Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs.wordpress.com
“Phu nhân thành chủ định…”
Nhìn thấy sắc mặt Yui không tốt, Sango thử hỏi.
“Chém nát mấy thứ linh tinh kia đi, sau đó kéo phu ra.”
Cứ quyết định thế đi.
khóe miệng Miroku giật giật.
Này, sốt ruột chém phu quân ( con nhện) nhà mình thành vụn như thế không có vấn đề gì chứ!
Giờ khắc này, pháp sư đa tình quyết định nên tìm một thê tử ôn hòa hiền lành có vẻ an toàn hơn.
“Cái này…”
Sango hiển nhiên ngây ngẩn cả người. Đang ở thời khắc sống chết khẩn trương, vì sao nàng lại cảm thấy dở khóc dở cười thế. Naraku chính là yêu quái nhện, ngọc Tứ Hồn đang thao túng ý chí hiện tại của hắn, nói một cách đơn giản, yêu quái Naraku đã hòa vào ngọc Tứ Hồn, trở thành một phần của nó, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa. Cách làm của phu nhân thành chủ không thể nghi ngờ là phí công.
Nhưng mà, điều làm nhóm Sango kinh ngạc chính là, sau khi phu nhân thành chủ cướp Thiết Toái nha từ tay Inuyasha đang ngơ ngẩn, bắt đầu vung chém lung tung, mà những xúc tua cùng tứ chi ấy vốn không ngừng công kích khi bị Inuyasha chém giết nhưng giờ phút này lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí khi thấy phu nhân thành chủ chém không thuận tay còn chủ động vươn đến cho nàng tiện chém dễ hơn.
Cái hành vi chủ động xin được hành hạ kia thật đúng là đáng sợ!
“Chẳng lẽ… ý thức của Naraku vẫn chưa biến mất? Naraku đã khống chế được lực lượng của ngọc Tứ Hồn?”
Giật mình thì giật mình, sau khi bình tĩnh lại thì Miroku nghĩ ngay đến khả năng này.
“Phu quân còn lâu mới dễ dàng biến thành bạch tuộc như thế!”
Yui hung thần ác sát chém đủ loại xúc tua. Mới chém vài cái thôi mà đã cảm thấy mệt rồi, quả nhiên do sức khỏe mình bây giờ đang yếu kém dần đi sao?
【 ngươi, có nguyện vọng gì. 】
Thở hào hền, Yui nghe thấy có tiếng gì đó.
【 ngươi, có nguyện vọng gì, ta sẽ thực hiện. 】
Nguyện vọng…
Yui bỗng nhiên hạ đao xuống, cả người ngơ ngẩn.
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh.
Thế giới im lặng, nhóm Inuyasha gần như ngẩn ra cùng lúc.
Bốn phía bắt đầu tràn ngập một mùi kỳ dị, không thơm ngát thấm vào ruột gan, ngược lại cực kỳ quái dị, như là đang che dấu mùi nào đó đặc hơn.
Đầu óc mụ mị trong nháy mắt, họ đều không hẹn mà cùng khựng lại.
【 Yui, nàng đang làm gì thế? 】
Tiếng nói này là..
Mở to mắt nhìn phía trước, hắn trong trang phục màu xanh, viễn cảnh là tòa thành cao lớn trầm ổn, dưới ánh mặt trời sáng lạn, hắn cười ôn hòa với Yui. Dáng vẻ vẫn như cũ, gương mặt trắng nõn của hắn vẫn không có chút máu nhưng lại có vẻ tinh thần. Đứng cách Yui khoảng hơn mười bước, hắn không định đến gần, chỉ nhìn Yui, vẻ mặt bao dung.
Hắn vẫn không có gì thay đổi, không khác gì trong trí nhớ. Rõ ràng đã lâu không gặp, nhưng lại cảm giác như chỉ mới hai ngày trước.
“Thiếu chủ Hitomi, Naraku ở đâu?”
Người trước mặt là Hitomi Kagewaki.
Nhưng chẳng phải phu nói thiếu chủ Hitomi đã hoàn toàn biến mất rồi sao?
【 Naraku đã chết rồi. 】
Hitomi đột nhiên nói.
“Không, sẽ không đâu! Ngươi đừng nói bậy!”
Như vậy khó nghe đáp án đương nhiên bị Yui sở bài xích.
【 Thật sự là như thế. 】
Nhưng… chỉ cần phu còn, thì thiếu chủ Hitomi không thể xuất hiện được.
Yui nói không nên lời tâm tình của mình bây giờ, nàng thật sự tin những lời ấy trong nháy mắt. Nhanh chóng đuổi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu ra, cảm thấy khủng hoảng khi mình dao động.
【Ngọc Tứ Hồn là lực lượng cường đại không dễ bị khống chế, Naraku, hắn không còn nữa. 】
“Đừng nói nữa! Naraku đang ở đâu?”
Nàng muốn biết hắn ở nơi nào.
Yui hy vọng hắn sẽ không lợi dụng và bỏ qua mình nữa. Lần đầu tiên, Yui chán ghét phu đến thế, nếu phu có thể tốt bụng một chút thì bây giờ đã…
Sợ hãi mất đi.
【 Naraku, biến mất rồi. 】
Ánh mắt khát cầu của Yui bị né tránh, đáp án vẫn không thay đổi.
Hitomi cười an ủi khó xử.
【 Trở về đi Yui, trở lại nơi cũ, sống yên bình. Nàng không thích hợp với hắn. 】
“Câm miệng!!”
Yui tức giận.
“Ta thích hắn ta thích hắn ta thích hắn, ngươi trả hắn cho ta!”
【 thật có lỗi… Yui… 】
Hắn cúi đầu, không nói gì nữa.
“Nói cho ta biết Naraku ở nơi nào.”
Yui chạy lên túm chặt lấy Hitomi, nhưng nàng mới kinh ngạc phát hiện lòng bàn tay mình trống rỗng, giống như là xuyên qua một vầng sáng ấm áp, sau đó, không còn gì cả.
“Ngươi…”
Yui nâng mắt lên nghi hoặc nhìn người trước mặt.
【… 】
Một đôi tay không hề có sức nặng chạm lên đầu Yui, lại ngừng lại khi không có chút khoảng cách nào. Không đụng chạm, chần chừ một lát, vắng lặng thu tay lại.
【… 】
Bên tai, vài câu mơ hồ vang lên, bất quá thanh âm quá nhỏ rất tế, Yui cũng nghe không được cái gì. Khi nàng muốn hỏi đối phương thêm điều gì thì người trước mặt dần dần mơ hồ, ánh sáng dần biến mất, dung nhập vào bối cảnh quen thuộc lại xa lạ.
Biến mất…
Vẫn là cảnh cũ.
Thân thể con nhện, axit ăn mòn, tràn ngập chướng khí.
“Chúng ta… bị trúng ảo cảnh sao? Ảo cảnh bị phá hủy rồi?”
Người phản ứng lại đầu tiên vẫn là pháp sư Miroku thông minh, hắn nghĩ lại mình vừa rồi suýt nữa phát cuồng, thở dài một cái.
“Yêu quái thành thị…?”
Người đánh nát vách tường che chắn với bên ngoài là Sesshoumaru, âm thanh ầm ầm vang lên, vách tường nguy hiểm hoàn toàn bị loại bỏ.
Yui kinh hãi tỉnh lại, nước mắt giàn dụa mờ mịt nhìn yêu quái kế thừa khuyển tộc cao quý, nhất thời không phân rõ được rốt cuộc đâu mới là sự thật.
Sesshoumaru vung một nhát, ở sâu trong bóng tối, bỗng nhiên có một trận động tĩnh rất nhỏ vang lên.
“Phu quân!”
Yui vui mừng nhìn qua.
Vui vui sướng nhưng lại lập tức cứng ngắc, bởi người xuất hiện không phải phu, mà là Kagome!
“Kagome!!”
Inuyasha xông lên, ôm lấy cô gái.
Bởi vì Sesshoumaru công kích và Kagome xuất hiện, cơ thể con nhện bắt đầu xao động.
