Phụ Thân Đích Đại Thụ

chương 52: cả đời có nhau

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rõ ràng trong sáng nay, vẫn còn cảm giác thống khổ không thôi, do cậu bất chấp gió tuyết đi dự thi, trở về lạnh muốn đòi mạng, nên cảm mạo vất vả kéo dài liên miên, nhưng đến buổi chiều, hết thảy đều chuyển biến, Lê Tố cuộn mình trong ổ chăn, lộ ra đôi mắt nhìn Lê Trường Ân ngồi trên ghế, gọi điện thoại đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, an bài hành trình.

Lê Tố nhìn y, Lê Trường Ân tựa hồ vẫn như cũ là người cậu ngưỡng vọng từ thời thơ ấu, mười năm trôi đi, y cũng chưa từng thay đổi.

Lê Trường Ân an bài tốt hết thảy, giúp Lê Tố thu xếp hành lý, mang quần áo chuẩn bị mặc bỏ vào va li, còn có vài đồ dùng khác, thu dọn một nửa, y lại đi đến bên giường, cúi người hôn lên chóp mũi Lê Tố một cái, ôn nhu dừng ở ánh mắt cậu, nói, “Bảo bối, cha về khách sạn mang hành lý của cha sang, sáng mai, chúng ta xuất phát.”

Lê Tố vươn tay kéo y lại, “Không, ba ba, con muốn đi cùng cha.”

Lê Trường Ân nói, “Bên ngoài tuyết rơi, con ra ngoài sẽ bị lạnh, ngủ đi, cha rất nhanh sẽ trở lại, nửa giờ, được không nào?”

Lê Tố lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy, giữ chặt Lê Trường Ân không buông, “Không, ba ba, con đi cùng cha, con và cha cùng nhau.”

Trong mắt Lê Tố mang theo lo lắng âm ỉ, Lê Trường Ân biết bản thân mình không khiến cậu có cảm giác an toàn, y đành phải nâng Lê Tố đứng lên, tìm áo lót giữ ấm, áo len cho cậu mặc, Lê Tố cởi áo ngủ trên người mình, trên thân trần trụi tiếp nhận quần áo Lê Trường Ân đưa sang, Lê Trường Ân nhanh chóng giúp cậu sửa sang lại tay áo, cổ áo.

Sau khi sửa sang xong, ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ôn nhu thâm trầm yêu thương của Lê Tố nhìn qua, liền tiến đến hôn hôn lên môi cậu, không nghĩ tới Lê Tố lại ôm chặt lấy cổ y, hung ác hôn lên.

Hai người lại ngã quỵ trên chăn, miệng lưỡi dây dưa, hôn đối phương thật sâu, một lát sau, hai người mới tách ra, Lê Trường Ân lại nhẹ nhàng mà hôn vài cái lên môi Lê Tố, thanh âm khàn khàn nói, “Bảo bối, đừng lộn xộn nữa, không thì không có cách nào xuất môn.”

Ánh mắt Lê Tố hàm chứa hạnh phúc dừng ở Lê Trường Ân, trên mặt cũng mang theo vui vẻ tươi cười.

Cậu được Lê Trường Ân giúp mình mặc quần dài, rồi được y ôm, chính mình mới đứng vững vàng trên mặt đất.

Khi xuất môn, Lê Trường Ân lại giúp Lê Tố cài nút áo khoác, áo len, đội mũ len cho cậu, khăn quàng cổ và găng tay, lúc ra khỏi cửa, Lê Trường Ân che chiếc ô màu đen thật to, một phen ôm chầm lấy bả vai Lê Tố, dẫn cậu đi xuyên gió tuyết, đến khách sạn đối diện lấy hành lý.

Lê Tố dùng khăn quàng cổ của chính mình cũng quàng vào cổ Lê Trường Ân, nhón mũi chân một chút, hôn vài cái lên môi Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đè thấp chiếc ô, nói, “Bảo bối, đừng xằng bậy, lập tức đi ra.”

Lê Tố đội mũ, khiến gương mặt càng nhỏ, mi mục như họa, chỉ là chóp mũi bị đông lạnh hơi hơi phiếm hồng, Lê Trường Ân vươn tay sờ sờ cái mũi của cậu, trong mắt Lê Tố tất cả đều là ý cười, lại hôn hai má y.

Nếu là trước đây, cho dù Lê Tố yêu Lê Trường Ân, cũng vô pháp làm ra cái loại sự tình công khai như thế ở ngoài, có lẽ vì đã chờ đợi ở bên này suốt một năm rưỡi, nên cũng bị đồng hóa không ít, nhìn Lê Trường Ân, lúc cậu muốn hôn y, thì cậu liền hôn y, cậu không thèm để ý đến cái nhìn hay ánh mắt của người khác.

Vào khách sạn đối diện, Lê Trường Ân dẫn Lê Tố vào phòng mình, Lê Tố đứng ở trước cửa sổ thủy tinh xoa xoa, trông thấy phía đối diện chính là nhà ở của cậu và An Duy, nhưng lại có thể nhìn đến cửa sổ phòng cậu, không khỏi cảm giác kinh ngạc, hỏi Lê Trường Ân, “Ba ba, cha mỗi lần sang đây, đều ở nơi này sao?”

Lê Trường Ân nói, “Phần lớn thời gian đều là ở nơi này.”

Lê Tố đi tới, ôm chặt y, cọ cọ cằm y, mới buông y ra.

Lê Trường Ân rất nhanh thu dọn xong các thứ, mang Lê Tố đi xuống lầu trả phòng, sau đó lại trở về nhà của Lê Tố.

Bởi vì bên ngoài tuyết rơi, hai người cũng không muốn đi mua đồ ăn, Lê Trường Ân dùng nguyên liệu còn lại trong tủ lạnh nấu ăn làm cơm chiều, Lê Tố ở bên cạnh hỗ trợ, mở nắp nồi canh, hơi nước bốc lên, Lê Tố nhìn, liền cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Cuộc sống như thế này, chỉ cần cho cậu trải qua vài ngày ngắn ngủi, sau đó vô luận là như thế nào, cậu cũng đều nguyện ý tiếp nhận.

Sau bữa cơm chiều, Lê Tố uống thuốc, hai người lên giường chuẩn bị ngủ, trong chăn, Lê Tố dán gương mặt của mình vào gương mặt Lê Trường Ân, ôm tay y, ánh mắt Lê Trường Ân ôn nhu nhìn cậu, nói, “Đêm nay tuyết sẽ ngừng rơi, ngày mai sân bay có thể hoạt động. Chúng ta đến đảo Aegean Sea, bên kia thời tiết ấm áp, lại có thể ngắm biển.”

Lê Tố nói, “Chỉ cần ở cùng một chỗ với cha, bất kể là đi đâu, con cũng đều thực vui vẻ.”

Bình thường chất lượng giấc ngủ của Lê Tố không tốt, lúc này tuy nằm trong lòng Lê Trường Ân, dù rất nhanh ngủ thiếp đi, nhưng vẫn dễ dàng bừng tỉnh, khi tỉnh lại, liền muốn một lần nữa xác định Lê Trường Ân đang ở bên cạnh mình, Lê Trường Ân cũng tỉnh, chỉnh chăn một chút, ôn nhu hôn môi cậu, hai người trao đổi một nụ hôn ngắn, Lê Tố mới có khả năng an tâm ngủ lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời quả nhiên sáng sủa.

Sân bay một mảnh bận rộn, Lê Tố đi theo Lê Trường Ân, trong tay kéo va li, cùng y gửi hành lý vận chuyển, sau đó mới đến khu kiểm tra an ninh.

Tuy rằng không khỏi đến trễ, nhưng hai người ở cùng một chỗ vẫn như cũ không cần biết thời gian.

Đến thành thị phía nam Tây Ban Nha, có xe khách sạn đặc biệt tới đón tiếp, đưa hai người ngồi thuyền, gần chạng vạng mới đến đảo.

Nhiệt độ không khí trên đảo có hơn mười độ, tắm rửa ở khách sạn, hoàn toàn thay áo đơn, mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài cũng đủ ấm áp.

Từ cửa sổ phòng, có thể nhìn thấy bầu trời đã chuyển màu tro lam sắc, còn có màu xanh thẫm của mặt biển, bến tàu bên kia có không ít con thuyền đang thả neo.

Hải âu lưới qua mặt biển, thậm chí thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim hót.

Nơi này yên tĩnh mà vui tươi, Lê Tố ngồi trên ghế dựa, Lê Trường Ân ở trong phòng thu dọn đồ đạc cho hai người, rồi đến bảo Lê Tố đi dùng bữa tối.

Sau bữa tối, hai người ra ngoài tản bộ dọc theo ngã tư đường, đèn đường từng ngọn sáng lên, hiện ra con ngõ nhỏ eo hẹp, những khóm hoa được treo từ cửa sổ trên lầu xuống phía dưới, không biết tên, nhưng lại vui tai vui mắt.

Lê Tố tiến đến khóm hoa bên đường ngửi hương hoa, lại nắm tay Lê Trường Ân nói, “Có hương thơm nhàn nhạt.”

Lê Trường Ân cúi người hôn hôn môi cậu, nói, “Trở về thôi.”

“Vâng, được ạ.” Lê Tố nhẹ nhàng đáp.

Trở lại khách sạn, ngồi trên ban công ngắm cảnh đêm, một lát sau, Lê Tố nói, “Ba ba, chúng ta đi ngủ thôi.”

Lê Trường Ân đứng dậy nói, “Ừm.”

Tắm rửa xong, Lê Trường Ân nằm xuống giường, xốc chăn lên để Lê Tố tiến vào, sau khi Lê Tố tiến vào chăn liền nhào qua ôm lấy Lê Trường Ân, hôn môi trên gương mặt Lê Trường Ân, miệng dám trên lỗ tai y, nói, “Ba ba, con nhìn thấy ngăn kéo có áo mưa và bôi trơn.”

Hơi thở ấm áp của cậu phả vào lỗ tai Lê Trường Ân, thân thể mang theo hương vị sữa tắm của cậu dán sát vào người y, khiến cho tình dục của y bị trêu chọc mà nổi lên, lúc này ôm lấy lưng Lê Tố, một tay sờ eo cậu, thấp giọng nói, “Bảo bối, có sợ đau không?”

Lê Tố lắc đầu, hôn lên môi Lê Trường Ân, “Cha tiến vào có được không, cái loại làm tình tiến vào cơ thể của con.”

Lê Trường Ân sửng sốt, một cái chớp mắt chần chờ, rồi mới trở mình áp cậu dưới thân.

Ngón tay Lê Trường Ân chậm rãi dò xét tiến vào thân thể cậu, Lê Tố vùi nửa bên gương mặt vào gối đầu, cắn răng, một chút đau đớn, mà nhiều hơn chính là thỏa mãn.

Khi Lê Trường Ân ôm cậu, mặt đối mặt tiến vào thân thể cậu, hốc mắt Lê Tố ươn ướt, cái loại trướng đầy đau đớn này, khiến cả người cậu mê luyến thỏa mãn và khoái cảm.

Hai người ôm nhau, ở dưới chăn, Lê Trường Ân động thân, trong phòng vang lên tiếng thở dốc của hai người, Lê Tố trầm thấp rên rỉ ham muốn, còn có thanh âm nhục thể va chạm vào nhau……

Người Lê Tố đầy mồ hôi, ban đầu còn có thể kiềm nén thanh âm rên rỉ được một chút, sau đó thì hoàn toàn buông xuôi, ưm ưm a a kêu loạn, thậm chí ngón tay bấu lung tung trên lưng Lê Trường Ân, Lê Trường Ân mỗi một lần xâm nhập và rút ra, đều khiến Lê Tố nổi điên, cậu hoàn toàn không biết thân thể mình đang ở chỗ nào, không biết mình là ai, cậu chỉ biết, hiện tại cậu và người cậu yêu nhất đang ở cùng một chỗ.

Lê Trường Ân động thân, lại cúi xuống hôn trụ môi Lê Tố, Lê Tố hé miệng, câu dẫn đầu lưỡi y.

Thân thể Lê Tố không tốt, nhưng cậu không chút nào quan tâm, đã muốn như vậy, nếu có chết trong cơn tình ái này, đó cũng là kết cục tốt đẹp nhất của cậu.

Lê Trường Ân rất muốn hảo hảo lo lắng cho thân thể của Lê Tố, lại hoàn toàn không thể khống chế động tác của mình, y ôm Lê Tố, vừa mới bắn tinh xong, tính khí lại có tinh thần, Lê Tố vuốt ve tóc của y, ngón tay cắm vào tóc y, thanh âm thấp trầm khản đặc gợi cảm đến hồn xiêu phách lạc, “Cha tái tiến vào, ngô, ba ba……”

Sau đó hai người đều mệt mỏi ngủ đi. Thức dậy lúc nửa đêm, Lê Trường Ân muốn ôm Lê Tố đi tắm rửa, Lê Tố tỉnh lại lôi kéo y không cho y xuống giường, hôn lên môi y, hai chân kẹp lấy eo y, tại bên môi y thấp giọng nói, “Còn muốn cha, lại đến một lần nữa có được không?”

Cứ như vậy, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi thì hôn môi và làm tình, mơ mơ màng màng đến sáng ngày hôm sau, hai người ôm nhau, nhìn ánh mặt trời chiếu vào bức màn, cũng chưa chịu rời giường.

Lê Tố vùi mặt trên vai Lê Trường Ân, cảm thụ hơi thở trên người y, vuốt ve da thịt y, cúi đầu nói, “Ba ba, không rời giường có được không?”

Lê Trường Ân nói, “Vậy trước đi tắm rửa một cái được không? Để cha xem thân thể của con, có thụ thương hay không?”

Lê Tố lắc đầu, “Con không sao, trước không cần tắm, được không?”

Lê Trường Ân nói, “Con ngủ đi, cha giúp con tắm.”

Lê Tố vẫn ôm chặt y, “Không cần, cha cứ như vậy cùng con.”

Lê Trường Ân đành phải thỏa hiệp, sờ sờ tóc của cậu, lại hôn hai cái lên trán cậu, nghe Lê Tố nhỏ giọng nói, “Con tối hôm qua, có được xem như là tân nương của cha không?”

Lê Trường Ân thoáng sửng sốt, ôm lấy gương mặt Lê Tố, hôn lên môi cậu, “Đúng vậy, cha yêu con, bảo bối.”

Lê Tố trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm chặt lấy y.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio