Ngoại truyện
Cởi giáp về vườn.
Hẳn là câu tóm tắt tốt nhất về cuộc sống hiện tại của Minh Dạ.
Trong thời gian hồi phục, Tang Tửu sợ hắn buồn chán nên cố ý tìm rất nhiều thoại bản. Hắn không nhìn thấy, nàng bèn đọc cho hắn nghe.
Thật ra, sao có thể buồn chán được chứ.
Còn sống, có người mình yêu và cả chiến hữu bên cạnh, là điều mà hắn không bao giờ dám hi vọng.
Hắn cởi xuống phát quan của Chiến thần, thay thế bằng trâm gỗ đơn giản, cộng thêm đôi môi tái nhợt, hắn như búp bê sứ mỏng manh trong mắt Tang Tửu.
Hắn muốn giải thích gì đó, nhưng lại sợ nàng lo.
Vậy thôi, phu nhân nói phải là phải.
Nghe giọng nói trong trẻo của Tang Tửu kể chuyện phàm trần đều đều bên tai, Minh Dạ thả lỏng toàn thân, khóe miệng cong lên làm gò má gầy gò của hắn cũng cao lên.
Tang Tửu đang thầm nghĩ, không được, gầy quá rồi, phải tìm thuốc bồi bổ cho chàng mới được!
Nàng nhìn sắc trời, đặt cuốn sách trên tay xuống “Ây da, không còn sớm nữa, ta phải lên núi hái măng! Minh Dạ, chàng ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ về ngay!” Tang Tửu nắm tay hắn căn dặn.
Minh Dạ mở miệng còn chưa kịp nói gì, trong góc chợt xuất hiện một bóng người.
“Đừng đi! Chuyện đang đến đoạn gây cấn mà!”
Tắc Trạch loạng choạng, hai chân tê rần vì ngồi xổm.
“Cẩn thận chút, đừng có kéo ta ngã chung!” phía sau hắn là một người thân hình nhỏ nhắn mặc y phục xanh nhạt.
Mộc Thần cùng cấp bậc với họ, nhưng vì vóc dáng và khuôn mặt nhỏ nhắn nên luôn khiến mọi người hiểu lầm. Trước đây, nàng luôn giả vờ trưởng thành lão luyện, mà bây giờ nàng trút bỏ được gánh nặng tam giới, có tự do, trông nàng chỉ như tiểu cô nương.
Tang Tửu quen với Tắc Trạch và Sơ Hoàng, nhưng nàng chưa từng gặp chín vị thần khác.
“Tiểu Tang Tửu, đây là Linh Sam.”
“Tỷ có thể kể tiếp không? Ta muốn nghe nữa!” Linh Sam nhìn Tang Tửu, không thể giấu được tò mò trong mắt.
“Nhưng ta phải lên núi …” Tang Tửu không nỡ làm nàng thất vọng “Hay là muội cầm số thoại bản này đọc trước đi, đọc xong trả lại là được.” Tang Tửu cầm mấy cuốn sách trên bàn lên.
Linh Sam nhanh chóng nhận lấy “Cảm ơn Tang Tửu tỷ tỷ!”
Minh Dạ không nhìn thấy, chỉ có thể phác thảo hình ảnh trong đầu, nghe vậy hơi cau mày “Nói nhảm gì đó? Ta và cô cùng bậc, sao lại gọi A Tửu là tỷ tỷ?”
“Ta thích thế!” quan tâm nhiều thế làm gì.
“Lần sau Tắc Trạch muốn nghe thì cứ đến, đừng ngồi xổm trong góc nữa.”
Tắc Trạch: muốn lắm chứ, chẳng phải gốc cổ thụ ngàn năm nở hoa nào đó sẽ ghen sao.
“Tắc Trạch, huynh ngày càng chẳng ra sao cả.” Sơ Hoàng không cần nghĩ cũng biết tên thích náo nhiệt này sẽ chạy đến đâu chơi.
Trong mười hai vị thần, chỉ có Sơ Hoàng mới quản được Tắc Trạch một chút.
Bạch y nữ tử bên cạnh mỉm cười chào hỏi Tang Tửu “Chào Tang Tửu cô nương, ta tên Oánh Nguyệt. Lần đầu gặp mặt, thứ lỗi vì đã mạo muội đến thăm.”
Tang Tửu quả thật có hơi lo, bèn nắm chặt góc áo Minh Dạ.
Nàng biết Minh Dạ rất coi trọng chiến hữu của mình, họ là những người rất tốt, nhưng nàng chưa từng chính thức gặp bao giờ … thất lễ thì phải làm sao?
Minh Dạ thuận theo góc áo nắm lấy tay nàng, ngón tay cái vuốt v e ngón tay nàng an ủi, nhỏ giọng giới thiệu với nàng “Là Nguyệt Thần.”
Dù bây giờ họ không phải là thần, nhưng theo hiểu biết của Tang Tửu vẫn chỉ dừng ở vị trí này, Minh Dạ nghĩ giới thiệu như vậy nàng sẽ dễ nhận biết hơn.
“Nếu đã như vậy, chi bằng mọi người ở lại cùng ăn cơm đi?”
“Gì cơ? A Tửu, muội muốn nấu ăn á?” Tang-dại dột-oan uổng-Hựu lại đến.
Tang Tửu chỉ biết đỡ trán.
Khoảng sân nhỏ càng thêm náo nhiệt.
Tang Hựu bước vào, nhưng không ngờ lại có nhiều người đến vậy.
Chẳng qua hắn có năng lực giao tiếp rất tốt, dù sao hắn cũng là người có kinh nghiệm được Chiến thần gọi là ca ca mà!
Tiểu công chúa sông Mặc có lúc nào cần lo lắng chuyện trong nhà, nếu không phải Tang Tửu nói muốn tìm niềm vui tự lập trên núi, Tang Hựu rất muốn đưa muội muội về Trai cung.
“A Tửu, vết thương của muội còn chưa lành, không nên quá sức.”
Hơn nữa … hắn còn chưa từng được ăn món A Tửu nấu!
“Hay là … ca ca cũng ở lại ăn cơm đi!”
“Phiền huynh tìm mấy đầu bếp tới giúp muội!”
Tang Tửu: Vừa hay gọi những người khác nữa!
Tang Hựu:? đột ngột vậy, sao tự dưng ta lại phải sắp xếp?
Tang Tửu cầm giỏ lên, nhóm người Sơ Hoàng đề nghị đi cùng nàng. Linh Sam vui vẻ đi thông báo với những người khác, Tắc Trạch ở lại chăm sóc Minh Dạ, Tang Hựu đi tìm đầu bếp.
Tang Hựu (mỉm cười): Lại một ngày tồi tệ khi thấy heo ủi bắp cải trắng nhà mình.
Trăng sao thưa thớt, đêm đến vừa đẹp.
Khoảng sân nhỏ chật kín người, mấy kệ phơi dược liệu thường ngày được dọn đi cho trống chỗ.
Trai vương cũng được mời tới.
Như ngày gặp mặt giữa nhà trai và nhà gái.
Tang Tửu bận chăm sóc Minh Dạ, trách nhiệm chủ nhà giao cho Trai vương và Tang Hựu.
Nàng giữ tay phải của hắn để hắn dễ nhận biết vị trí của nàng, nàng nghiêng người, chạm đầu gối dưới bàn, múc một muỗng thức ăn đưa đến bên miệng hắn. Nàng sáp gần, nhẹ giọng nói “Nào.”
Minh Dạ ngoan ngoãn quay mặt sang, mở miệng ăn.
Hai người từ lâu đã ăn ý đến vậy.
Kim Thần Ninh Ngọc và Phong Thần Thanh Diêu đang xếp hàng ăn dưa không khỏi cảm thán khi tận mắt nhìn thấy cổ thụ ngàn năm nở hoa thật rồi.
Huynh đệ tốt Hỏa Thần Kỳ Viêm và Lôi Thần Vân Đình khoác vai tỏ vẻ thật không dám nhìn, Thủy Thần Phù Miểu nhìn rồi cười cười.
Nhật Thần Lễ Diệu tính cách trầm ổn và Thổ Thần Tịnh Đàn đang nói chuyện với Trai vương và Tang Hựu.
Tắc Trạch và Linh Sam thích náo nhiệt hết góp vui bên này tới góp vui bên kia, Sơ Hoàng và Oánh Nguyệt thưởng trà quan sát.
Trong bữa tiệc này, thứ được ăn thỏa mãn nhất chính là cẩu lương.
Hương mơ thoang thoảng lan tỏa.
Rượu không làm say người, người tự say.
Thật tiếc khi Minh Dạ không thể nhìn thấy cảnh này.
Tang Tửu dường như biết hắn đang nghĩ gì, siết đầu ngón tay hắn “Ta nhìn giúp chàng.”
Thật là một cảnh hiếm có.
“Tang Tửu cô nương, chúng ta kính cô một ly!”
“Đúng vậy! Lần này nhờ có Tang Tửu cô nương.”
“Không ngờ, còn có thể nhặt về một mạng.”
Tất cả họ đều ôm quyết tâm sẽ chết.
Tang Tửu vội đứng dậy nâng ly đáp lễ “Mọi người nói quá rồi, Tang Tửu chỉ làm những gì có thể làm thôi.”
“Luận công lao, mọi người mới là đại anh hùng!”
Ai có thể ngờ được mười hai vị thần không rõ tung tích trong trận chiến Thần Ma lại tụ tập cùng nhau trên ngọn núi vô danh này.
Cốc chén ngả nghiêng, ăn uống linh đình.
Tiếng ồn xuất hiện bên tai, nhưng trong lòng Minh Dạ lại thấy thoải mái.
Tất cả là nhờ người bên cạnh.
“A Tửu, cảm ơn nàng.”
Cảm ơn nàng cho ta gia đình và bằng hữu.