Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

chương 108: 108: bắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù phòng ở bị đốt đi, nhưng Hoài Sơn thư viện trong thôn vẫn còn ở đó.

Chu Thanh muốn đem Hoài Sơn thư viện phát dương quang đại, không thể rời bỏ khỏi sự ủng hộ giúp đỡ của tộc trưởng.

Nhân mạch ở Khánh Dương Thôn, nàng không thể ngừng.

Trước tiên có chuyện Chu Hoài Hải được phóng thích khỏi ngục, giờ lại thêm chuyện phóng hỏa đốt nhà ở thôn Khánh Dương.

Chu Hoài Sơn có lười biếng thế nào đi nữa thì lần này cũng thực sự bị k1ch thích.

Không cần Chu Thanh đốc xúc liền mỗi ngày chủ động hăng hái đọc sách.

Dù sao đây không chỉ là đọc sách, mà còn là mệnh.

Đối với Chu Thanh mà nói, ngược lại là trong họa được phúc.

Rốt cuộc không cần dốc tuyệt đại đa số tinh lực để thúc dục người cha là lượt của nàng đọc sách nữa.

Nàng dành thời gian làm mấy chậu hoa lụa, xem như lễ vật tặng cho Từ Phong cùng phương trượng chùa Bạch Vân.

Đưa xong lễ mừng năm mới, nàng còn phải dựa vào kí ức kiếp trước là quản lý tiêu thụ mấy cửa hàng mà hoàn thành một vụ làm ăn.

Chu Thanh cầm những bản mẫu chữ Phúc, chữ Hỉ Chu Hoài Sơn viết ra trước kia đi đến phường thêu lớn nhất nhì trong huyện thành để bàn chuyện hợp tác.

Bây giờ vì có quan hệ với Tri phủ đương nhiệm, lại thêm thân phận đồng sinh của Chu Hoài Sơn, những chuyện muốn làm, Chu Thanh liền không còn bị bó tay bó chân như trước nữa.

Mặc dù phường thêu muốn ra giá cao mua đứt bản vẽ trong tay Chu Thanh, nhưng Chu Thanh khăng khăng kiên trì muốn nhập cổ phần kỹ thuật vào phường thêu.

Phường thêu chỉ sợ đàm luận không thành, Chu Thanh sẽ cầm chữ đi nhà khác, dù có là ông chủ của phường thêu, thì cũng chưa từng nhìn thấy hay từng nghe nói đến những bản mẫu chữ kia a.

Nhìn thực sự là vui mừng xinh đẹp, một khi lên thị trường, tuyệt đối sẽ là hàng quý hiếm.

Mắt thấy đã đến cuối năm, nếu có thể tranh thủ thời gian xuất ra được một số hàng này, thì chắc chắn lượng tiêu thụ sẽ bạo tăng.

Lợi nhuận đang ở trước mắt, hắn lại không thể đùa nghịch thủ đoạn hố mẫu chữ từ tay Chu Thanh được.

Dù sao còn có Tri phủ đại nhân a.

Mấy phen trăn trở suy nghĩ, cuối cùng song phương đạt tới hiệp nghị, ước định hôm nay sẽ bàn luận kí kết sự nghị tại Phúc Thuận tửu lâu.

Phúc Thuận tửu lâu, nhã gian lầu hai.

Lúc Chu Thanh đến, ông chủ phường thêu cũng đang ở bên trong uống trà.

"Chu cô nương, hợp đồng đã viết xong, cô xem qua đi." Đi thẳng vào vấn đề, không có mấy lời rườm rà khách sáo, chờ Chu Thanh vào chỗ, ông chủ phường thêu lập tức nói.

Nhìn lướt qua niên hạn cùng cổ phần phân chia trên hiệp ước ký kết, Chu Thanh cười nói: "Hợp tác 3 năm, phân hai phần tiền lãi?"

