Sau đó Tưởng Ngọc Thăng quả nhiên không còn xuất hiện ở học viện nữa.
Trong học viện có nhiều đệ tử, mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng Tưởng Ngọc Thăng ngày thường hay đi bắt nạt người khác, đắc tội không ít người, nên bây giờ không có Tưởng Ngọc Thăng, mới đầu còn có vài người tò mò nhưng một thời gian sau, chẳng còn ai nhớ tới cậu ta nữa.
Chỉ là từ sau vụ việc đó, bá quan văn võ trong kinh bắt đầu quản giáo con cái nghiêm ngặt hơn, tận tâm chỉ bảo không được đi ra bên ngoài gây chuyện, mỗi người đều sợ mình làm không tốt, bỗng nhiên không có đầu, bước theo gót Tưởng gia.
Tưởng gia sụp đổ, vị trí Công bộ Thượng thư cần người thay thế, trong triều có không ít người mới, thậm chí ngay cả trong học viện cũng có thêm đệ tử.
Hướng gió kinh thành đổi chiều, hôm qua đám trẻ con còn phàn nàn chuyện phụ mẫu trong nhà thêm nghiêm ngặt, hôm nay thì lại than vãn trời nóng bức.
Giữa hè thời tiết dần oi nóng, trẻ con cũng không chạy ra ngoài chơi nữa, phần lớn đều ở lại trong lớp, bầu không khí trong lớp cũng rất sôi nổi, chỉ là vì đều là trẻ con nên khó mà ngồi yên, lúc vào giờ cũng không tập trung tinh thần đọc sách, phu tử vì vậy mà phải nhắc nhở liên tục.
Vì thời tiết nắng nóng nên vào bữa trưa, trong nhà có làm thêm món chè ngọt mát lành. Diệu Diệu cẩn thận bưng một bát ra đưa cho Lục Việt.
Bát sứ mát lạnh chạm vào lòng bàn tay, Lục Việt thở phào một hơi.
Hôm nay kiểm tra bài tập, cậu lại ham chơi quên làm bài về nhà, bị phu tử lấy nhánh trúc đánh một trận vào lòng bàn tay, sau đó buổi sáng khi đi học, cậu không nghe giảng mà ngủ mất, còn lỡ ngáy hơi to, phu tử đã tức còn tức thêm vì thế lòng bàn tay đã đau còn đau hơn.
Ăn xong bát chè mát lạnh, Lục Việt cảm thấy gần như khỏi hẳn, lúc này mới trả lại bát cho Diệu Diệu.
Cậu nhìn bát chè có cả anh đào thơm ngọt với ít đá vụn mát lạnh, không khỏi hâm mộ nói: "Diệu Diệu muội muội, người nhà muội thật tốt."
Diệu Diệu mờ mịt: "Sao cơ?"
Lục Việt lấy hộp đồ ăn của mình ra để cạnh cái của Diệu Diệu, vừa nhìn đã thấy rõ sự khác biệt. Bát của Diệu Diệu có đá, cái bát còn được trang trí hoạ tiết đặc sắc, nhìn thôi đã thấy dễ chịu rồi, nhưng cái của Lục Việt thì chỉ là loại bát phổ thông, chẳng có gì đặc biệt.
Nhà cậu cũng chỉ cho một hộp đựng cơm, Nguyên phủ lại dùng đến hai cái, một cái khác là để chè mát ngọt, bên trong còn có cả đá, mùa hè này ăn vào cảm thấy thoải mái hẳn.
Lục Việt không cam lòng nói: "Sao nương ta lại không làm mấy cái này chứ?"
Lấy xuất thân của bọn họ, dùng băng cũng không phải chuyện khó khăn gì, trong nhà cũng có thể cho băng vào đồ ăn, nhưng mang ra bên ngoài lại không thuận tiện lắm.
Diệu Diệu dùng bữa trưa xong, ăn hết bát chè đến no căng cả bụng.
Cô tự hào nói: "Phụ thân rất thương muội!"
Lục Việt và Đường Nguyệt Xu cũng dùng xong bữa , sau đó lau mồ hôi trên mặt.
"Gần đây thời tiết khắc nghiệt quá đi, phu tử còn mắng ta lười học, nhưng ban ngày ta không thể ra ngoài, chỉ có ban đêm mát mẻ mới có thể chơi một chút, sao có thể bỏ lỡ cơ chứ?" Lục Việt thở dài cả giận: "Trời nóng thế này, ăn gì cũng không ngon, khéo hết mùa hè này ta sẽ gầy đi một vòng mất."
Diệu Diệu ngó sang thấy chén bát cậu đều ăn hết không xót tí nào, sao lại nói là ăn không ngon.
"Nhưng thế này không phải rất tốt sao?" Diệu Diệu cao hứng nói: "Mặc dù trời nóng nực, nhưng đọc sách chỉ cần ở trong phòng, không sợ bị cháy nắng, cũng không cần làm việc, không phải rất tốt sao?"
Trước kia mỗi ngày đều phải đi làm, cho dù thời tiết có nắng nóng đến đâu thì cữu nương cũng sẽ không cho phép cô được nghỉ ngơi. Học viện có mái nhà che chắn, bên ngoài còn trồng rất nhiều cây trúc, mỗi lần cửa sổ mở ra là gió mát thổi vào, Diệu Diệu thấy đi học vẫn là sướng nhất.
Lục Việt gật gù dù bản thân không đồng tình với Diệu Diệu lắm, ngay cả Đường Nguyệt Xu đứng bên cạnh cũng thấy vậy.
Trong học viện, đệ tử nào cũng kêu khổ không ngớt, cho dù là đệ tử chăm đọc sách nhất thì bây giờ cũng chẳng thấy cầm nổi quyển sách lên, hay ngày thường ai cũng thích các tiết học kỵ xạ thì bây giờ nó lại giống như một loại cực hình, còn không bằng vào lớp học nhạc lý.
Bỗng có một hôm, trời nắng gay gắt, có một đệ tử trong giờ học kỵ xạ bị cảm nắng té xỉu, học viện lo sợ nắng nóng quá sẽ làm nhiều học sinh ngã bệnh mất nên cuối cùng quyết định cho mọi người nghỉ một thời gian.
Trước khi nghỉ một ngày, ai nấy cũng đều vô cùng cao hứng nhảy tung tăng ra bên ngoài, Lục Việt thì mừng như điên, cho dù có bị phu tử phạt thì cậu cũng thấy không sao hết.
Lục Việt vui vẻ nói: "Nương muốn dẫn ta đến sơn trang ở ngoại thành để nghỉ mát."
"Nghỉ mát ở sơn trang?" Diệu Diệu kinh ngạc, lần đầu nghe thấy kiểu đi chơi này.
Ở thôn Tiểu Khê thôn thì mùa hè cũng như bao ngày bình thường khác, tất cả mọi người đều hối hả làm việc, nóng quá thì tránh vào lán nào đó nghỉ ngơi, hoặc ai muốn mát hơn thì chỉ có đi lên núi cao, ở đó nhiệt độ thấp hơn.
Lục Việt thấy cô có vẻ không biết bèn tận tình giải thích. Đa số đệ tử trong học viện này đều có sơn trang ở ngoài thành, những năm qua trời nóng bức, nữ quyến và hài tử trong nhà sẽ ra khỏi thành nghỉ mát, khi nào thời tiết mát mẻ thì mới trở lại.
Không chỉ có Lục Việt, Đường Nguyệt Xu cũng có kế hoạch này.
Diệu Diệu nghĩ tới nghĩ lui, lắc đầu: "Phụ thân muội vẫn ở kinh thành, muội ở cùng phụ thân."
"Vậy sẽ rất nhàm chán a! Diệu Diệu muội muội, hay là muội đi cùng ta, như vậy chúng ta có thể chơi với nhau, ta sẽ dẫn muội đi bắt cá!"
"Vậy phụ thân sẽ phải ở nhà một mình, sẽ rất buồn."
Đường Nguyệt Xu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy Diệu Diệu muội muội chờ ta trở lại, ta sẽ mang về rất nhiều đặc sản từ điền trang."
Lục Việt: "Còn có ta! Ta sẽ săn lợn rừng cho muội!"
Diệu Diệu đang gật đầu, nghe xong lời này thì cái đầu nhỏ bỗng dừng lại.
Cô trịnh trọng căn dặn: "Lục ca ca, huynh cứ an toàn trở về là được rồi."
Ngày hôm sau, học viện đóng cửa nghỉ học.
Diệu Diệu vẫn như thường ngày dậy sớm tập thể dục, cô theo thói quen đi thay đồng phục của học viện Thanh Tùng, mãi đến khi nha hoàn nhắc nhở mới nhớ ra hôm nay bắt đầu được nghỉ học. Diệu Diệu thở dài một tiếng, lại đổi bộ y phục khác.
Không đi học, cô thật sự không có gì để làm, đầu tiên hoàn thành nốt bài tập mà phu tử giao cho. Diệu Diệu làm cho tới trưa, hoàn thành non nửa thì nhớ ra còn tận ngày nữa mới hết kì nghỉ, thấy không nên làm hết, trân quý để dành bài tập cho mấy ngày sau.
Ngoài phòng tiếng ve kêu râm ran, nha hoàn quạt phe phẩy bên cạnh, trên bàn đều là đĩa hoa quả kèm theo đá viên, Diệu Diệu cắn một miếng dưa hấu, ném vỏ cho Đại Hoàng. Đại Hoàng nằm rạp trên mặt đất, bốn chân mở ra, phần bụng dán vào mặt đất muốn tìm chút hơi mát. Nó có bộ lông rậm rạp nên đến mùa nóng bức này phải chịu khổ không ít, ngay cả Diệu Diệu cũng không thường xuyên ôm nữa.
Diệu Diệu mang sách ra lật tới lật lui, nhưng mấy cuốn này cô đã sớm đọc hết rồi, không biết bây giờ Lục Việt và Đường Nguyệt Xu đang chơi cái gì, còn có Tuyên Trác trong cung nữa Trác, Diệu Diệu lại thở dài một hơi.
Đại Hoàng gặm vỏ dưa hấu, nghiêng đầu "Gâu" một tiếng.
Diệu Diệu nắm tay nhỏ: "Đại Hoàng, chúng ta ra ngoài chơi đi!"
"Gâu ẳng. . ." Đại Hoàng co đầu, cuộn người lại.
Nhưng Diệu Diệu đã nhảy khỏi giường, đeo giày nhỏ, muốn kéo nó ra ngoài. Đang định đi ra ngoài thì một cơn gió mang theo hơi nóng thổi vào, vậy là một người một chó lại ngồi ở ngưỡng cửa, ai cũng không dám đi chơi nữa.
Ngay cả gà vịt Diệu Diệu cũng đang chạy ra khỏi ổ, sau khi con non lớn lên, bộ lông vũ dần rụng xuống, hình dáng cũng không còn đáng yêu như trước nữa. Hơn nữa bây giờ vườn hoa sẽ dùng để chiêu đãi khách khứa nên ổ gà vịt được chuyển qua bên cạnh chuồng ngựa. Cô dắt theo Đại Hoàng đi dạo quanh nhà, khi đi qua chỗ ở của lão phu nhân thì nhìn thấy lão tướng quân đang đứng ở trước cửa.
Lão tướng quân vui vẻ ôm lấy cô: "Diệu Diệu tìm gia gia để chơi sao?"
Diệu Diệu ăn ngay nói thật: "Cháu đi tìm nãi nãi."
"Bà ấy đang nghỉ trưa rồi, gia gia cũng có thể chơi với cháu mà." Lão tướng quân biết hai tổ tôn ngày thường hay học với nhau: "Không phải chỉ là đọc sách thôi sao? Gia gia cũng biết, gia gia dạy cháu."
"Cháu muốn nãi nãi dẫn cháu tiến cung gặp hoàng hậu nương nương để chơi với thái tử ca ca."
Lão tướng quân cứng họng.
Thế nhưng ông lập tức nhanh trí nói: "Gia gia dẫn cháu đến quân doanh chơi, thế nào?"
"Quân doanh?" Mắt Diệu Diệu sáng lên: "Đi tìm phụ thân sao? !"
"Phụ thân cháu làm ở Binh bộ, không có trong quân doanh."
Diệu Diệu thất vọng: "Vậy cháu không đi."
Lão tướng quân không cho cô cơ hội do dự, nâng Diệu Diệu lên ngồi trên vai, sau đó cưỡi ngựa đưa tiểu tôn nữ ra ngoài. Diệu Diệu vội vàng ôm chặt đầu gia gia, sợ mình sẽ té xuống, lại không nhịn được cười rất vui vẻ.
So với ngoài đường vắng vẻ thì tướng sĩ trong quân doanh huấn luyện khí thế ngất trời, một ngày cũng không lười biếng.
Diệu Diệu ngồi trên ngựa, mở to con mắt tò mò nhìn các tướng sĩ, tựa như nhìn thấy phụ thân vậy.
Lão tướng quân xuống ngựa, ôm theo tiểu tôn nữ, thấy cô nhìn không chớp mắt, lập tức cười nói: "Cháu xem, đi với gia gia không phải rất vui sao."
Tướng sĩ bên cạnh tò mò: "Nguyên lão tướng quân, vị này là?"
Lão tướng quân hãnh diện nói: "Đây là tôn nữ của ta, các ngươi lần đầu thấy phải không?"
Mọi người nghe vậy, quả nhiên ai cũng vô cùng tò mò. Trong quân doanh đều là nam tử cao lớn thô kệch, nữ nhân còn hiếm gặp chứ đừng nói là một đứa trẻ như vậy, nho nhỏ tròn tròn, khuôn mặt con mắt đều tròn trịa, trong quân doanh làm gì có tiểu cô nương nào khả ái như vậy chứ.
Diệu Diệu thấy nhiều người nhìn mình như vậy, cảm thấy có chút xấu hổ cười cười, lúm má đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, thấy mọi người vẫn nhìn chằm chằm, liền quay đầu vùi vào trong ngực gia gia.
Lão tướng quân ôm chặt tiểu tôn nữ: "Nhìn một chút là đủ rồi, không được nhìn nữa."
Những tướng quân khác nghe vậy trêu ghẹo nói: "Lần trước lão Lục mang cháu trai mình tới, cũng không có giấu diễm kĩ như vậy."
"Cháu trai nhà ông ta có thể sánh ngang với cháu gái của ta sao?" Lão tướng quân hừ hừ nói: "Tiểu tử nhà ông ta nghịch ngợm như quỷ, còn tôn nữ nhà ta chính là một tiểu bảo bối, lỡ các ngươi hù dọa đến nó thì sao hả?"
"Lo lắng như vậy thì ông đưa đến chỗ này làm gì?"
Lão tướng quân không thèm nghe bọn hắn nhiều lời, vui vẻ hớn hở ôm Diệu Diệu bỏ đi. Đi đâu nhỉ? Đương nhiên là cho tiểu tôn nữ xem sự lợi hại của mình!
Lão tướng quân đi một vòng quanh quân doanh, các tướng sĩ đang huấn luyện dừng lại vấn an ông, sau đó tò mò nhìn tiểu cô nương trong lòng. Lão tướng quân ôm tôn nữ đắc ý, muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy sự lợi hại của ông, cũng là để tiểu tôn nữ tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của ông.
Lúc trở lại trong doanh trướng, ánh mắt Diệu Diệu nhìn ông tràn đầy sùng bái, lão tướng quân đắc ý cười không ngậm được miệng, rất hưởng thụ cảm giác này.
Ông đặt Diệu Diệu xuống: "Gia gia có chút chuyện phải đi làm, cháu cứ ra bên ngoài chơi đi, đừng chạy xa quá đấy."
Diệu Diệu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cô dắt Đại Hoàng đi ra ngoài, cũng không dám đi quá xa, chỉ tản bộ quanh đó. Khí trời nóng bức, Diệu Diệu không muốn đi nữa, tìm một bóng cây để nghỉ ngơi. Cô chống cằm, ánh mắt tò mò các tướng sĩ.
Các tướng sĩ đa phần đều cởi trần, lộ ra thân hình rắn chắc, khoẻ khoắn, Diệu Diệu nhìn lại bắp tay bé nhỏ của mình, cảm thấy hâm mộ vô cùng.
"Ê, nhóc con."
Diệu Diệu ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn khắp bốn phía.
"Nhìn lên trên này."
Diệu Diệu ngẩng đầu, cuối cùng cũng thấy một bóng người. Cô ngồi dưới một cây đại thụ, thân cây tráng kiện, hai tay cũng ôm không hết, tán lá tươi tốt rộng một vòng lớn, chỉ thấy ở trên đó có một bóng người, cành lá lay động, một cái đầu nhô ra, là một thiếu niên mười mấy tuổi, mặt trắng non mịn, ánh mắt sáng tỏ.
Thiếu niên cố đè giọng mình nhỏ lại: "Nhóc con, muội có thể giúp ta một việc không?"
Diệu Diệu đứng lên: "Giúp?"
"Nhóc con, muội nghe ta nói." Thiếu niên chỉ mấy tướng sĩ đi lại cách đó không xa: "Muội giúp ta đánh lạc hướng mấy người đó, chờ ta chạy đi được rồi thì ta sẽ mời muội ăn kẹo hồ lô, thế nào?"
"Chạy?"
Thiếu niên vừa chỉ về nơi xa. Diệu Diệu thuận theo hướng đó nhìn lại, quả nhiên có chỗ đang bị binh sĩ canh chừng.
Có mấy tướng sĩ thần sắc vội vàng chạy ra, thiếu niên lập tức rụt đầu về.
"Trì Ngọc lại chạy đi đâu rồi?"
"Thằng nhóc này ngày nào huấn luyện cũng bỏ trốn, chờ ta bắt được nó, nhất định phải lấy quân pháp ra phạt ."
Vài tướng sĩ đi xa, thiếu niên mới ngoi đầu lên.
Diệu Diệu ngẩng đầu hỏi: "Đại ca ca, huynh chính là Trì Ngọc sao?"
"Đúng vậy a."
"Vậy vì sao huynh lại phải trốn? Phụ thân nói, lên chiến trường thì không được bỏ chạy, làm thế sẽ không thể trở thành đại tướng quân."
Trì Ngọc bĩu môi: "Ta còn lâu mới muốn làm đại tướng quân."
"Tại sao vậy? Đại tướng quân rất uy phong a, muội thích nhất đại tướng quân!" Diệu Diệu giang hai tay, cố gắng duỗi xa: "Rất rất lợi hại!"
"Muội, con nhóc này, không nói vòng vo nữa." Trì Ngọc thúc giục nói: "Tóm lại muội có giúp ta không? Không giúp thì thôi."
Diệu Diệu lắc đầu.
Trì Ngọc thất vọng nói: "Vậy muội đừng nói cho người khác là ta ở chỗ này." Cậu lùi về sau, cố lấy tán cây che đi thân mình.
Nhưng tiểu cô nương vẫn chưa bỏ cuộc: "Đại ca ca, vì sao huynh lại phải trốn?"
"Đại ca ca, làm đại tướng quân không tốt sao?"
"Đại ca ca. . ."
"A, con nhóc này!" Trì Ngọc cố nén giọng lại, quát: "Không biết ta đang trốn sao? Đừng nói nữa, không thì bại lộ bây giờ!"
Lúc này không gian bắt đầu im ắng lại.
Không lâu sau, bóng cây sột sột soạt soạt, Trì Ngọc co người lại, chuẩn bị tốt tư thế nhảy xuống.
Bỗng nhiên, một cái đầu tròn tròn chui ra, Diệu Diệu leo lên cây, kiếm một cành chắc chắc để ngồi xuống, cô thở phào một hơi, phủi lớp bụi bám vào quần áo.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trì Ngọc đang kinh ngạc, lặng lẽ nói: "Đại ca ca, chúng ta ở trên này nói chuyện thì sẽ không có ai nghe thấy đâu."
". . ." Trì Ngọc: "Không phải, muội. . ." Không sợ người lạ sao?