Sau khi bị đánh nát kết giới, chướng khí càng thêm nồng đậm, cả axit dưới chân cũng cuồn cuộn lên.
Không khí giằng co, mỗi một hơi thở hít vào phổi đều trở nên khó khăn rất nhiều.
“Ta… không sao cả, ta đã biết mình nên làm thế nào.”
Kagome run rẩy rút mũi tên duy nhất còn lại mà Kikyou đưa, chĩa mũi tên bén nhọn này vào ngay chỗ hắc ám nhất.
“Không cần!!”
Yui hiểu được điều gì, vội vàng ngăn cản.
“Đau!!”
Vừa mới chạm vào mũi tên phá ma, Yui đã cảm thấy đau đớn như bàn tay bị ăn mòn. Nàng không lường được lại đau đớn như thế, nhất thời không kịp trở tay, chỉ có thể lôi kéo tay Kagome.
Nàng không thể bỏ ra.
Một khi bỏa, Kagome sẽ…
“Đừng… đừng mà…”
Yui lôi kéo tay Kagome, liều mạng lắc đầu.
【 nhanh lên, Yui, bắt cô ta dừng tay. 】
Có một giọng nói bỗng nhiên vang lên. Không phải là tiếng của Hitomi Kagewaki, giọng nói này giống hệt lúc đầu, không thể nắm lấy.
“Mau dừng tay…”
Yui khẩn cầu Kagome.
“Ngươi mau buông tay ra!”
Inuyasha nóng vội, định chạy lên thô bạo đẩy nàng ra. Nhưng Sango lý trí hơn, thoáng nhìn Inuyasha ý bảo hắn im lặng.
【 Đúng thế, chẳng phải nàng muốn ở bên ta sao? Cho nên, bắt cô ta dừng lại. 】
Giọng nói kia tiếp tục dịu dàng vang lên.
“… Dừng… lại…”
Tay chân Yui bỗng nhiên cứng ngắc, như bị cưỡng chế, nàng không nói được câu nào, chỉ nhìn thấy mình chậm rãi đến gần Kagome, dùng một tầng màu đen bao vây mình và Kagome lại.
Yui đau nhức bắt lấy mũi tên của Kagome, nhắm thẳng mũi tên kia vào cổ yếu ớt của Kagome.
“Ngươi làm cái gì!?”
Inuyasha vội vã vung đao lên.
【 bé ngoan, nào, giúp ta đi. 】
Tiếng nói mềm nhẹ dụ dỗ.
Mũi tên đã xé rách da Kagome một chút, ngay tại thời điểm khẩn trương này, Yui lại bỗng nhiên dừng lại.
“Ngươi buông ra! Ngươi không phải hắn! Ngươi là ngọc Tứ Hồn!!”
Hét lên, Yui chợt che ngực, ánh sáng màu đen quang lập tức biến mất.
—— Yui ý thức được một vấn đề mà nàng không thể lảng tránh.
Phu sẽ không nói chuyện như vậy, là tà niệm của ngọc Tứ Hồn. Ngọc Tứ Hồn e ngại Kikyou, cũng e ngại Kagome tinh lọc, nó đang yêu cầu nàng bảo vệ.
Là ngọc Tứ Hồn, không phải phu…
Không phải phu…
Yui như bị rút hết sức lực, suy sụp ngồi xuống đất.
“Ngọc Tứ Hồn… Hãy biến mất đi!”
Kagome hô lên, âm thanh vang ngay bên tai, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Ánh sáng tắt đi, tất cả hóa thành hư vô.
…
…
“Không còn nữa…”
Trong phế tích, Yui không đi được nữa.
“Hắn đã chết rồi sao?”
Mọi người lắc đầu nhìn Yui, không ai giải thích.
“Phu nhân, ta đưa cô về tòa thành phụ thân cô đi.”
Cuối cùng vẫn là Sango tốt bụng mở miệng.
“Trở về… Trờ về làm cái gì!?”
Hất tay Sango ra, Yui nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy.
“Đừng chạm vào ta, tránh ra.”
Vẻ mặt không chút thay đổi, nàng nói.
Thẳng lưng, không để ý đến bàn tay còn nhỏ máu, khẽ cắn môi, Yui đi về phía gian nhà trong trí nhớ.
“Cứ để vậy liệu có ổn không…”
Sango nhìn thấy Yui ảm đạm cố cậy mạnh, thở dài.
“Chúng ta cũng không thể làm gì hơn.”
Miroku an ủi cầm tay Sango.
Nâng mắt lên, nhìn về phía tia nắng ban mai phương xa, không trung không âm u nữa, ánh mặt trời chiếu xuống đất, cực kỳ ấm áp.
Hang gió trên tay biến mất, hắn bỗng mê mang, không tìm thấy phương hướng.
“Sao lại cứ cảm thấy vẫn còn thứ gì đó…”
Naraku đã biến mất, đột nhiên, tâm nguyện nhiều năm được đạt thành, ngược lại có chút tịch mịch cô đơn.
Thất hồn lạc phách, Yui không biết mình đã trở về như thế nào.
Ngủ trên giường cũ, chỉ còn một mình, thật tịch mịch.
Trên bàn rất nhiều điểm tâm. Phu luôn như thế, vừa không thích nàng ăn nhiều lại vừa không nhịn được dung túng nàng.
Mỗi một nơi trong phòng đều tràn ngập kí ức, Yui ngây ngốc nhìn căn phòng quen thuộc của mình, không biết nên làm gì.
Mất phu, nàng còn có thể làm cái gì?
Trở lại gia tộc, sau đó lại gả ra ngoài, lại sống cuộc sống quý tộc áo cơm không lo sao?
Yui cười.
“Naraku…”
Liếc mắt nhìn một góc phòng, nơi đó có đặt một thanh kiếm nghe nói được tuyệt thế danh tượng tạo ra.
Yui cầm lấy thanh kiếm, thân kiếm lạnh lẽo chiếu ra gương mặt tái nhợt tĩnh mịch của Yui.
Kiếm à, ngay lập tức, ngay lập tức là có thể…
“—— ồ, nàng định tế điện phu quân đã qua đời sao?”
Tiếng nói quen thuộc vang lên, Yui đột nhiên quay đầu lại, đáng tiếc xung quanh không có ai. Nàng vội vàng đứng lên, vội vã nhìn quanh, vẫn không thấy ai.
Nàng nghe thấy, nàng quả thật đã nghe thấy giọng phu.
“Chàng ở nơi nào… Chàng ở nơi nào?!”
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể là ảo giác.
“Tiểu Yui thân ái của ta, ta có một cách nói rất tốt đẹp.”
So với vẻ lo lắng của Yui, phu không nhanh không chậm nói, cực kỳ đáng đánh đòn.
“Cái gì?”
Nhận ra phu không hề biến mất, Yui kinh ngạc vui mừng, đồng thời cũng không dám thả lỏng.
“Ưm!”
Tim bỗng đập nhanh, Yui theo bản năng vuốt ngực mình, nơi ấy rất ấm áp.
“Ta ở trong trái tim nàng.”
Trong giọng nói của phu mang theo ý cười.
“Trong trái tim…”
Trái tim?
“Trái tim… Chẳng lẽ là…”
Những chi tiết lúc trước bị xem nhẹ lập tức hiện về, Yui chưa từng trí tuệ như thế, nhận ra rất nhiều chuyện. Bắt đầu từ lúc thân thể là lạ, bệnh tình bỗng nhiên biến mất, yêu vật công kích không có hiệu quả, bài xích vật thánh khiết, cùng với phu vốn hoàn toàn biến mất nhưng bây giờ lại còn nói chuyện với mình… Dần dần, đáp án sáng tỏ.
“Tức là..”
“Ta đã trở về, tiểu công chúa.”
Nhìn hết biểu hiện của tiểu công chúa từ đầu đến cuối, phu cực kỳ vui mừng. Hắn chính cần hướng dẫn một chút thôi, không nghĩ tới lại hiệu quả đến thế.
