Ngoại truyện
Gần đây Tang Tửu rất thích chạy xuống núi, Minh Dạ chỉ đành cùng đi với nàng.
“Mơ ngâm này ngon đến vậy à?”
“Ừm ừm!”
Hóa ra lại thèm đồ ăn vặt ở cửa tiệm đó.
Ở nhà hắn cũng từng làm thử cho nàng ăn, nhưng Tang Tửu ăn xong, vẫn cảm thấy không ngon lắm.
Không sao, mua cho nàng nhiều một chút là được. Minh Dạ còn từng nghĩ sẽ đi hỏi công thức của cửa tiệm đó.
Tuy hắn không biết mơ ngâm này ngon chỗ nào. Nhưng lần trước Tang Tửu nhét một quả vào miệng hắn, chua đến mức hắn phải uống rất nhiều nước.
Nhưng nếu nàng thích thì mặc nàng vậy.
“Hôm nay phu nhân lại đến à? Vẫn như cũ chứ?” cô nương trong tiệm đã quen mặt, cười tươi chào hỏi.
Tướng công anh tuấn lạnh lùng, nương tử xinh đẹp yêu kiều, quả là đôi phu thê ân ái tình tứ! Mỗi lần nàng nhìn thấy, trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị! Còn chua hơn cả mơ ngâm trong tiệm!
“Ể, đây là gì?”
“Này à? Đây là ớt cay mới của tiệm! Phu nhân có muốn thử không?”
Tang Tửu thử một miếng, mắt sáng lên “Thơm quá!”
“Phu nhân giỏi thật! Nhiều người ăn thử đều không chịu được vị cay!”
Hai người nói chuyện vui vẻ, nhưng Minh Dạ nghe vậy hơi cau mày.
Lạ thật, thủy tộc thích thanh đạm, không mấy thích khẩu vị nặng. Gần đây khẩu vị của A Tửu rất lạ, chẳng lẽ thân thể của nàng có vấn đề gì sao?
“Ông chủ! Còn mơ ngâm không?”
“Còn chứ! Trương công tử lại đến mua mơ ngâm cho phu nhân à?”
“Ài, vợ tôi ấy à! Lúc mang thai chỉ thích ăn mơ ngâm, cái khác không ăn được!”
Người nói vô ý, người nghe có tâm.
Minh Dạ nhạy bén nắm bắt những từ quan trọng.
Lẽ nào …?
Ánh mắt hắn nhìn người Tang Tửu, nhớ lại mấy ngày nay nàng nói với hắn chuyện mình tăng cân.
“A Tửu.” Minh Dạ tự giác xách đồ, trả tiền rồi nắm tay nàng “Theo ta đến y quán một lát, được không?”
“Sao vậy? Chàng không khỏe chỗ nào à?”
Hắn ghé sát tai nàngnói gì đó.
Tang Tửu mở to mắt.
“A Tửu! Hai người cuối cùng cũng về rồi!”
Tang Hựu không ngờ mình lâu lâu mới đến, vậy mà cửa còn không vào được.
“Ca ca.” Minh Dạ trả lời hắn trước, nét mặt vui vẻ, tay còn dìu Tang Tửu bên cạnh.
Ngược lại muội muội ngày thường hoạt bát lại hơi ngẩn người, như thể không nhìn thấy hắn.
???
Cái túi cầm trong tay không phải mơ ngâm chua gần chết mà hắn ăn lần trước sao, lại mua nữa à?
Tang Hựu ra hiệu bằng ánh mắt cho Minh Dạ, có chuyện gì vậy?
Minh Dạ nhìn Tang Tửu, thấy nàng không trả lời, mới quay sang nói với Tang Hựu “Chúng ta vừa mới đến y quán.”
“Y quán? A Tửu bị thương?!”
Hắn nắm cổ tay Tang Tửu, muốn xem muội muội bị thương chỗ nào.
Cuối cùng Tang Tửu cũng hoàn hồn “Ca ca, muội không bị thương … chỉ là …”
“Mơ ngâ mnày chỉ dành cho nữ nhân mang thai thôi.” Minh Dạ bên cạnh nói một câu dường như không liên quan gì.
Tang Hựu: Chuyện này gì liên quan gì?
Nàng hít một hơi thật sâu, tiêu hóa xong tin tức “Đại phu nói … muội mang thai rồi.”
