Sáng hôm sau dù không được mang theo Đại Hoàng đi học nhưng tinh thần Diệu Diệu vẫn rất tốt. Cô cầm lấy túi sách, tung tăng chạy nhảy đến trường, khác hẳn với vẻ mặt ỉu xìu của các bạn khác.
Hôm qua phu tử phải tới từng nhà để xin lỗi và giải thích, sau khi được phụ mẫu an ủi thì cuối cùng cũng chấp nhận chuyện không thể mang theo thú nuôi lên lớp, chỉ là mấy đứa trẻ đã coi chúng như bạn thân nên nhất thời không muốn tách ra.
Lục Việt thì trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới cún con của mình, trước khi ra khỏi cửa nó còn kêu ư ử mấy tiếng trông đáng thương vô cùng. Nếu không phải có người nhà trấn an thì cậu cũng không thể đi học nổi.
Ngay cả Đường Nguyệt Xu lúc này cũng như hồn bay phách lạc.
Diệu Diệu thì lại vui vẻ bước vào lớp, làm các bạn xung quanh không khỏi ngỡ ngàng.
Thấy phu tử chưa đến, Lục Việt bèn chạy lại hỏi: "Diệu Diệu muội muội, hôm nay muội không dẫn Đại Hoàng tới sao?"
"Đương nhiên không rồi." Diệu Diệu kỳ quái nhìn cậu: "Lục ca ca, hôm qua phu tử không nói cho huynh sao? Từ hôm nay trở đi, học viện không cho phép mang thú nuôi."
"Nói, đương nhiên là có nói." Lục Việt vò đầu bứt tai: "Nếu không thể dẫn theo Đại Hoàng thì muội vui cái gì? Chẳng lẽ gà muội nuôi đẻ trứng rồi?"
"Làm gì nhanh như vậy! Bây giờ chúng mới chỉ là gà con mà."
Diệu Diệu vừa nhớ tới chuyện trong lòng, miệng nhỏ lập tức cong lên như vành trăng, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào như rót mật vậy.
Cô quay ra vẫy tay với Lục Việt và Đường Nguyệt Xu, hai người thấy thế bèn đi tới.
Diệu Diệu kìm nén niềm vui, nói: "Tiểu ca ca của muội được ra ngoài chơi đấy!"
Diệu Diệu chỉ cần vừa nghĩ tới, cảm giác cứ như được cưỡi Đại Hoàng bay lên chín tầng mây, mặc dù ngày nào cũng được gặp tiểu ca ca, nhưng đương nhiên không thể so với gặp vào ban ngày rồi.
"Muội còn quen cả người khác ở kinh thành? Sao ta lại không biết vậy?" Lục Việt tò mò: "Cậu ta tên là gì? Người ở đâu? Là học sinh chỗ nào?"
"Không phải."
Diệu Diệu dù sao cũng chỉ mới là trẻ con, bị Lục Việt truy vấn liên tục, bí mật giấu trong bụng như sắp nổ tung. Diệu Diệu vội vàng che miệng, hấp tấp nói: "Lục ca ca, đừng hỏi nữa, phu tử sắp tới rồi!"
"Nhưng..."
Phu tử bước vào trong, tay vẫn cầm nhánh trúc như mọi khi, vừa nhìn thấy phu tử, Lục Việt vội vàng chạy về chỗ ngồi.
Nhưng trong đầu thì vẫn không khỏi tò mò về tiểu ca ca của Diệu Diệu, Lục Việt mấy lần nhìn qua chỗ Diệu Diệu muốn hỏi nhưng lại bị phu tử nhìn thấy.
Đợi đến lúc vào tiết học nhạc, Lục Việt rốt cục cũng nhịn không nổi nữa, vội bảo bạn học đổi chỗ: "Diệu Diệu muội muội, ta có quen người đó không?"
Diệu Diệu lúc này lại đang tập trung vào chuyện khác. Trước đó đi theo tiểu ca ca đọc sách viết chữ, nhưng lại chưa từng học nhạc lý, ngay cả mấy cái dây đàn cũng không biết phân biệt. Cũng may mấy bạn học xung quanh cũng không thông thạo lắm nên Diệu Diệu không cảm thấy quá lạc lõng.
Diệu Diệu gõ gõ dây đàn, phu tử đang giới thiệu qua về cổ cầm, vậy mà lại bị Lục Việt quấy rầy, thế là quên luôn mất.
Diệu Diệu thở dài một hơi, đẩy cổ cầm ra, hai tay chống cằm.
"Lục ca ca, đương nhiên là huynh biết rồi." Đó là "Biểu đệ của biểu ca" huynh mà!
Lục Việt ngạc nhiên nói: "Ta cũng biết?"
Trong đầu cậu lập tức hiện ra tất cả bạn nam mình chơi trong kinh thành, nếu xấp xỉ tuổi nhau thì hầu hết đều học ở Thanh Tùng. Nếu không thì cậu cũng đâu có quen?
Diệu Diệu lại quan tâm vấn đề khác: "Lục ca ca, huynh có biết chỗ nào vừa chơi vui vừa có đồ ăn ngon không?"
"Cái này thì muội hỏi đúng người rồi!" Lục Việt tự đắc nói: "Đồ ngon trong kinh thành thì nhất định phải kể tới Bảo Chi Trai, ở đó có món vịt cực phẩm luôn, phía thành Tây cũng có, gia gia ta thích nhất chỗ đấy, còn có..."
"Lục Việt!" Phu tử nổi giận nói: "Ngươi dám làm việc riêng!"
Lục Việt: "..."
Diệu Diệu vội ngồi nghiêm chỉnh lại, âm thanh tinh tinh tang tang của tiếng đàn lại vang lên, nghe mình đánh đàn xong, cô không dám tin mình lại có thể tạo ra âm thanh khó nghe như vậy.
Ngày Tuyên Trác xuất cung là mùng chín nên Diệu Diệu vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Tiểu ca ca khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, cô nhất định phải giúp tiểu ca ca chơi thật vui.
Vì thế, không chỉ hỏi Lục Việt mà ai trong học viện Diệu Diệu cũng hỏi ít nhất một lần để nắm bắt được thông tin nhiều hơn.
Diệu Diệu gặp ai cũng tươi cười, giọng nói lại ngọt ngào, còn tặng mọi người món bánh hạnh nhân vì thế ngoại trừ Tưởng Ngọc Thăng thì bất cứ ai gặp cũng yêu quý vô cùng.
Diệu Diệu không thèm để ý đến cậu ta, cho dù thỉnh thoảng giờ kỵ xạ có vô tình chạm mặt thì cũng chỉ xem như không nhìn thấy. Nếu nói Tưởng đại nhân đánh nhau thua phụ thân thì mất mặt chính là Tưởng đại nhân.
Lại nói, từ khi trở lại lớp, Tưởng Ngọc Thăng cũng không dám hoành hành như trước nữa!
Do Diệu Diệu hỏi quá nhiều nên rất nhanh toàn bộ học viện đều đã biết Diệu Diệu có một tiểu ca ca, còn là người ở kinh thành, nhưng lại không phải người của học viện, không ai biết thân phận tiểu ca ca này hết.
Lục Việt đã nghĩ nát óc hết từ học viện Thanh Tùng đến cả Quốc Tử giám, thậm chí còn nhờ cả huynh trưởng đi nghe ngóng, nhất định phải có đồng môn nhận ra Diệu Diệu.
Bạn của Diệu Diệu không nhiều, thân nhất cũng chỉ có Lục Việt và Đường Nguyệt Xu, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một tiểu ca ca, lại còn được Diệu Diệu yêu quý như vậy, sao cậu có thể ngồi yên chứ! Người chơi với muội muội mỗi ngày là cậu, sao có thể để muội muội đi thích người khác hơn? !
Mãi mới chờ được đến ngày mùng chín, Diệu Diệu dậy từ sáng sớm, đi theo phụ thân tập thể dục xong liền tiến cung đón người.
Diệu Diệu lo lắng đến ăn sáng cũng vội vàng, còn chạy loanh quanh nhà mấy vòng, cuối cùng ôm Đại Hoàng đi ra cửa chính ngồi đợi. Cô đợi rất lâu, rốt cục cũng nhìn thấy hai chiếc xe ngựa xuất hiện.
Không phải Tuyên Trác mà là Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
Diệu Diệu kinh ngạc: "Lục ca ca, Xu Xu tỷ tỷ, sao hai người lại tới đây?"
Lục Việt hai tay khoanh trước, hừ hừ: "Chúng ta xin phu tử nghỉ hôm nay!"
Đường Nguyệt Xu ôm mèo xuống xe ngựa: "Là Lục Việt, cậu ta nói sợ muội bị người ta lừa, nhất định cứ bắt ta phải đi cùng. Diệu Diệu, hôm nay muội đi gặp ai vậy?"
"Ta suy nghĩ đến nát óc rồi, vẫn không nghĩ nổi là ai." Lục Việt ấm ức nói: "Diệu Diệu muội muội, muội vừa mới đến kinh thành, không biết lòng người hiểm ác, có rất nhiều kẻ xấu hay đi lừa gạt mấy tiểu cô nương, muội còn không chịu nói cho bọn ta thân phận của người kia thì sẽ rất nguy hiểm."
Diệu Diệu mở to mắt "Nhưng Lục ca ca cũng biết người này mà."
"Không có khả năng, nếu ta biết thì vì sao muội lại không chịu nói ra." Lục Việt hỏi lại:"Người kia tên là gì? Phụ thân là ai?"
Diệu Diệu đã hứa sẽ giữ bí mật, lúc này lập tức che miệng lắc đầu liên tục.
Lục Việt thấy vậy lại càng nghi ngờ thêm. Ngay cả Đường Nguyệt Xu đứng bên cạnh cũng đồng cảm gật đầu phụ họa.
Hai người đều lớn hơn Diệu Diệu một tuổi, tự nhận là huynh trưởng và tỷ tỷ, sao có thể đứng nhìn Diệu Diệu bị người ta lừa mất chứ, lúc này tinh thần trách nhiệm trên vai như nặng thêm, bèn âm thầm quyết định, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo kia!
Đúng lúc này trên đường bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa.
Hai tiểu hài tử động tác còn nhanh hơn Diệu Diệu, vụt đứng lên, chắn ngay trước Diệu Diệu, cứ như gặp phải kẻ cướp vậy. Xe ngựa càng lúc càng đến gần, bọn họ bắt đầu có thể thấy rõ ràng, đúng như dự đoán, người ngồi phía trước xe chính là Nguyên Định Dã!
Hai tiểu hài tử sửng sốt một lúc lâu.
"Phụ thân!" Diệu Diệu cao hứng gọi một tiếng, sau đó lại rướn người nhìn vào trong xe ngựa.
"Hí -- "
Nguyên Định Dã nắm chắc dây cương, nhìn xuống chỗ Diệu Diệu, cuối cùng ánh mắt dừng ở hai tiểu hài tử đứng bên cạnh. Hắn không khỏi nheo mày, hỏi: "Tiểu tử Lục gia, còn có nha đầu Đường gia, sao các cháu lại ở đây?"
"..." Lục Việt chần chờ.
Người do Nguyên tướng quân tự mình hộ tống thì có thể là kẻ lừa đảo sao?
Vẫn là Đường Nguyệt Xu tỉnh táo hơn, ôm con mèo nói: "Diệu Diệu hôm nay không có đi học, chúng cháu có chút lo lắng, cho nên muốn tới xem chút."
Diệu Diệu đã chờ không kịp nữa rồi: "Tiểu ca ca!"
Tuyên Trác vén màn xe, vui sướng nói: "Diệu Diệu!"
Sau đó cậu lại nhìn thấy có hai tiểu hài tử đứng bên nhau, trông có vẻ không chênh lệch mấy so với Diệu Diệu, có lẽ là mấy người mà Diệu Diệu hay nhắc đến trong mơ. Cậu bèn quay ra nói với Nguyên Định Dã: "Nguyên tướng quân, để ta ở chỗ này là được rồi."
Nguyên Định Dã nhảy xuống xe ngựa, giúp Tuyên Trác xuống.
Diệu Diệu chạy đến giữ chặt tay cậu, vội kéo vào trong phủ: "Tiểu ca ca, muội dẫn huynh đi xem gà mà muội nuôi!"
Nguyên Định Dã vốn đang có việc bận ở Binh bộ nên chỉ đành bảo người của mình ở lại bảo hộ rồi vội vàng rời đi.
Lục Việt với Đường Nguyệt Xu lúc đầu còn hùng dũng khí phách hiên ngang mà đến, bây giờ gặp được "Kẻ lừa đảo" rồi -- hoá ra chỉ là một tiểu ca ca, khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, cách nói năng cũng rất có khí chất, chỉ cần nhìn là người do Nguyên Định Dã tự mình đưa tới thì chắc chắn không thể nào là người xấu rồi.
Đường Nguyệt Xu còn đỡ, Lục Việt thì mười phần không phục. Cậu tự nhận mình chính là ca ca duy nhất của muội muội nhưng bây giờ bỗng nhiên nhảy ra một tên nhóc, còn lớn hơn cả mình, Diệu Diệu mở miệng gọi "Ca ca" còn thân hơn cả cậu, không những thế, ngay cả cậu có khi cũng phải gọi một tiếng ca ca, bởi vì tuổi tác mà thấp hơn một cái đầu, Lục Việt cho tới bây giờ chưa từng phải chịu ấm ức thế này!
Diệu Diệu lại chẳng hề hay biết, đầu tiên dẫn Tuyên Trác đi xem gà vịt do mình nuôi, đàn gà con đã bắt đầu mọc thêm nhiều lông hơn, cơ thể cũng to hơn hẳn. Cô bám vào hàng rào chắn, than thở: "Đáng tiếc, gà của muội vẫn còn nhỏ quá, nếu không muội đã có thể nấu cho huynh rất rất nhiều món gà rồi."
Tuyên Trác cười nói: "Không vội, không vội."
"Vậy sao!" Diệu Diệu lại cao hứng: "Chờ thêm hai tháng nữa, gà của muội nhất định sẽ lớn thêm, tiểu ca ca lúc đó huynh lại đến được không! Nếu nuôi lâu một chút nữa thì có thể làm món gà mái hầm lá canh, rất rất thơm đó!"
Diệu Diệu nói xong không khỏi chảy nước miếng. Trước kia cô nuôi rất nhiều gà nhưng chỉ được ngửi, một miếng nhỏ cũng không được ăn.
Tuyên Trác gật đầu: "Được, được."
Lục Việt nghe xong chỉ cảm thấy chua lòm: "Diệu Diệu muội muội, ta chơi với muội lâu như vậy, sao không thấy muội mời ta ăn gà bao giờ?"
Gà này còn được cậu cho ăn nữa cơ mà!
Cậu phải tự đi bắt côn trùng, tự tay cho nó ăn gà, sao có thể để kẻ khác nhảy vào hưởng lợi được?
"Lục ca ca, huynh cũng muốn ăn sao?" Diệu Diệu xoay người, ngoại trừ cho phụ thân, Đại Hoàng, gia gia, nãi nãi, tiểu ca ca và mình thì vẫn còn có dư mấy con gà. Cô thở dài nhẹ nhõm một lúc, nói: "Được, muội mời huynh và Xu Xu tỷ tỷ ăn gà."
Tuyên Trác sờ đầu nhỏ của cô: "Chờ lần sau muội tới... Tới nhà của ta, ta sẽ bảo đầu bếp làm rất nhiều thịt gà cho muội ăn."
Lục Việt vội vàng nói: "Diệu Diệu muội muội, muội cũng tới nhà ta đi, đầu bếp nhà ta nấu ăn ngon số một luôn!"
Diệu Diệu gật đầu đồng ý hết, cô đương nhiên là thích đến nhà các bạn làm khách rồi!
Là tiểu thư của Nguyên phủ, cô còn phải tiếp đãi khách khứa, xem hết gà vịt lại dẫn mọi người đến chỗ mình ở. Hôm nay có nhiều bằng hữu đến trong nhà, Diệu Diệu vui vẻ nói: "Bá bá nấu ăn ở nhà muội mới học được cách làm món điểm tâm mới, mọi người nhất định phải nếm thử đấy."
Diệu Diệu một bên bảo tỷ tỷ xinh đẹp xuống phòng bếp lấy điểm tâm, một bên lại thúc giục các nàng đi pha trà, hận không thể lao vào làm hết mọi việc, vừa chưa ngồi được bao lâu, bản thân lại chạy ra ngoài, đi tìm đồ chơi mới mà phụ thân mua cho. Lúc Diệu Diệu chạy ra cửa còn không cẩn thận bị trượt chân, làm quả tim của cả ba người như treo hết lên, nhưng rất nhanh cô đã đứng vững, nhanh như chớp chạy đi phía trước, Đại Hoàng cũng vội vàng đuổi theo.
Đường Nguyệt Xu thấy cô hấp tấp như vậy, có chút không yên lòng, bèn ôm mèo đi theo.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Lục Việt và Tuyên Trác.
Tuyên Trác thỉnh thoảng liếc liếc qua Lục Việt vài lần. Lúc ở trong mơ, Diệu Diệu nhắc đến "Lục ca ca" này nhiều nhất, đây là lần đầu tiên cậu gặp, quả nhiên chỉ là một thằng nhóc chưa rành sự đời thôi.
Lục Việt cũng đang đánh giá cậu.
Lục Việt không giữ được bình tĩnh, hỏi: "Ngươi tên là gì? Phụ thân là ai? Rốt cuộc ngươi đã dùng ma pháp gì mà khiến Diệu Diệu mê muội như vậy?"
Tuyên Trác hỏi lại: "Diệu Diệu không giới thiệu ta sao?"
"Muội ấy đến ngay cả tên của ngươi cũng không chịu nói." Lục Việt tức giận nói: "Hừ, nếu không phải Nguyên tướng quân tự mình đưa ngươi tới đây thì ta đã sớm đi cáo quan, bảo bọn họ bắt ngươi lại!"
Tuyên Trác bật cười một tiếng.
"Làm sao? Ngươi không tin?" Lục Việt đứng dậy, quả nhiên đứng lên trông mình cao hơn ca ca này. Cậu chống nạnh, hất cằm, vênh váo nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
"Ta biết ngươi, ngươi là cháu trai của Lục Hoài Sinh."
Lục Việt sợ hãi: "Ngươi biết cả gia gia ta? !"
"Lục đại nhân là lão thần trong triều, người kinh thành có ai mà không biết ." Tuyên Trác ôn hòa nói: "Ta nghe Diệu Diệu có nhắc đến ngươi, trước kia Diệu Diệu bị kẻ xấu bắt nạt , là ngươi đứng ra bảo vệ muội ấy, mặc dù ngươi không giúp đỡ được gì, nhưng vẫn phải cám ơn ngươi."
Lục Việt luôn cảm thấy lời này nghe cứ kì kì, như đang mỉa mai cậu vậy.
Nhưng cậu lại nhanh chóng gạt nó sang một bên "Ngươi là bạn của Diệu Diệu muội muội, cho nên dù có thế nào thì ta cũng sẽ cố gắng làm bằng hữu với ngươi, mặc dù ngươi lớn hơn ta một chút nhưng đừng hòng nghĩ tới chuyện đòi làm ca ca ta."
Cậu lại thêm: "Ngươi đã biết ta là ai thì hẳn cũng biết ta có bao nhiêu lợi hại rồi chứ"
Tuyên Trác thuận miệng trả lời: "Biết."
Lục Việt càng thêm đắc ý, nói: "Ngươi biết thái tử điện hạ không? Ngay cả thái tử điện hạ chính là -- "
Tuyên Trác cười nhạt, hỏi: "Thái tử thế nào?"
"Đó chính là biểu đệ của biểu ca ta!"
Lục Việt nói xong, giống như một chú gà trống nhỏ kiêu ngạo giương cái mào, vểnh cái đuôi lên, chờ ánh mắt sùng bái của người đối diện.
Trước khi gặp được Diệu Diệu muội muội, cái câu này được cậu áp dụng rất nhiều và đều mang lại rất nhiều thuận lợi.
Đã lâu không lấy thái tử điện hạ ra hù doạ mọi người rồi!
Cũng không thể tùy tiện dùng nhiều, dù sao phụ thân còn đang là lão sư của thái tử điện hạ mà.
Lời của editor: hihi mình quay lại rồi đây, không biết mn còn nhớ mình khum. Đúng như đã hứa, thi xong mình comeback luôn, nhưng mà tuần này chỉ có chương thôi, tuần sau mình sẽ thông báo lịch đăng nhé. Cảm ơn mn️