Đúng vậy, ‘Naraku’ đánh nhau với nhóm Inuyasha bất quá chỉ là một kẻ không thể gọi là Naraku mà thôi. Tất cả đều đã sớm được tính kễ xong.
“…”
Yui không biết nên trả lời như thế nào.
“Không ấm áp trả lời một câu hoan nghênh trở về sao, Yui tiểu công chúa của ta.”
Những lúc thế này mà vẫn không quên trêu chọc nàng ngu xuẩn sao phu!
Yui liên tục xác nhận tiếng tim đập của mình.
Đúng vậy, trái tim, đang nhảy lên.
Naraku, chính là trái tim nàng.
Suy nghĩ cẩn thận, hết thảy đều sáng tỏ.
Thở dài một hơi, giống như đã trải qua một cuộc sống kỳ diệu. Bỗng nhiên mệt mỏi, Yui nhấc chăn lên chui đi vào.
Không được trả lời như mình mong muốn, phu đương nhiên sẽ không ngừng lải nhải. Thôi, tiểu công chúa khá để ý mặt mũi, vẫn là không nên nói mãi chuyện bị hắn dắt mũi đi thì hơn.
“Ta sẽ không tha thứ cho chàng.”
Dùng chăn che mặt mình, tuyệt đối không thể bị nhìn thấy bộ dạng mất mặt này.
“Ta sẽ không tha thứ đâu, chàng nhớ kỹ cho ta!”
Trả lời Yui chính là một trận cười.
“Thật là vô tình. Đúng rồi, ta nhớ rõ trong căn phòng này có bánh ngọt cao sang được làm từ bí quyết hoàng thất của quốc gia xa xôi… Ăn có vẻ không tệ.”
Nghe thế, ‘sâu lông’ trong chăn giật một cái.
“Nàng có muốn nếm thử một chút không?”
Phu hiểu rõ nên làm thế nào để dỗ dành tiểu công chúa, nên hắn đang cực kỳ chờ mong khi làm lành sau một ngày, không, nhiều nhất nửa ngày thôi.
—— toàn bộ văn hoàn ——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kết thúc rồi kết thúc rồi, rốt cục kết thúc!
Ta cảm thấy rất tốt.
Là thế này, kỳ thật rất nhiều muội tử đều đoán đúng rồi, Yui muội tử có thể khỏe khoắn hơn nữa sống đến tận bây giờ chính là bởi vì trái tim phu ở trong thân thể nàng. Cho nên chướng khí của phu đương nhiên không có hiệu quả với Yui, hơn nữa phu cũng sẽ không tiện nói, chỉ là tạm thời không có thân thể. Cũng thuận tiện giải quyết được vấn đề tuổi thọ của hai người. Còn về phần ngọc Tứ Hồn, khi bị ăn mòn mà phát giác ngọc Tứ Hồn vô nghĩa với mình, phu đương nhiên lựa chọn bỏ qua nó.
Thiếu chủ Hitomi đều nói thật, 【 Naraku 】 quả thật đã biến mất, nhưng là thân thể và danh nghĩa biến mất khi mưu kế thành công. Hắn lừa gạt tình cảm của muội tử, cho nên hắn xin lỗi ( này!
Từ đầu tới đuôi phu đều lợi dụng tiểu công chúa, đầu tiên là lợi dụng nàng giết chết Kikyou, sau đó là làm mọi người tin tưởng mình và tiểu công chúa đã không còn quan hệ, cuối cùng làm mọi người chứng kiến mình 【 tử vong 】
Phu vẫn là kẻ nhiều tế bào não
Tóm lại, về sau phu và tiểu công chúa có thể sống cuộc sống không ai quấy rầy, tuy rằng hơi tiếc nuối vì không triệt để xử lý nhóm Inuyasha ( này này!
Vì thế ta sẽ không lải nhải nữa.
Vẫn như cũ, cảm ơn các muội tử đã đọc, các ngươi đều là tiểu thiên sứ ~
Văn có ngoại truyện, chưa biết viết cái gì, mọi người nói xem? Dù sao không thể nghĩ ra thì không viết vậy, la la la ~