Cằm Tang Hựu như sắp rơi xuống đất.
“Gì cơ!!!”
Trai vương sau khi biết tin vội vàng muốn đến, nhưng bị Tang Hựu ngăn cản, bảo mình sẽ ở lại chăm sóc muội muội, kết quả Trai vương bắt tiểu tử thối này cút về xử lý chính sự.
Đột nhiên được xem một màn “Cha hiền con hiếu”.
Tang Tửu: ừm … đột ngột thật.
Cuối cùng Tang Tửu vỗ bàn, đừng ai đến hết! Tạm thời có nàng và Minh Dạ là đủ rồi.
Khi rời đi, ánh mắt Tang Hựu nhìn Minh Dạ đầy oán hận.
A Tửu còn nhỏ như thế!!!
Chuyện bất lực nhất là cải trắng nhà mình lại bằng lòng để heo ủi!!!
Khi nắng trời ấm áp, Minh Dạ chuyển ghế mây ra sân.
“Không cần khẩn trương vậy chứ?” Tang Tửu ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Chú ý nhiều thì tốt hơn.” hắn nhẹ nhàng đắp chăn mỏng cho nàng.
Thật ra hắn là người không dám tin nhất.
Không ngờ … còn có giây phút hạnh phúc hơn, năm xưa hắn không dám hy vọng có thể sống sót, tha thứ hay ở bên nhau, bây giờ tất cả đều thành hiện thực, tin tức đột ngột này như bánh lớn từ trên trời rơi xuống, nhất thời làm hắn ngẩn ngơ.
Kết tinh tình yêu của họ …
Chợt ánh nắng chiếu vào mắt khiến hốc mắt hắn đỏ hoe.
“Ây da, sao chàng lại khóc?” Tang Tửu không ngờ nam nhân trong nhà, người này còn kích động hơn người kia, dường như chỉ có mình nàng chấp nhận được.
Dù gì cũng từng là Chiến thần, thế mà cũng có lúc khóc ư?
Nàng cười sờ sờ mặt hắn, Minh Dạ cúi người đặt tay lên lưng nàng “Không có, ta chỉ … đang vui thôi.”
“A Tửu, xin lỗi.”
Lòng dạ nam nhân đôi khi cũng như mò kim đáy biển “Đang yên lành, nói xin lỗi gì chứ?”
“Gần đây khẩu vị của nàng thay đổi nhiều như vậy, đáng lẽ ta phải nhận ra sớm hơn.”
“Thì không phải do không có biểu hiện rõ ràng sao? Hơn nữa con cũng rất ngoan, ta cũng không phát hiện mà!”
Nàng nhìn hắn, nhịn không được giơ tay véo mặt hắn.
Người mới thì chưa nhiều kinh nghiệm, là chuyện rất bình thường!
“Thế nên không cần cảm thấy có lỗi, đã biết chưa?”
Nếu hắn không nhất quyết kéo nàng đến y quán, có lẽ phải vài ngày nữa hắn mới phát hiện ra.
Tang Tửu chợt nhớ đến phản ứng của Tang Hựu, bèn lắc đầu than thở “Thật là, nam nhân các chàng, sao ai nấy cứ làm lố quá vậy?”
Phụ thân và ca ca trước nay tính tình trầm ổn, vậy mà vì chuyện đến chăm sóc nàng mà cãi nhau!
“Đôi khi ca ca ấu trĩ cũng thôi đi, tại sao cha cũng vậy chứ …”
“Đây là chuyện lớn.”
Bảo bối của họ, tuyệt đối không được có sơ suất.
“Được thôi, mọi người nói đúng.” Tang Tửu thấy hắn nghiêm mặt, biết mình nói không lại, bèn ngả người nằm xuống.
“Nhưng với trách nhiệm là cha của đứa bé, chàng phải bình tĩnh, biết chưa?”
“Có như vậy chàng mới có thể chăm sóc tốt cho ta, biết chưa?”
Đừng nghĩ lung tung, cũng đừng nghi ngờ mình làm chưa tốt!
“Đương nhiên sẽ luôn tuân lệnh của phu nhân.”
Hắn nghiêng người hôn lên trán nàng.
Trước kia, hắn sống để bảo vệ tam giới. Sau này, hắn sống để bảo vệ người nhà.