Phù Sinh Mộng, Tam Sinh Ước

chương 12: thần hồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Ca

“Nhóc con này còn chạy!” Giản Hề mặt đầy tức giận: “Lần này chúng ta bốn người mới có thể bắt được.”

Tiểu phượng hoàng còn đang chạy loạn trong Toả Hồn Đăng, ta thấy rất thú vị, nhẹ bắn ra một đạo quang, liền thấy vầng sáng xung quanh phượng hoàng tăng cao, Toả Hồn Đăng bị nàng đâm vào cũng rung lắc. Quán Thanh U tức giận lườm ta, bất mãn nói: “Ngươi đừng có đùa giỡn với nàng ta nữa, lần này nàng ta không đuổi kịp tình lang, có lẽ đang rất giận dữ đấy.”

Dứt lời, cặp mắt mèo của Đại Miêu nhíu lại, nói với ta: “Tiếu Tiếu, ngươi mau ra khỏi thân thể Tống Tử Mạch, chúng ta sẽ đưa nàng vào.”

Ta mừng rỡ vui vẻ, lại thấy ngọn hoa đăng trong tay theo gió khẽ đung đưa.

Ta quay đầu nhìn hai người bên ngoài kết giới. Mặc Băng Khiết đăng đứng dưới tàng cây được buộc chi chít những dải lụa nhân duyên, dải băng bên cạnh hắn phất phơ, hắn lại im lặng đứng đợi, không nhúc nhích, tựa như có thể chờ đợi như thế cả đời.

Ta thở dài, đặt ngọn đăng xuống đất rồi ra khỏi thân thể Tống Tử Mạch. Quán Thanh U trịnh trọng nhìn chúng ta, nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa ta thả nàng ra, mấy người các ngươi cần phong ấn thật chắc, đừng để nàng chạy thoát, thu hồi lại Toả Tiên Thuỷ.”

Chúng ta gật đầu, Quán Thanh U phất tay, nháy mắt chúng ta liền thấy sóng lửa đập vào mặt, một con phượng hoàng rất lớn thét lên một tiếng, lao thẳng lên trời.

Ta cùng Giản Hề lập tức phóng theo, tay áo Giản Hề vung lên, tay ta cũng vừa động, hơn mười băng kiếm bay theo, cũng trong lúc đó, Đại Miêu cùng Mộc Tử Du niệm quyết, phù chú xuất ra bao bọc xung quanh.

Chúng ta sợ làm nàng bị thương, không dám tấn công, dù ta xuất kiếm nhưng cũng chỉ để triệt tiêu đại hoả trên người nàng. Tuy vậy, nàng giờ là phàm nhân, đã quên sạch chúng ta, xuống tay rất tàn nhẫn, ngoan tuyệt.

Trong lúc đó, năm người chúng ta gồm cả con phượng hoàng đấu pháp đến thiên hôn địa ám bên trong kết giới, cũng may, tỷ tỷ này đã bị bốn người vây bố chặt chẽ, dù là Thiên đế Mặc Tử Dạ hay đảo chủ Bồng Lai đảo Bách Lý Quân Hoa cũng không thể phát hiện ra được.

Đấu hồi lâu, Phượng Âm vì trước đó ra tay quá sức nên cũng đã mệt mỏi, ta nhân cơ hội niệm khẩu quyết, giữ chặt một cánh của nàng.

Tam vị chân hỏa trên cánh làm lòng bàn tay nóng bỏng, vừa may Giản Hề giữ được bả vai nàng mới có thể làm suy yếu vài phần pháp lực của nàng. Bên cạnh, Mộc Tử Du cùng Đại Miêu lập tức vọt lên, bốn người chúng ta đem nàng ấn xuống đất, Thanh U cầm Toả tiên thuỷ tiến đến, vẻ mặt bất mãn nói: “Ta lúc trước sao không phát hiện ngươi lại có thể ầm ĩ đến mức này nhỉ, sau này có đánh nhau cũng đừng mơ giả vờ yếu ớt để chúng ta cứu giúp!”

