Sáng hôm sau, bà nội và dì Tiêu đến.
Tinh thần Chúc Vi Tinh so với hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, cậu khéo léo từ chối phần ăn bệnh viện mà cô y tá phục vụ, chỉ ăn cháo và uống sữa bà nội mang đến.
Dì Tiêu lo lắng: "Sao con lại bị ngất? Vẫn là trách chúng ta, con đã bận học hành, còn phải đi sớm về tối trông quầy hàng, có thể không sinh bệnh hay sao."
Chúc Vi Tinh: "Không phải đâu, là do hôm trước con bị gió thổi lạnh, có chút cảm thôi."
Lại nhìn bà nội, bà không lộ vẻ lo lắng hay mất kiểm soát, một phần cũng do tính cách tạo nên, mặt khác, bà cụ là người quật cường, sợ nhất là gây phiền phức cho con cháu.
Sợ tâm trạng rầu lo của mình sẽ gây tiêu cực cho con cháu, đôi khi thà không có cảm xúc, bản thân tự lấy làm yên tâm là được rồi.
Đây không phải là lạnh nhạt, mà ngược lại là một loại tâm lí muốn bảo vệ quá mức nào đó, chỉ tiếc là Chúc Vi Tinh trong quá khứ không hiểu, nhưng may thay, cậu của hiện tại đã hiểu.
Càng mừng hơn chính là, bà nội cũng hiểu cậu, Chúc Vi Tinh không cần nhiều lời, bà cụ đã tinh ý gật gật đầu.
"Bà biết, con tự có chừng mực."
Chúc Vi Tinh nở nụ cười, lại nghe bà nội nhấn mạnh từng chữ: "Cái khác không quan trọng, chỉ cần khỏe mạnh là được."
Chúc Vi Tinh ấm áp trong lòng, gật đầu với bà: "Con hiểu rồi."
Ăn cháo xong, dì Tiêu nhìn quanh căn phòng, vẻ ngạc nhiên nói: "Ở bệnh viện Trung ương còn có một nơi như thế này sao? Tôi cả đời ở đây cũng chưa biết đến, lúc đến đây phải tìm người hỏi một vòng, báo tên con ra, tốn bao sức mới lên được đây đấy."
Quản lý nghiêm ngặt như vậy sao? Chúc Vi Tinh bất ngờ, lại nghe bà nội hỏi: "Viện phí là sao vậy? Thằng nhóc họ Lương cách vách hôm qua nói công ty bọn họ sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn? Sao lại thế?"
"Đúng vậy, phúc lợi trên trời rơi xuống cũng không tùy tiện tham lam được, làm sao đến lượt chúng ta nhận lấy nó." Dì Tiêu nhìn các loại máy móc có trong phòng, có chút bất đắc dĩ.
Chúc Vi Tinh đang do dự không biết nên giải thích như thế nào, cánh cửa khép hờ đã vang lên tiếng gõ.
Đứng ngoài phòng bệnh có mấy người, dẫn đầu là Khương Lai, sau đó là thầy Tuyên? Còn có một người đàn ông mặc âu phục tay cầm bó hoa tươi, nhiều lần gặp qua, Chúc Vi Tinh cũng coi như nhận ra đối phương, chính là vị giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thiên Sơn, Trương Thân.
Khương Lai vừa xuất hiện đã sụt sịt khóc chạy về phía Chúc Vi Tinh, giống như người bạn của cậu vừa mới trải qua nguy kịch giữa cái sống và cái chết vậy.
Vẫn là Tuyên Lang chu đáo, thấy có người lớn tuổi ở đây, thầy trước tiên chào hỏi an ủi bệnh nhân và người nhà, sau đó giới thiệu danh tính của người còn lại.
Trương Thân quen Khương Lai, cũng quen biết Tuyên Lang cũng không có gì lạ, hiển nhiên là vòng xã giao hình tròn.
Anh ta lịch sự nói rõ mục đích đến thăm của mình, đại khái là thay mặt FO đã thất trách mà để xảy ra tai nạn bày tỏ lời xin lỗi, đồng thời sẽ thanh toán hết tất cả chi phí khám và điều trị của Chúc Vi Tinh, nếu còn có yêu cầu nào khác, họ có thể bồi thường thêm.
Sau đó anh đưa hoa trong tay cho Chúc Vi Tinh, trong mắt ấp đầy áy náy chân thành, thậm chí thái độ tự trách không thua kém Khương Lai chút nào.
"Bạn học Chúc, tôi xin thay mặt toàn thể nhân viên của FO gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến cậu, mong cậu lượng thứ, chúc cậu sớm ngày bình phục."
