Sắc trời dần dần tối sẫm, thị vệ ở phía trước lại đột nhiên ngừng lại.
Con đường dẫn lên núi thế nhưng lại bị một gốc cây thật lớn đổ xuống chặn kín!
“Chân núi quá trống trải, nếu hạ trại mà gặp phải dã thú gì thì quá mức bị động, tốt hơn hết cứ đi lên sườn núi cho an toàn thôi, mau chóng di chuyển thân cây này đi!” Đỗ y quan nhìn sắc trời, vội vàng phân phó thị vệ động thủ.
“Nếu muốn chết, vậy cứ tiếp tục di chuyển cái cây này đi.” Đột nhiên một con bạch mã chở trên lưng một nữ tử khoác áo da cừu màu tím xuất hiện phía trên sơn đạo.
Thấy rõ ràng mặt nữ tử kia, thân mình Tử Thanh không khỏi chấn động: “Triều Cẩm, không ngờ lại là ngươi?”
Triều Cẩm nhướn mày: “Ngươi gửi cho ta phong thư này để cáo biệt?”
Tử Thanh ôm quyền, có chút áy náy: “Vì phải đi quá gấp nên không kịp tự mình đến giải thích, thực xin lỗi.”
Triều Cẩm lạnh nhạt giục ngựa phóng qua đại thụ, đi đến bên cạnh Tử Thanh: “Đi thì cũng đi rồi, nói những lời đó cũng có ích gì?” Nói xong liền nhìn chung quanh: “Tối nay các ngươi hạ trại ngay tại nơi này đi.”
“Nơi này?” Đỗ y quan không dám gật bừa: “Nếu cắm trại ở chỗ này, không có thiên nhiên che chắn thì nhất định không an toàn.”
Triều Cẩm lạnh lùng cười: “Nếu ngươi muốn ở trong núi bị heo rừng cắn chết, chết không minh bạch thì cứ việc lên núi, bổn cô nương cũng không phụng bồi!”
“Ngươi có ý tứ gì?” Đỗ y quan nghe ra ý tứ khác trong lời nàng.
“Muốn ăn thịt heo rừng, vậy chúng ta cứ ở chỗ này từ từ mà xem.” Triều Cẩm cười yếu ớt, giữ chặt lấy Tử Thanh: “Ngươi có nguyện ý tin ta một lần không?”
“Được.” Tử Thanh giơ tay lên: “Chúng ta hạ trại ngay tại nơi này!”
Đã sớm nghe nói Sử gia tiểu công tử xưa nay rất có tâm kế, Đỗ y quan liền cẩn thận đánh giá nét mặt nàng, lại nhìn không thấu rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ cái gì? Nhưng mà từ ánh mắt nàng nhìn Tử Thanh, Đỗ y quan chỉ có thể thở dài thầm than: “Lại là một cô nương ngốc.”
Thiết lập trại, phân phó thủ vệ để canh giác, mọi người liền lập tức tiến vào doanh trướng nghỉ ngơi.
“Tử Thanh, chưa ngủ chứ?” Đột nhiên thanh âm Triều Cẩm vang lên bên ngoài trướng.
Tử Thanh vén rèm đi ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy giờ phút này Triều Cẩm tay cầm cung tiễn, đưa cho mình: “Còn nhớ lúc trước ta dạy ngươi thế nào không?”
Tử Thanh tiếp lấy cung tiễn, cài tên kéo căng dây cung, cười nói: “Có phải như vậy không?”
“Chờ đã, từ chỗ này nhắm vào bên kia, nhìn thấy chỗ sâu trong sơn đạo không?” Lôi kéo tay Tử Thanh đi đến cửa chính đại doanh, điều chỉnh phương hướng, Triều Cẩm lặng lẽ nhìn gương mặt nàng, thấp giọng nói: “Ta là lén lút từ Phạm Dương chạy tới đây, ta không trở về được nữa, cho nên từ hôm nay trở đi ngươi phải thu nhận ta.”
Tử Thanh sửng sốt, nhất thời kinh hãi: “Chuyện này…”
“Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?” Ảm đạm, thân mình Triều Cẩm không khỏi run lên.
Tử Thanh liên tục lắc đầu: “Không phải ta có ý tứ đó, mà là nghe mẫu thân nói Vân Châu thật sự rất nguy hiểm, ngươi đi theo ta…”
“Chẳng lẽ Phạm Dương thì không nguy hiểm sao? Huống hồ — dù địa phương đó có nguy hiểm đến mức nào đi chăng nữa, Sử Triều Cẩm ta cũng không sợ.” Kiên định gật đầu, Triều Cẩm chỉ về phía sơn đạo: “Ta sẽ dùng hết khả năng có thể để giúp ngươi ở Vân Châu làm nên một phen công tích.”
“Triều Cẩm, ngươi…”
“Đừng nói nữa, hãy nghĩ rằng ở bên trong sơn đạo kia có một con lợn rừng sẽ lao tới…” Triều Cẩm tiến sát lại Tử Thanh, như muốn xác nhận phương hướng có chính xác không: “Bắn tên đi!”
“Cứ như vậy mà bắn?” Tử Thanh thật sự không hiểu lời của nàng, giờ phút này lòng loạn thành một đoàn.
“Tử Thanh…” Nhã Hề chậm rãi buông rèm cửa xuống, che ngực, nhịn không được mà một cỗ bất an thình lình nảy sinh. Trước cửa đại doanh, một màn vô cùng thân mật đột ngột này, tuy rằng Nhã Hề không suy nghĩ nhiều nhưng lại vẫn khắc thật sâu vào đáy lòng.
“Ừ, bắn tên đi.”
Tử Thanh bắn tên, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên trong sơn đạo.
“Tốt! Bắn trúng rồi!” Triều Cẩm vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bọn thị vệ nhất thời cảnh giác cầm lấy binh khí vây lấy đại doanh để bảo vệ.
Mọi người bên trong trướng đều đi ra, muốn biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Dám làm lão tử bị thương! Các huynh đệ, đừng nấp ở đây nữa, lao ra đi, chém giết bọn chúng, chúng ta liền trở về lĩnh thưởng uống rượu!”
Bên trong sơn đạo bỗng nhiên nghe thấy vô số tiếng bước chân, xa xa nhìn lại, một mảnh đông nghìn nghịt, ánh sáng lấp lánh từ vô số binh khí đem thứ sát khí kinh người kia hiện lên rõ ràng trong mắt mọi người.
Bên trong sơn đạo không ngờ lại có người ẩn nấp!
“Bắn một mũi tên này xuống phía dưới.” Châm lửa một mũi tên, Triều Cẩm đưa cho Tử Thanh: “Bắn trúng cái cây kia.”
“Cái này…” Nhìn đám hắc y nhân càng ngày càng tới gần, Tử Thanh không kịp nghĩ nhiều, lắp tên kéo cung, chỉ nghe “vút” một tiếng, hỏa tiễn rơi vào đại thụ, liền thấy một đoàn lửa bùng lên, toàn bộ đại thụ thế nhưng lại đột nhiên nổ tung, lại hình thành một bức tường lửa giữa đại doanh cùng sơn trại.
Bởi vì thời tiết là gió thổi hướng tây bắc, khiến cho khói đặc cuồn cuộn từ bức tường lửa toàn bộ đều đều bay về phía sơn đạo, khiến cho đám hắc y nhân ở bên đó đều vừa ho khan vừa mắng chửi.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị!” Đỗ y quan lập tức hạ lệnh.
Bọn thị vệ cởi trường cung trên lưng xuống, lắp tên căng dây.
“Bắn!”
Trăm tên cùng phóng, xuyên thấu qua tường lửa, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô không dứt vang lên phía trên sơn đạo.
“Bắn!”
Lại một lượt trăm tên cùng bắn, tiếng hét bên phía sơn đạo dần dần ít đi không ít.
“Bắn!”
Lượt bắn thứ ba, bên trong sơn đạo đã không còn tiếng vọng.
Triều Cẩm cười nhẹ: “Giờ thì tốt lắm, có thể an tâm ngủ.”
Đỗ y quan cùng Tử Thanh kinh ngạc trợn mắt nhìn nàng: “Ngươi…sao ngươi lại biết sẽ có mai phục?”
“Kia là kỹ xảo của ca ca ta, sao ta có thể không biết?” Triều Cẩm lạnh nhạt nói xong, nhìn doanh chướng chung quanh: “Không biết tối nay ta ngủ chỗ nào?”
“Người đâu, mau mau chuẩn bị doanh trướng cho Sử tiểu thư.” Tử Thanh cười phân phó.
Đoạn phu nhân kinh hồn chưa định thở phào nhẹ nhõm một hơi, có lẽ có Sử Triều Cẩm này đi cùng, dọc đường đi có thể giảm thiểu chút nguy hiểm.
Triều Cẩm vỗ vỗ vai Tử Thanh: “Mau mau nghỉ ngơi đi, dọc theo đường đi, loại chuyện này không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu lần nữa.”
“Ừ, Triều Cẩm, cảm…” Tử Thanh vừa định mở miệng, Triều Cẩm đã hung hăng trừng mắt với nàng: “Nếu muốn nói cảm ơn, vậy đừng nói cái gì vẫn tốt hơn.”
“Ta…”
“Còn không mau đi dỗ dành Nhã nhi của ngươi? Không sợ nàng bị kinh hãi sao?” Xoay người sang chỗ khác, nhíu mày nuốt lệ, Triều Cẩm hít một hơi thật sâu, đi về doanh trướng đã được dựng cho nàng ở phía trước. Thực rõ ràng nói với chính mình, phải nhẫn, phải thừa nhận những đau đớn đó, Triều Cẩm, phải nhịn, nhịn xuống, không thể giống như ngày trước…
Nhìn thân ảnh cô đơn của Triều Cẩm, Tử Thanh nhíu mày, Triều Cẩm, ta nên làm thế nào với nàng đây? Ta…sớm hay muộn cũng làm tổn thương nàng…
“A di đà phật.” Một tiếng phật hiệu chợt vang lên từ phía sau.
Tử Thanh hoảng sợ xoay người, đại sư trước mắt không phải là vị đại sư đã thấy khi mới tới Đại Đường sao?
“Đại sư.”
Thị vệ ở một bên cũng không biết lão hòa thượng này đi vào từ khi nào, dùng tốc độ nhanh chóng vây lão hòa thượng này lại.
“Đến tột cùng thì ngươi là ai?” Đỗ y quan tiến lên quát hỏi.
Triều Cẩm cũng bối rối tiến lên, nhìn lão hòa thượng thần bí đột nhiên xuất hiện.
“Hài tử, cần phải trở về thôi, nếu không biển hồng trần tội lỗi này chắc chắn sẽ dậy sóng mãnh liệt, ngươi tội gì phải hại người hại mình như thế?” Một câu của lão hòa thượng rơi thẳng vào trái tim Tử Thanh.
Tử Thanh không khỏi run lên: “Hại người hại mình?”
“Không sai, trở về đi, rời khỏi nơi này, buông hạ nguyệt duyên, đón lấy một chân trời mới.” Lão hòa thượng nhìn Tử Thanh: “Thừa dịp tình căn còn chưa đâm quá sâu, đoạn tơ tình, quay đầu lại là bờ.”
“Con lừa ngốc kia! Ngươi thật sự kỳ quái, người xuất gia không đi niệm kinh đi, tự dưng lại chạy tới quản chuyện người khác yêu hay không yêu, khuyên người ta rời xa hồng trần, rốt cục ngươi là loại người nào chứ!” Triều Cẩm nổi giận trừng trừng nhìn lão hòa thượng.
“A di đà phật.” Lão hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập, lẳng lặng nhìn Triều Cẩm: “Tiểu cô nương, nếu có một ngày ngươi phát hiện thứ ngươi theo đuổi bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, hoàn toàn là vô ích, vậy ngươi sẽ thế nào?”
“Sẽ không thể nào!”
“Yêu hận chỉ một đường, ngươi đã giết chóc vô số rồi, nếu vẫn cứ chấp mê bất ngộ, vậy cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Lão hòa thượng lo lắng lắc đầu.
“Làm sao lại có hòa thượng đến?” Thanh âm Đoạn phu nhân đột nhiên vang lên từ trong trướng.
Chỉ thấy sắc mặt lão hòa thượng kinh biến, cuống quít niệm phật hiệu, không nhìn thị vệ vây quanh hắn, vội vàng li khai đại doanh.
Đoạn phu nhân vén rèm ra khỏi trướng, vẻ mặt đầy tức giận: “Ta hận nhất loại hòa thượng miệng đầy lời khuyên người ta tránh xa hồng trần! Người đâu? Người đâu?”
Đỗ y quan vân đạm phong khinh lắc đầu: “Đã đi rồi.”
“Hắn đi cũng thực mau!” Cơn giận của Đoạn phu nhân vẫn còn sót lại chưa tiêu: “Về sau còn có tăng lữ tới gần ngươi, cứ việc đánh đuổi đi!”
Nhìn vẻ oán hận trên mặt Đoạn phu nhân, Đỗ y quan có chút đăm chiêu thở dài, Tử Thanh lại hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế? Gượng cười: “Mọi người đều nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi gấp, ta cũng đi ngủ trước.” Quay đầu nhìn về phía doanh trướng của Nhã Hề, nở một nụ cười bình yên, Tử Thanh vén rèm tiến vào doanh trướng của mình.
Hại người hại mình…Quả nhiên vẫn là kết cục này sao?
Từ trong trướng nhẹ nhàng vén rèm nhìn Triều Cẩm chậm rãi vào trướng mới dựng, lại đảo mắt nhìn bóng dáng trướng của Nhã Hề cách đó không xa, trái tim Tử Thanh không tự chủ được mà co rút đau đớn.
Tình căn đã sớm bén rễ, đã định chắc chắn sẽ phải rơi xuống địa ngục.