấy mọi người.
“Thôi chết! Inuyasha! Chú ý Kohaku!”
Nhìn thấu ý đồ của phu, pháp sư đại nhân hô to.
“Cẩn thận sao… Inuyasha đáng thương, vừa là Kohaku lại vừa là Kikyou, rốt cuộc ngươi muốn giúp bên nào trước đây?”
Phu nói, nhếch mép cười hèn mọn châm chọc.
“Ta sẽ giết ngươi trước!”
Buông Kikyou ra, Inuyasha cầm đao xông lên.
“Phong thương!”
Nhưng mà phu và Yui đứng trong kết giới không hề bị gì, lại bởi vì kết giới mà lưỡi gió nhanh chóng bị bắn ngược trở về, làm nhóm Inuyasha ăn không ít đau khổ.
“Nữ pháp sư đại nhân đáng thương, điều thất bại nhất của ngươi chính là thích một tên bán yêu vô dụng lại không yêu ngươi… Xuống địa ngục mà ngủ yên đi!”
Móng vuốt sắc màu đen đâm thủng thân thể Kikyou.
Giống một cái xác trống rỗng, ngơ ngác rơi xuống mặt đất, chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, thân thể Kikyou hoàn toàn gãy thành hai đoạn.
Byakuya đúng lúc che kín hai mắt Yui.
Inuyasha… Inuyasha…
Đầu Kikyou va chạm xuống mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt trong suốt gắt gao nhìn về phía Inuyasha.
Thân thể tàn phá, tiếng la nỉ non tuyệt vọng. Dù có ngụy trang thuyết phục mình bao nhiêu lần, đến chết, nàng vẫn chỉ muốn là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
“Á!!!”
Còn chưa kịp định thần lại, lại nghe thấy tiếng Kohaku thét chói tai.
“Kohaku!!!”
Tình hình hỗn loạn.
Yui thật sự không rõ, chỉ là một khoảng thời gian ngắn bằng ăn điểm tâm thôi, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện khiến nàng không thể tưởng tượng nổi như thế chứ.
Lợi dụng nàng, giết chết Kikyou, cướp đoạt mảnh Tứ Hồn, ở những nơi mà nàng không nhìn thấy, rốt cuộc phu còn làm bao nhiêu chuyện xấu nữa?
Kohaku ngã xuống, xúc tua yêu vật cướp lấy mảnh Tứ Hồn trong thân thể, cuối cùng rơi vào tay phu, lập tức dung hợp vào khối ngọc trên tay.
Hòn ngọc tối đen rốt cục đã đầy đủ, ngọc thạch mượt mà lộ ra bóng tối thâm thúy, tản ra vầng sáng nguy hiểm.
“Inu… ya…”
Ôm tàn tích của Kikyou, mọi người không biết nên nói gì.
Đôi mắt Kikyou dần ảm đạm đi.
Sau đó, vị nữ pháp sư đại nhân ấy, lúc này đây, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Cái chết của nàng không vẻ vang, thậm chí mang theo một chút chật vật.
“Nàng ấy đã chết… rồi sao?”
Byakuya sớm đã bỏ tay ra, Yui muốn hỏi nhưng phát hiện Byakuya chỉ lắc đầu với nàng, ý bảo đừng nói gì.
Yui nhìn về phía phu, nhưng đối phương không nhìn nàng mà là đứng ở trước người mình, gương mặt hoàn toàn kín đáo. Yui không biết vì cái gì mình lại cực kỳ sợ hãi.
Hai má rất lạnh.
Thẳng đến rất lâu về sau, cảm thấy độ ấm của đầu ngón tay phu, Yui mới biết được mình đang khóc.