Trương Thân nói xong bèn cúi đầu chín mươi độ trước Chúc Vi Tinh, một người đầy khí chất của tầng lớp cao như vậy, mà bấy giờ hai chân duỗi thẳng, hai tay ôm sát ống quần, eo gập cúi đầu, thẳng thừng đến nỗi khiến cậu kinh sợ.
Phong cách của tập đoàn Thiên Sơn này cũng quá mức nghiêm khắc rồi, thời đại bây giờ đều làm ăn như vậy sao?
Chúc Vi Tinh nhìn sang Khương Lai và thầy Tuyên, phát hiện hai người bọn họ cũng là vẻ mặt không thể tin nổi, đặc biệt là Khương Lai, há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng.
Mãi đến khi mọi người trong phòng đều sửng sốt qua hết một lượt, vị giám đốc Trương này mới yên tâm rời đi như thể đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Trước khi đi còn để lại một tấm danh thiếp, cho cậu đến tận ba số điện thoại cá nhân, nói rằng nếu Chúc Vi Tinh có khó chịu hay cần gì, thì có thể liên hệ anh ta.
Thái độ chân thành này thật sự không giống phong cách của một nhà tư bản chút nào, khiến Chúc Vi Tinh được sủng mà sợ, nói chi đến bà nội và dì Tiêu.
Vẫn là Tuyên Lang phản ứng nhanh, anh giúp giải thích: "Video xô đẩy được đăng tải trên mạng, bọn họ đang cố gắng xử lí một cách thỏa đáng trước sức nặng của dư luận thôi, các vị hãy yên tâm nhận lấy."
Bà nội và dì không rõ lắm, nhưng vì đối phương là thầy của Chúc Vi Tinh, nên tự nhiên tin lời anh.
Chúc Vi Tinh lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tấm danh thiếp tinh xảo trên bàn kia, dường như chìm vào suy tư.
Tại thành phố C, nơi cách thành phố U chỉ năm mươi cây số, trong một phòng khám đông y cổ truyền, một người cao to đang nằm trên chiếc giường đơn hẹp, một chân run run bực bội.
Điều kiện hơi hà khắc, hắn chỉ có thể run một cái chân, bởi vì chân còn lại cùng với một cái tay đều bị cắm đầy kim châm ở trên.
Tay còn lại không làm gì ngoài cầm điện thoại di động, nghe giọng của Mông Huy bô bô bên trong.
"Chuyện là như vậy, tôi cũng là đi dạo qua diễn đàn trường bọn họ mới nhìn thấy."
Lão Từ muốn châm cứu huyệt Thập Tuyên của hắn.
Khương Dực cúp điện thoại, vô thức kêu: "—— A."
Bác sĩ Từ: "Không phải đã đồng ý phối hợp trị liệu à?"
Khương Dực thắc mắc: "Tôi còn chưa đủ phối hợp?"
Bác sĩ Từ: "Cậu phối hợp quá rồi, tôi còn chưa châm, cậu đã gọi điện, vội như vậy, là vội vàng gọi cho người yêu sao?"
Khương Dực bất mãn: "Trước sau gì cũng phải gọi, gọi sớm kết thúc sớm không tốt hơn à?"
Bác sĩ Từ: "Tốt cái rắm! Tôi cần phải biết cậu không ổn chỗ nào mới hạ châm! Cậu kêu loạn như vậy làm sao tôi phát hiện vấn đề?"
Khương Dực cau mày: "Đừng tưởng ông rồi nên tôi không dám đánh ông nhé."
Bác sĩ Từ: "Đừng tưởng cậu tàn phế nửa người mà tôi không dám ném cậu xuống đất nhé."
Khương Dực híp mắt.
Bác sĩ Từ nhíu mày.
Một già một trẻ, giương cung bạt kiếm.
Sau đó điện thoại reo lên.
Từ khi Khương Dực đến đây, điện thoại của hắn chưa tới mười phút là cứ đổ chuông, độ nóng có thể so với cả tổng thống, bác sĩ Từ phiền không chịu nổi.
"Lát nữa vào phòng vật lý trị liệu, cậu mà dám đem thứ đồ chơi này vào làm hỏng máy móc của tôi, tôi sẽ ném cậu xuống lầu."
Khương Dực trơ trẽn: "Cái đồ rách nát kia của ông cũng gọi là máy móc à? Gọi là đồng nát thì còn nghe được! Tắt máy điện thoại biến nó thành cục gạch mới thật sự có thể làm hỏng máy móc của ông đấy."
"Cậu cái tên thối..."
"Ông cái lão già..."
Bầu không khí bên trong quán đông y nhỏ nhất thời tràn ngập vui vẻ.
...
Một bên khác, tình huống trong khu phòng bệnh VIP rất tốt, đồ ăn ngon, phục vụ ân cần, hết thảy đều tốt.
Chúc Vi Tinh có thể xuống giường đi lại, ngoại trừ việc báo cáo kiểm tra vẫn chưa có, về cơ bản không còn gì đáng ngại.
Chúc Vi Tinh bảo mọi người trở về.
Bọn họ cũng sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên cũng không có kiên trì.
Sau khi mọi người đi rồi, Chúc Vi Tinh dựa vào trên giường xem sách chuyên ngành mà bà nội mang đến, lúc gửi tin nhắn cho Tân Mạn Mạn, cậu chợt nhớ tới một chuyện.
Quần chúng chú ý đến Hồng Quang như vậy, trước kia mới nổi một chút gió thổi cỏ lay là đã được đưa tin, còn cậu và Khương Dực đi một chuyến thế kia, thậm chí kinh động đến cảnh sát tải người về, trên mạng chẳng lẽ không có tin tức linh tinh gì hay sao?
Ai ngờ xem hết một vòng, nửa điểm tin tức cũng không có.
Chỉ có một tin duy nhất chính là trạm biến áp cách trấn nhỏ không xa thật sự đang tiến hành sửa chữa, cân nhắc đến cảnh báo hỏa hoạn nhiều lần ở Hồng Quang, vì an toàn là trên hết, nên trấn nhỏ trực tiếp bị cắt điện.
Đè ép tin tức, đoạn cắt điện cũng đều là tác phẩm của lực lượng cảnh sát sao? Vụ án đang trong giai đoạn thu thập chứng cứ, nếu như truyền ra ngoài quả thực sẽ dấy lên nghi ngờ và bàn tán, không bằng xử lí gọn gàng hơn.
Nhưng...!trấn nhỏ Hồng Quang mất điện, bể hải đăng kia hiển nhiên cũng dừng hoạt động.
Nhớ tới thứ đó khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút bất an, trong đầu lại suy nghĩ lung tung, lo mình đi vào ngõ cụt mất.
Chuyện cũng đã qua, nên bỏ xuống mới phải, có xoắn xuýt nữa cũng vô nghĩa.bg-ssp-{height:px}
Suy nghĩ lung tung chỉ khiến cậu quanh quẩn vòng tròn mà thôi.
Lấy điện thoại ra xem, cậu nhìn đồng hồ, buổi chiều kiểm tra phòng hẳn là sẽ có kết quả báo cáo.
Trước đó, Chúc Vi Tinh muốn đi dạo khu phòng VIP này, đối với nơi đây cậu thực sự rất tò mò.
Nhưng khi cậu vừa ra cửa phòng bệnh, hai cô y tá đã xuất hiện hai bên, nụ cười ôn hòa, thái độ ân cần, hỏi Chúc Vi Tinh cần gì.
Biết được cậu muốn tùy tiện đi dạo một chút, hai cô nhìn nhau rồi nói: "Được, nhưng vì đảm bảo an toàn, nên cần có người trong chúng tôi đi cùng với cậu."
Bản thân cậu đầu óc minh mẫn, tay chân lành lặn, làm sao lại cần đối xử như thế, khu VIP này cũng quá mức cẩn thận rồi.
Thôi vậy, không phiền đến người ta làm gì, Chúc Vi Tinh lắc đầu, bỏ đi ý định đi dạo, dợm quay người trở về phòng, nhưng cậu chợt cảm thấy có một ánh mắt chiếu vào mình, quay sang nhìn, ngoài ý muốn thầy một người đang ngồi trên băng ghế ở hành lang.
Là cái gì đó...!Linh?
Sao cô ta lại ở đây? Hai lần gặp trước kia đều thấy cô gái này với khuôn mặt rạng rỡ, nhưng người trước mắt lại đầy vẻ tiều tụy, hai mắt rơm rớm nước mắt, như thể đã chịu đả kích nào đó.
Nhớ lại trò hề ngày hôm qua xem trên diễn đàn trường, Chúc Vi Tinh do dự hai giây, đi qua.
Hà Linh mí mắt sưng đỏ, âm thanh khàn khàn, nhìn thấy Chúc Vi Tinh mà vẫn tỏ ra cố chấp: "Tôi tới gặp mẹ tôi, làm sao gặp phải cậu? Cậu tới làm gì? Đi đi."