Nói xong, siết lại Toả tiên thuỷ. Phượng Âm dần dần khôi phục hình người, chửi bậy: “Lũ nghiệt súc các ngươi, đừng để ta gặp lại, Nếu không… a a…Nếu không…”

“Vào đi!” nàng còn chưa dứt lời đã bị Giản Hề một câu nhét vào thân thể Tống Tử Mạch. Nàng ở trong thân thể Tống Tử Mạch đầu tiên là sửng sốt, sau lại như muốn thoát ra khỏi thân thể này nhưng thử đi thử lại, nàng mới ý thức được có điểm không ổn, ngẩng đầu nói với chúng ta: “Các vị đại tiên, các vị đã làm gì tiểu nhân thế này?”

“A, lúc này sao lại ngoan ngoãn thế?” Đại Miêu kinh ngạc tiến lên, vòng qua vòng lại quanh nàng nửa ngày, tính nói gì đó, ta lại nói: “Thôi, chúng ta về đi.”

“Về thôi về thôi!”

Giản Hề xoay người, ta đang muốn đi, lại nhìn ngọn hoa đăng kia, ánh sáng trong gió lòe lòe nhấp nháy, ta bỗng nghĩ tới người đó.

Giương mắt nhìn lại, hắn vẫn còn chờ ở đó. Ta thở dài, xoay người nhặt ngọn hoa đăng lên, rồi cùng mọi người cưỡi gió bay đi. Phượng Nhi sững sỡ một lúc ở ngõ nhỏ rồi cũng quay đầu đi, thấy Mặc Băng Khiết đứng dưới tàng cây thì vội vàng lao đến, gọi lớn: “Băng Khiết, ta tìm nàng cực khổ quá!”

Ta không quay đầu, cũng không thấy họ nói chuyện gì. Chỉ nghe được một tiếng gầm giận dữ, vang vọng tam giới. Người đó hẳn đã dùng hết pháp lực toàn thân, kêu một tiếng: Tiếu Nhi.

Bốn người đi trước đều quay đầu nhìn ta, ta mang theo ngọn hoa đăng, mỉm cười lơ đễnh nói: “Sao? Các vị cảm động?”

Họ nhìn nhau cười không nói, quay đi. Ta ngước mắt nhìn về phía thiên đình, chỉ thấy biển mây mờ mịt. Ta bỗng nhớ tới lời người đó từng nói: “Ta không rời bỏ ngươi, ta đời đời kiếp kiếp cũng không rời bỏ ngươi.”

Ta nheo mắt cười, bước đến chỗ bốn người cũng đang cười rộ lên: “Ta nghe nói các đệ tử Bồng Lai đảo đều dung mạo tuyệt trần, ước sao có ngày Bồng Lai đảo chủ có thể mở rộng đại môn, để chúng ta được nhìn một lần, nhân tiện tìm chút niềm vui.”

Ta đã rời bỏ hắn.

Bất quá, nhân gian một hồi hoan ái, một dịp vui đùa, có gì là thật?

Trên trời một ngày, nhân gian một năm.

Ta ở thiên đình ngày ngày ngâm mình trong ôn tuyền, dạo chơi đến các phủ tiên quân, bỗng một ngày có người đến báo, nói là Thiên đế giận dữ, triệu hồi Phượng Nhi trở lại.

Hoá ra, chúng ta vừa đi không bao lâu, Phượng Nhi ở nhân gian lại náo loạn, Dạ Tịch Nguyên Quân cùng Phượng Nhi đều đã trở về vị trí cũ, nhưng lại không tuân theo mệnh cách, Dạ Tịch Nguyên Quân chẳng những không giúp Tô Thiển Chi xử lý Phượng Nhi, ngược lại còn cùng Phượng Nhi liên thủ, hai người thiếu chút nữa đã tiêu diệt lão hoàng đế.

Hoàng đế là con trời, lại bị nàng truy sát, đế tinh chấn động, vì thế liền bẩm báo Thiên đế, rồi hỏi tới Quán Thanh U. Quán Thanh U này thật là chính trực, đầu đuôi ngọn nguồn đều khai hết, chúng ta từng người cũng bị đưa tới thiên đình, sắp bị thẩm vấn.

Kỳ thật, ta đối với tình cảnh này đã đứng tim. Họ Phượng kia, ngươi thật đảm lược và bình tĩnh hơn người, cho dù đứng trên Tru Tiên Đài cũng muốn bắt chước người ta cười lạnh, còn quay đầu nói với Thiên đế: “Thiên đế, ta là XXXX (danh hào), ta biết ta nghiệp chướng nặng nề, nhưng cũng biết, Thiên đế thiện tâm, nhớ năm đó, ta vì Thiên đế @$^&&( liệt kê công lao), hôm nay ta đã bị đưa lên Tru Tiên Đài này, ta cũng không oán không hối, nhưng XXXX (thế lực nền tảng của ngươi) sợ là bất an…”

Với cái mớ lý do lý dấu như thế, lại có thể khiến các vị tiên hữu giả mù sa mưa vừa khóc vừa quỳ gối trước mặt Thiên đế cầu khẩn, sau đó ngươi thản nhiên có thể bước xuống khỏi Tru Tiên Đài.

Hỏi ta vì sao biết rõ thế?

Bởi vì, trong đường sinh mệnh của ta, Tru Tiên Đài đã trở thành chứng tích cho bước ngoặt của ta…

Chuyện xưa nghĩ lại mà hoảng, ta bình tĩnh đi theo tiên quan mời ta đến Lăng Tiêu Điện, như ta sở liệu, trên Lăng Tiêu Điện, nhóm đại thần vô cùng rối loạn xôn xao kia vẫn không hề biết tội đã phạm, còn đứng giữa Lăng Tiêu Điện bàn qua tán lại. Duy chỉ có Phượng Nhi và Dạ Tịch Nguyên Quân nghiệp chướng nặng nề, bị phạt quỳ trên đất, nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu.

Khi ta bước vào, quan chủ trì đã hô to, báo danh tính của ta: “U Minh Phủ, thượng thần Diệp Tiếu đến đến đến ~”

Vọng âm vang đội, ta bước vào, thở dài nói với Thiên đế: “Tham kiến Thiên đế!”

Ta không phải thần tiên thiên đình nên cũng không cần quỳ lạy hắn. Mặc Tử Dạ ngồi trên, tay chống cằm tay chống bàn, khuôn mặt tuấn lãng, không nhìn rõ được nét mặt hắn nhưng nghe hắn lười biếng dài giọng gọi tục danh của ta: “Diệp Tiếu thượng thần, chào mừng ngươi lại tới thăm.”

Hắn nói vậy, ta không kìm được than thở, nói thật, ta cũng không muốn đến. Ta sợ là trong tứ hải bát hoang này, không thuộc thiên tộc nhưng ta lại là thần tiên duy nhất thường trú ở thiên đình, chạy đến Lăng Tiêu Điện.

“Tạ Thiên Đế hoan nghênh.”

Ta mặt dày cười, đứng cùng Đại Miêu. Lúc này, Đại Miêu cũng không giống thường ngày, hiện nguyên hình người, mắt nhìn mũi, đầu gục xuống, đứng vô cùng nghiêm chỉnh.

“Mấy vạn năm qua, Cô cảm thấy da mặt thượng thần quả thật là ngày càng dày, lần này biết chuyện không báo, quấy nhiễu mệnh cách thần thú lịch kiếp, các người, gan càng lúc càng lớn phải không?”

Nói xong, Thiên Đế vất một xấp văn thư xuống trước mặt chúng ta, khẩu khí cực kỳ không tốt. Chúng ta lập tức theo bản năng sờ sờ thắt lưng, sau đó nhìn nhau, thì thào: “Ngươi có mang theo Hộ Hồn Thảo không?” “Có!”

Tuy rằng sẽ không ném chúng ta đến Tru Tiên Đài, nhưng phỏng chừng hình phạt là không thể tránh khỏi, cách xử phạt bạo lực về thể xác này mấy người chúng ta đã sớm quán triệt trình tự rồi, mang theo Hộ Hồn Thảo, cam đoan đánh xong nhiều nhất là nằm ba ngày, sau đó có thể dậy tiếp tục vui vẻ.

Nhìn đám người chúng ta im lặng, Thiên Đế quyết đoán hạ lệnh: “Thiên hoả của ta bình thường các ngươi cũng chẳng sợ, Cô cũng không ngược đãi các ngươi, từ hôm nay, các ngươi tất cả đi quét dọn vệ sinh cho ta!”

Quét! Dọn! Vệ! Sinh!

Bốn chữ rơi xuống, chúng ta đầu tiên là hoá đá, sau đó xì xào hỗn độn.

Biện pháp sáng tạo thế sao Thiên đế lại nghĩ ra được nhỉ? Nhìn chúng ta, Thiên đế cười nói: “Đừng lo, các ngươi có thể sử dụng pháp thuật, nhưng, thời hạn là một tháng, phạm vi là toàn cõi tiên, các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ lười biếng, ta sẽ phái người giám sát.”

Nghe lời hắn nói, nhìn hắn cười, chúng ta cũng cười, sau đó nhìn hắn phất tay áo rời đi. Tiếp theo, chúng ta ôm chầm lấy nhau, hét lên, Thiên đế XX nhà hắn, sao hắn lại sáng suốt thế? Tứ hải bát hoang, cho dù bọn lão tử dùng tới pháp thuật thì một tháng cũng quét không xong!!!

Oán giận thêm oán giận, nhưng chúng ta vẫn phải đi, mỗi người một dụng cụ, mặc quần áo của tiên tỳ, bắt đầu từ thiên đình, thẳng một đường từ hướng đông qua. Chiến lược của chúng ta rất hoàn hảo, đầu tiên, để Mộc Tử Du cùng Quán Thanh U triệu hồi Phong thần, một trận cuồng phong quét qua, thổi sạch mọi thứ; sau đó, để Đại Miêu triệu hồi tiểu thú, quét quét dọn dọn, thu thu lượm lượm; sau nữa, để Giản Hề triệu hồi Thuỷ Long, cho hắn xối nước sạch sẽ; về phần ta cùng Phượng Nhi… Chúng ta phụ trách hốt rác, Phượng Nhi ở bên cạnh uể oải dùng chân hỏa đốt cháy, lại dùng phấn thân thuật cho tiêu biến; vì thế nên chẳng còn cái gì.

Chúng ta mỗi lần dùng pháp thuật, đều khiến cho đất rung núi chuyển, nửa chúng tiên chạy xa, số ít thì đi ti nạn. Phàm là chỗ chúng ta qua, tất cả đều sạch sẽ, sàn nhà sáng như gương, trên trời không một hạt bụi, đồng thời, không có một ngọn cỏ…

Cái này không thể trách chúng ta, sử dụng tiên thuật lớn như thế để dọn vệ sinh, vật nhỏ nào cũng dễ dàng bị chúng ta phá huỷ. Vì thế, hơn nửa tháng trôi qua, tiên giới ngoài thiên đình, chỉ còn đại mạc mờ mịt, ngoài những gốc đại thụ căn cốt kiên cường, hoa hoa thảo thảo sớm đã bị chúng ta diệt sạch. Nhưng vì tốc độ của chúng ta quá nhanh, mỗi lần đều dùng khăn che mặt, quét ngang hơn nửa tiên giới cũng chưa có ai nhận ra chúng ta. Vì thế mọi người chỉ nghĩ Ma giới xâm nhập, còn cho rằng ma đầu Ma giới này pháp lực cao cường, nhưng cử chỉ quái dị, chuyện gì cũng không làm, chỉ chuyên lạt thủ tồi hoa. (hiểu theo nghĩa đen, là bẻ hoa ngắt lá, tiêu diệt cỏ cây.)

Nói đến, chúng ta không ngừng quét dọn nửa tháng, cuối cùng cũng đi đến cực đông của tiên giới, quét xong nơi này chúng ta sẽ rút quân, kéo qua phía tây.

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio