Chúc Vi Tinh đứng trong một khu vườn rộng lớn, dưới chân là những khóm hoa tươi tắn, đài hoa từng đoá từng đoá to bằng miệng chén, đa số là màu trắng và tím, trải dài miên man, đua nhau khoe thắm, đẹp đến không gì tả nổi.
Hoa Ông Lão, cả vườn hoa Ông Lão.
Cậu biết loại hoa này, hoa Ông Lão rất mỏng manh, nếu nuôi hỏng thì thành nhóc con, nhưng nếu dưỡng tốt sẽ trở thành nữ hoàng.
Với màu sắc và dáng dấp của đám hoa trước mặt cậu mà nói, giá trị của toàn bộ khu vườn này là không thể đo đếm.
Cúi người xuống, Chúc Vi Tinh muốn chạm vào cánh hoa, nhưng hẳn nhiên là sờ vào khoảng không.
Cậu nhìn xuống tay mình, như nhận ra điều gì, chậm rãi đứng lên.
Sau khi Khương Dực ăn bánh trôi xong, Chúc Vi Tinh liền đi ngủ, vừa mở mắt đã đến đây.
Cậu đã từng cho rằng tất cả những thứ kì lạ này đều là ảo ảnh trong mơ, nhưng giờ mới biết, thế giới này là thật, chỉ có cậu mới là một mớ hỗn độn.
Và nơi này chắc hẳn cũng là thật, chỉ là Chúc Vi Tinh giống như lần lang thang ở bệnh viện trước đó, lại một lần nữa du hồn.
Cho nên, đây là nơi nào?
Nhìn quanh bốn phía, Chúc Vi Tinh phát hiện phía sau khu vườn là một tòa nhà bốn tầng kiểu Tây thông nhau, có lan can chạm trổ hoa văn, gạch xám, bên trong đèn đuốc sáng trưng, rọi sáng cả một mảnh trời đêm.
Đêm mát sương sâu, gió trong vườn cũng trở nặng thổi quanh người cậu, rồi vô cớ hoãn lại, như thể có một bàn tay, từ sau lưng Chúc Vi Tinh, đẩy cậu về phía trước, đi đến tòa biệt thự.
Thuận lợi bước vào trong, khung cảnh sáng sủa rộng rãi hơn nhiều.
Phía trên cầu thang xoắn ốc treo một chiếc đèn chùm pha lê Cửu Liên viền vàng lớn, giấy dán tường màu be ốp tường bằng gỗ, sàn nhà gỗ liễu trải thảm dệt kim nhạt màu, trọn bộ bàn ghế tử đàn, ghế bành bọc nhung thiên nga.
Phóng mắt nhìn, nơi này giống như hình ảnh đóng băng những năm - của thế kỉ trước vậy, thoạt nhìn thì cảm thấy phong nhã uy nghiêm, khi bóc ra từng chi tiết mới phát hiện tinh xảo từng li, từng cái xa hoa lãng phí, cực kì ẩn giấu sự xa xỉ bên trong.
Ai sẽ sống trong loại nhà như này?
Chúc Vi Tinh tự hỏi có khi nào mình xuyên đến thế kỉ trước hay không, nhưng vừa bước vào đây, loại cảm giác đã từng quen thuộc đến kì lạ liền ập vào mặt cậu.
Cậu bắt đầu bồi hồi đi quanh nhà một cách mất kiểm soát, nhìn lò sưởi âm tường, nhìn rèm cửa, bàn ghế, rồi đến TV, máy điều hòa, máy hút bụi FO.
Cậu xác định mình còn đang ở niên đại hiện tại, cũng xác định mỗi một thứ ở đây đều mang một sự quen thuộc không thể tả được.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Đi cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, trên đây chỉ có một gian phòng lớn, vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Chúc Vi Tinh trợn tròn mắt.
Lấp đầy căn phòng là đủ các loại nhạc cụ như dương cầm, vĩ cầm, trung đề cầm, trung vĩ cầm, ghi ta, tỳ bà, đàn tranh...
Trong đó, dương cầm và vĩ cầm được bày ở giữa, xem ra là hai loại được chủ nhân yêu thích nhất.
Chúc Vi Tinh đến gần, đứng trước cây đàn dương cầm cổ Bechstein, thân đàn chạm trổ hoa văn bằng gỗ hồ đào, phím đàn bằng ngà voi, tuổi đời hàng trăm năm, được bảo dưỡng cực kì tốt.
Chỉ là không biết âm sắc thế nào?
Trong lòng đang hiếu kì, chợt có tiếng nhạc vang lên.
Chúc Vi Tinh giật mình, theo tiếng nhìn lại, phát hiện trong góc có một cái máy quay đĩa, kim máy rơi xuống, đĩa than xoay tròn, âm nhạc từ đó mà phát ra.
Đó là một bản kinh điển, Sonata Ánh trăng (chương II) của Beethoven.
Ngôn Tình Tổng Tài
Lại nhìn hàng dãy đĩa than trên giá gỗ cạnh máy quay đĩa, Beethoven, Chopin, Listeria, Mozart, Paganini, Bach,...chủng loại đa dạng, không đếm xuể, bộ sưu tập trang nhất, tác phẩm xuất sắc, giá trị không thể đo đếm.
Ánh trăng...
Chúc Vi Tinh nỉ non, lại nhìn bộ đàn Bechstein kia.
Các nốt nhạc thanh trong và đẹp đẽ, dường như đang được tấu lên bởi nó.
Cậu không thể chạm vào đàn, chỉ có thể đưa tay dọc theo phía trên phím đàn, giống như có gì đó dẫn dắt, rõ ràng cậu không chơi đàn, nhưng ngón tay không khỏi khẽ nhấp nhô, nảy lên không ngừng.
Chơi rồi lại chơi, Chúc Vi Tinh có chút không phân được là mình đang theo nhạc, hay nhạc đang theo mình.
Trong lòng chợt dâng lên bi thương cùng cực, bản nhạc này nghe hết sức nhẹ nhàng êm ái, kì thực lại tràn ngập chua xót ủ dột.
Bản Sonata Ánh trăng không có ánh trăng, đó chỉ là ý nghĩa mà các thế hệ sau gán cho nó.
Đó là một tác phẩm thất vọng của Beethoven, bên trong chỉ có bầu trời trống trải cô độc cùng mảnh đất tiêu điều lạnh lẽo, bị bỏ lại trong khung cảnh băng giá của thời gian, hồi tưởng lại vẻ đẹp huyễn hoặc của chúng.
Trong lúc hoảng hốt, cậu như nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng, khẽ khàng gọi tên ai đó.
Chúc Vi Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu, xoay người bước ra hành lang.
Cúi đầu nhìn xuống dưới, cậu loáng thoáng nhìn thấy toàn bộ đèn pha lê đều sáng lên trong đại sảnh, có người dựa trên sô pha đọc báo, có người đi lại nhẹ nhàng trên sàn, có người kéo ghế bàn ăn ra, có người dịu dàng bưng món ăn nóng hổi từ trong bếp đi qua.
Có giọng nói của một đứa trẻ đang kêu vang: "Oa, có rượu ngọt thơm hoa quế."
Có giọng nói già nua dặn dò: "Chạy cẩn thận kẻo ngã đấy."
Có một giọng nam trầm thấp thông báo: "Tối nay có cuộc họp, ăn xong phải trở lại công ty."
Có giọng nữ dịu dàng dặn dò: "Bảo tài xế lái xe cẩn thận một chút."
Bỗng nhiên, những bóng dáng kia như thể đã nhìn thấy cậu trên lầu, dồn dập cất tiếng trách móc đầy yêu thương.
"Đến giờ cơm rồi, còn đứng ngây người ở đó làm gì vậy?"
"Luyện đàn đến ngốc rồi sao, tối nay còn ho khan nữa."
"Hôm nay là đông chí, có bánh trôi."
"Chú nhỏ ơi, xuống nhanh lên, ăn bánh trôi tròn tròn đoàn viên."
Khoảnh khắc vừa dứt lời, những bóng mờ kia giống như một mảnh tro tàn, bị gió thổi đi mất...!trên nền nhạc Ánh trăng vẫn đang xoay tròn phía sau, để lại một khung cảnh đoàn viên hoang vắng, niềm vui ảm đạm, và một Chúc Vi Tinh dại ra ngơ ngác.
Cậu cứ như vậy đứng trong căn biệt thự lộng lẫy không người này, cả đêm không nhúc nhích.
Mãi đến khi bầu trời trong xanh, ánh dương ló rạng đằng đông, xuyên qua lan can cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, tạo nên bóng mờ in trên nền, như in một dấu khắc tạm dừng.
Bản nhạc kết thúc ở đây, đêm đông dài nhất trong năm...!cũng kết thúc ở đây.
Trên giường tầng nhà Chúc, Chúc Vi Tinh mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thanh minh trong veo.
...
Trong nhà có một chiếc máy giặt mới toanh rất nhiều chức năng, bà Chúc có chút khó sử dụng.
Mới sáng sớm bà cụ đã đứng trước cái máy mà phiền não, bỗng nhiên từ sau vươn đến một cánh tay trắng như tuyết, khẽ nhấn mấy cái trên bảng điều khiển, giúp bà điều chỉnh cho phù hợp.
Bà cụ Chúc quay đầu lại, nhìn thấy Chúc Vi Tinh đứng ở phía sau, ánh mắt dừng lại vài giây.
"Bà nội, xong rồi." Chúc Vi Tinh nhắc nhở.
Bà Chúc gật đầu, bắt đầu giặt quần áo.
Ăn sáng xong, Chúc Vi Tinh xuống lầu, dọc đường nhận được không ít ánh mắt.
Đi ngang qua mái lều dựng lậu ở góc hẻm, một đám dì nhặt rau tám chuyện thấy cậu thì ngừng tay, khi Chúc Vi Tinh nhìn lại, thì đều lúng túng cười cười.
"Vi Tinh này..." Mở miệng chính là chị Trần, "Tối hôm qua cậu bị bỏng chân hả?"bg-ssp-{height:px}
Chúc Vi Tinh lắc đầu: "Không có, suýt nữa thôi."
"Phải cẩn thận nghe," Chị Trần căng thẳng nói, "Trước và sau Đông chí lắm tai họa, không phải chúng tôi mê tín, gần đây trong ngõ có mấy người va đầu va chân lắm, bà cụ Lương ở tòa nhà của cậu cũng vậy, tay cũng bị trật đến không thể động, cậu phải nhắc nhở bà nội cậu chú ý, trời mưa đường trơn, người già lên xuống lầu tốt nhất là phải được dìu đỡ."
Chúc Vi Tinh nói: "Cảm ơn."
"Tôi biết hiện tại cậu đã hiểu chuyện hơn," chị Trần nhìn cậu, vẻ mặt có chút phức tạp, "Thấy cậu với nhóm du côn kia rất thân, xem xem Tiểu Khương hôm qua căng thẳng đến nhường nào."
Đối với quan hệ với đám người Khương Dực, Chúc Vi Tinh chỉ lễ phép mỉm cười, quay người rời đi.
Đêm qua hạ xuống trận mưa đầu đông, mặt đất ẩm ướt phản chiếu, sau khi Chúc Vi Tinh đi xa rồi, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu, mọi người mới chú ý thấy một cây sơn trà bên góc đường không ai chăm sóc, sau đêm qua thì đơm hoa trắng tuyết, tinh khiết đẹp đẽ, hoàn mỹ tái sinh.
Đến Ngư Chu Nhai, chú Thẩm cũng nhìn cậu chăm chú.
Chúc Vi Tinh hỏi: "Sao vậy ạ?"
Chú Thẩm nói: "Chú cảm thấy cháu hôm nay...!ừm, trông đặc biệt có tinh thần."
Cậu nói: "Hẳn là ngủ ngon."
Chú Thẩm gật đầu: "Ngủ ngon có cầu cũng không được, tốt nhất là thêm một giấc mộng đẹp nữa, ha ha."
Chúc Vi Tinh giương mắt.
Mộng đẹp sao?
Không biết có được tính hay không.
...
Cậu nhận được thông báo vào lúc trưa, nói rằng lớp học nhỏ buổi chiều đã được đổi sang buổi tối.
Chúc Vi Tinh tưởng đó là ý của Trần Chu, dù sao Kim Minh Nguyệt cũng từng nhắc đến việc thầy ta lúc trước tự ý đổi lịch học của những sinh viên mình không thích.
Kết quả đến chạng vạng vào trường, lại nghe Lục Tiểu Ái gọi điện tới, nói tiết học hôm nay bị hủy bỏ.
Chúc Vi Tinh bất ngờ.
Lục Tiểu Ái nhỏ giọng nói, giống như mật báo: "Trần Chu hình như bị người ta báo cáo, nói hắn sắp xếp lịch học của sinh viên không chặt chẽ, không chuẩn mực, có lẽ chúng ta phải đổi giảng viên lớp này rồi."
Lục Tiểu Ái: "Còn có Kim Minh Nguyệt, nhà trường đã ra thông báo rằng thái độ chuyên môn và phẩm chất đạo đức của cô ta đều cực kỳ không đúng mực, sẽ bị nghiêm trị thích đáng."
Nếu chỉ là Kim Minh Nguyệt, Chúc Vi Tinh sẽ cho là nhà trường thực sự công bằng chính trực, nhưng liên quan đến Trần Chu cũng đồng thời bị xử lý, thì sự tình hiển nhiên không còn đơn giản như vậy.
Có thể liên lụy đến vị giáo sư này, chỉ có lúc nghỉ giữa giờ hôm diễn ra buổi biểu diễn của trường, Kim Minh Nguyệt và bạn học ở trong vườn hoa không giữ mồm giữ miệng, từng nhắc tới hành vi nghề nghiệp thường ngày có vấn đề của Trần Chu, nhưng cái này ngoại trừ Chúc Vi Tinh nghe thấy, thì người duy nhất còn lại hôm đó chỉ có Trương Thân đang hút thuốc và xem điện thoại bên cạnh mà thôi.
Cho nên...!lí do khiến nhà trường bỗng nhiên nghiêm khắc tra rõ sự việc, e rằng báo cáo chỉ là giả, Trương Thân nhúng tay làm chứng mới là thật? Nhưng vì sao anh ta lại làm thế? Là ai cáo trạng với anh sao? Khương Lai? Hay là do vị quản lí cao tầng của xí nghiệp lớn này có tính cách chính trực, thích lo chuyện bao đồng?
"Chúng ta sẽ đổi giảng viên nào?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Lục Tiểu Ái: "Hiện tại không có tin tức gì, chỉ có thể đợi đến ngày mốt có tiết học mới biết được."
Sau khi cúp điện thoại, Chúc Vi Tinh ngồi trong phòng học nhỏ suy nghĩ chốc lát, chớp mắt một cái, ánh mắt rơi vào chiếc đàn dương cầm đứng bên cạnh.
Bỗng nhiên cậu đứng dậy, ngồi vào ghế đàn, Chúc Vi Tinh mở nắp đàn ra, nhìn chằm chằm phím đàn một hồi, chậm rãi đưa tay sờ lên.
Cậu cẩn thận sờ từng li từng tí, như xa lạ mới quen, như thăm dò hồi ức, như mất rồi lại có được.
Sau khi chạm qua hết một lượt, Chúc Vi Tinh thả ngón tay, ấn xuống từng nốt nhạc.
Trúc trắc vấp váp.
Lại chơi một chuỗi.
Thoáng trôi chảy hơn chút.
Lại chơi một chuỗi.
Cơ bản là dễ nghe.