Chúc Vi Tinh không vạch trần vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô đối với mình, cậu hờ hững lấy khăn giấy từ trong túi áo bệnh nhân đưa cho cô.
Hà Linh do dự một chút cũng nhận lấy, cầm trên tay, lại bắt đầu khóc.
Chúc Vi Tinh không an ủi, quay người ngồi xuống bên cạnh.
Hà Linh khóc một lúc lâu, đại khái là khóc mệt rồi, thút thít vài tiếng rồi dừng lại.
Chúc Vi Tinh vẫn không nhìn cô, chỉ bình tĩnh thoải mái ngồi đó.
Hồi lâu sau, gió lùa qua hành lang, thoảng đến hương hoa cuối thu từ ngoài cửa sổ, cẩn thận lắng nghe, hình như còn có một câu "Xin lỗi" khe khẽ lẫn trong hương thơm.
Chúc Vi Tinh nhướng mắt, nghiêng đầu quay sang nhìn người bên cạnh.
Tâm trạng Hà Linh đã ổn định lại, cô dùng khăn giấy lau đi giọt nước mắt cuối cùng còn sót lại, cũng lau sạch cả tính tiểu thư chua ngoa trước đó.
"Xin lỗi," cô lại nói, lần này nói rất rõ.
Chúc Vi Tinh "Ừ" một tiếng, nói: "Không sao."
Hà Linh mở to mắt, coi như không bị đối phương làm khó dễ, ít nhất cũng nên nghe vài câu châm chọc, nhưng kết quả lại dễ dàng được chấp nhận như vậy, cô có chút bất ngờ: "Có thật không? Tôi biết Minh Nguyệt và Đông Na làm hỏng buổi diễn là do bọn họ, nhưng các cô giả vờ bị ngộ độc tôi lại không vạch trần, thậm chí còn vu khống cậu, cậu không muốn trả thù tôi sao?"
Chúc Vi Tinh lắc đầu, hắn thật sự cảm thấy không liên quan, mấy trò lặt vặt của trẻ con này chẳng qua chỉ là một chuyện không đáng kể trong sự tình phức tạp của cậu thôi.
Đôi mắt cậu trầm tĩnh trong veo, trắng đen rõ ràng như một bức họa tỉ mỉ, ánh mắt cậu không có chút cảm xúc dư thừa nào, khiến cho Hà Linh cảm thấy mình tự ti nhỏ bé một cách khó hiểu.
"Cậu thật sự thay đổi rất nhiều, khó trách hắn che chở cậu như vậy." Hà Linh tự giễu cười, dường như đến giờ phút này cô mới nhận rõ được hiện thực.
"Ngày trước, Khương Dực chặn tôi, tôi bèn đến Vinh Ký, bọn họ cũng không cho tôi vào, nên không biết ai kể chuyện trên diễn đàn cho hắn biết.
Tôi biết Khương Dực nhiều năm như vậy, đây là đầu tiên thấy hắn quản chuyện vô bổ như vậy, hắn thậm chí còn không biết chân tướng của sự tình, đã lựa chọn đứng về phía cậu."
Chúc Vi Tinh nhướng mày, không phát biểu lung tung gì đối với lời này.
Biểu hiện của cậu như vậy khiến Hà Linh nhói lòng, cô bất đắc dĩ thở dài: "Cậu không ngạc nhiên chút nào, đúng rồi, Khương Dực đối xử với cậu tốt như vậy, tốt hơn so với rất nhiều người, cậu không thể không cảm giác được.
Trước đây tôi còn chê cậu ngu ngốc, kỳ thực ngẫm lại tôi mới là người ngu ngốc hơn, vì hắn mà lãng phí nhiều năm như vậy.
Người ta đều nói tôi phù phiếm, thấy sắc nảy lòng tham, muốn tìm cái khó nhất để theo đuổi, thực ra...!tôi còn thực sự nhìn không lọt gương mặt của Khương Dực, cái tôi yêu thích chính là khí chất mỹ thiếu niên kìa." Nói đến đây, Hà Linh trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh, mặt đầy đáng tiếc.
Chúc Vi Tinh: "..."
"Tôi thật sự không ngờ lại gặp cậu ở đây, tôi đến đây chỉ bởi vì năm đó...! Tôi chính là quen biết Khương Dực ở bệnh viện này" Hà Linh cười khổ, "Hắn khi đó, cũng không có dáng vẻ lưu manh như bây giờ."
Chúc Vi Tinh lịch sự hỏi: "Hai người quen nhau lâu rồi?"
"Đúng vậy, mẹ tôi là y tá ở phòng bệnh tầng cao nhất, trước đây mỗi khi tan học tôi thường đến đây."
Khu phòng bệnh ở tầng cao nhất?
Chờ đã, Chúc Vi Tinh nhớ tới lần trước ở quầy sữa, Hà Linh có nhắc đến việc cô ngồi ngoài phòng bệnh lúc trưa để đợi mẹ tan sở, trong lúc đó đã nhìn thấy cậu lén lén lút lút, còn cho rằng cậu muốn làm hại Mạnh Tế đang nằm bên trong.
Nằm ở bên trong...!Nằm ở đâu?
Chúc Vi Tinh hỏi: "Mạnh Tế...!Không ở phòng bệnh dưới lầu sao?"
Hà Linh dĩ nhiên gật đầu: "Ừ, nằm ở trên lầu."
Chúc Vi Tinh kinh ngạc: "Sao lại như vậy?"
Hà Linh nói: "Tôi cũng lấy làm lạ, hỏi mẹ tôi thì bà nói hình như có người cho Mạnh Tế rất nhiều tiền, nhưng Mạnh Tế chỉ ở một thời gian ngắn thôi, hẳn là không đủ tiền, nên mới chuyển xuống dưới lầu."
Đúng vậy, Chúc Vi Tinh cũng nhớ ra, Lương Vĩnh Phú và cảnh sát Tiểu Trương đều đã nói qua, viện phí của Mạnh Tế hai năm trước đều do Hồng Quang chi trả trong thời gian đầu.
Mặc dù đã chứng thực Mạnh Tế ngã lầu không phải do sự cố an toàn của trấn nhỏ Hồng Quang, nhưng cách giải quyết của bất động sản Hồng Quang năm đó có thể cũng giống như tập đoàn Thiên Sơn lần này, tai nạn xảy ra ngay bên trong khu vực của họ, vì sức nặng của dư luận là rất lớn, sợ sẽ tổn hại đến danh dự nên chấp nhận bồi thường cho nạn nhân rất nhiều tiền.
Bản thân cậu có thể ở phòng bệnh VIP, thì hiển nhiên Mạnh Tế cũng có thể ở.
Rất hợp logic.
"Vậy cô quen biết Khương Dực...!Không phải là vì Mạnh Tế sao?" Dù sao cậu ta cũng chỉ mới ngã lầu vào hai năm trước.
Hà Linh liền gật đầu: "Sáu năm...!à không, bảy năm trước đã biết đến.".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Chúc Vi Tinh quan tâm: "Ở bệnh viện? Khương Dực bị bệnh sao?"
Hà Linh lắc đầu: "Hắn bị thương, rất nặng.
Lúc đầu chỉ có thể nằm trên giường, sau đó ngồi xe lăn, trông rất tội nghiệp.
Dù y tá có chăm sóc mỗi ngày, điều kiện cũng tốt, nhưng ngày nào hắn cũng đều là một mặt u ám.
Mỗi lần thấy hắn ngồi xe lăn một mình, tôi đều lặng lẽ mang đồ ăn cho hắn, nhưng hắn không ăn, cũng không nhìn tôi..."
Chẳng lẽ đó là chấn thương ảnh hưởng đến sức khỏe sau này của Khương Dực, hủy cả sự nghiệp thể thao của hắn sao? Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nghĩ đến.
Nhưng thời gian liệu có lâu quá không? Rõ ràng hơn năm trước hắn còn cầm qua chức quán quân.
Thế là cậu cảm thấy trong lời nói của Hà Linh có gì đó không đúng.
"Cô nhìn thấy Khương Dực ở đây sao? Khu phòng bệnh...!VIP?!" Nếu như lí do vừa rồi của Mạnh Tế là hợp lí, thế thì tình huống của Khương Dực là có ý gì, Chúc Vi Tinh ngạc nhiên.
Hà Linh lần thứ hai gật đầu: "Đúng vậy."
Chúc Vi Tinh: "Ai có thể trả viện phí cho hắn?"
Hà Linh: "Không biết."
- ---------------------------
Dẻ: Ờm hậu quả của việc bỏ bê em nó quá nhiều chính là mình quên khá nhiều chi tiết nhỏ, cả tên của thầy Tuyên cũng không nhớ rõ, mò lại cũng mò chưa ra, nên là mn ai có nhớ rõ tên của thầy Tuyên là Tuyên Lang hay Tuyên Lãng thì nói mình nha, nếu không thì mình sẽ kiểm tra và điều chỉnh lại sau, mn đừng để ý..