Thế là cậu lớn mật chọn những bài luyện ngón của Czerny, chơi liên tục ba lần, hay hơn nhiều.
Thay đổi bài, lại là ba lần, tốt hơn nữa.
Chuyển sang Mozart...!sang Bach...!sang Chopin, Chúc Vi Tinh vốn tưởng mình phải cần thời gian suy nghĩ về nhạc phổ, nhưng khi ngón tay chạm vào phím đàn lại tự động nảy lên như bản năng.
Thủ pháp lúc đầu còn sai sót hỗn loạn, nhưng theo từng khúc chuyển đổi, cảm giác của cậu đối với phím đàn ngày càng thành thạo.
Mãi đến khi đổi sang Liszt.
Chúc Vi Tinh chọn một khúc nhạc thuần túy có độ khó cao của Liszt.
(Tên tác phẩm với nhà soạn nhạc này trong qt mình tìm không ra nên để người này, tên gần giống không biết đúng không, mn thông cảm.)
Lần thứ nhất, không được.
Nhớ lại nhạc phổ, chỉ là Chúc Vi Tinh mặc dù có ngón tay dài, nhưng lòng bàn tay lại bé hơn đa số phái nam rất nhiều, nên cậu gặp trở ngại trong nhiều âm nhịp chiều ngang bất thường.
Lần thứ hai, vẫn không được.
Bộ não ghi nhớ, nhưng các ngón tay trái phải bất đồng lần lượt không theo kịp tốc độ của não bộ.
Lần thứ ba, vẫn chưa được.
Rồi lần thứ tư...!thứ năm...
Không thể đếm được cậu đã ngồi trước đàn bao lâu rồi, bên ngoài phòng học đã chìm trong bóng tối, Chúc Vi Tinh vẫn chưa chịu rời đi.
Cậu cũng không bật đèn, ở giữa một mảnh đen kịt mà thử sức.
Nghĩ lại thì lúc trước cậu thực ra đã sớm biết cuộc sống này đầy rẫy nghi ngờ và mâu thuẫn, nhưng cậu luôn vây mình trong lối suy nghĩ hạn chế, kiên định muốn làm một người vô thần, cố chấp dùng khoa học để giải thích mọi thứ, mãi đến khi bị hiện thực từng chút đập vào mặt, cậu mới khó lòng tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Bảy phút rưỡi, Chúc Vi Tinh chơi .
Nhưng cậu không hài lòng, cho rằng còn quá chậm.
Thử lại, sáu phút rưỡi, thử lại, năm phút rưỡi, thử lại...
Mười sáu nhịp độ, lặp lại nhanh quãng tám, một nhịp một rung, nhảy nhót liên tục, ngón tay lướt cực nhanh...!Mỗi một nhịp gõ xuống như thể quay ngược bánh răng của chiếc đồng hồ cuộc đời cậu, thời gian đảo ngược, hồi tưởng lại quá khứ, cuối cùng mất bốn phút đồng hồ, Chúc Vi Tinh rốt cục cũng chơi thành công !
Tuy quá trình có chút cứng nhắc, kỹ xảo thô ráp và còn nhiều thiếu sót, nhưng Chúc Vi Tinh đã tự mình chứng thực được một cách thuyết phục, điều mà Chúc Tịnh Tịnh trong quá khứ không làm được, thì bây giờ, cậu lại có thể làm được.
Xong việc, Chúc Vi Tinh cũng không vui mừng gì nhiều, cả người cậu mềm nhũn ngồi trước đàn, trán lấm tấm mồ hôi mịn, nặng nề nhắm mắt lại.
Mấy giây sau, cậu bỗng nhiên ngước mắt, quay đầu nhìn về phía sau.
Trong bóng tối, phía sau Chúc Vi Tinh, có một người chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
Khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một nam thanh niên cao gầy.
Không chờ Chúc Vi Tinh mở miệng, người nọ đã cất âm giọng run rẩy ngỡ ngàng mà hỏi.
"Cậu là ai?!".