Ông chủ phường thêu nhìn Chu Thanh, hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Chu cô nương ngại ít? Hai phần tiền lãi này đã là không ít, Chu cô nương chỉ ra bản mẫu, tại hạ vẫn còn phải ra nhân công cùng vật liệu, những thứ này, cũng là hao phí.."

Chu Thanh mỉm cười ngắt lời ông chủ phường thêu: "Ký kết nửa năm, ta muốn năm phần tiền lãi, nửa năm sau, tất cả bản mẫu đều thuộc về ngài."

Khóe mặt ông chủ phường thêu giật một cái, nghẹn họng trân trối nhìn Chu Thanh, hỏi lại: "Năm thành?"

"Chỉ ký nửa năm, theo lý thuyết, kỳ thực ta chỉ kiếm chút lợi nhuận ngày tết mà thôi, hết thảy sau tết, đều là của ông chủ ngài."

Ông chủ phường thêu hồ nghi nhìn chằm chằm Chu Thanh.

Chu Thanh thẳng thắn nói: "Năm thành phải không thấp, thế nhưng là ông chủ ngài cũng không thua thiệt a."

Ông chủ phường thêu..

Không thua thiệt?

Nếu chia năm phần hoa hồng cho Chu Thanh, lại trừ đi tiền vốn bỏ ra, trừ phi phải ra sức bán hàng, bằng không hắn chẳng khác gì là thâm hụt tiền gốc.

Hơn nữa, vì thanh toán 5 phần hoa hồng này cho Chu Thanh, hắn còn nhất định phải ra sức bán hàng, không thể nín nhịn nhiệt tình đợi đến nửa năm sau mới tái phát lực được.

Bằng không hắn chẳng khác nào là tự móc tiền túi của mình để chia hoa hồng cho Chu Thanh.

Có thể phân cho Chu Thanh ít đi, nhưng hắn còn phải lo tiền nhân công sáu tháng, còn ảnh hưởng tới việc chiếm đoạt thị trường.

Một khi trên thị trường xuất hiện mẫu mã mới, những phường thêu khác tranh nhau bắt chước, hắn mà không phát lực, chính là dâng cho người khác cơ hội kiếm tiền à.

Tiểu nha đầu này sao lại có được kiến thức cùng tâm cơ bậc này?

Vuốt v e chén trà nhỏ trong tay, ông chủ phường thêu nhìn chằm chằm Chu Thanh, nói: "Không ngờ Chu cô nương tuổi còn nhỏ, mà lại có đầu óc buôn bán như vậy."

Chu Thanh khách khí nở nụ cười, đáp: "Ông chủ khách khí, cũng là cha ta định đoạt, ông ấy nói nửa năm 5 phần, chính là nửa năm 5 phần, ta chẳng qua chỉ là chân chạy mà thôi."

Nàng mới chỉ là một cô nương 15, 16 ruổi, chạy tới cùng người ta nói chuyện làm ăn, còn biểu hiện tinh minh như vậy, đối phương không cảm thấy kỳ quái thì mới lạ đấy! Cho nên, chỉ có thể đẩy hết lên trên người lão cha nàng thôi.

Chu Thanh nói như vậy, ông chủ phường thêu liền giật giật đuôi lông mày.

Tất nhiên hắn không tin lời này.

Một anh nông dân, dù có thi đậu đồng sinh cũng chưa chắc có được đầu óc buôn bán bậc ấy.

Huống chi những mẫu chữ kia, há một anh nông dân lại có thể viết ra! Có điều Chu Thanh không chịu nói rõ, hắn cũng sẽ không phí tâm tư nói tiếp mấy lời khách sáo.

Ông chủ phường thêu cũng không cân nhắc nữa, vỗ bàn một cái, đáp: "Thành, coi như là kết giao với lệnh tôn của cô nương, có điều, mười lăm loại bản mẫu chữ của ngươi, lần này ta chỉ bán năm loại trong số đó, mười loại còn lại lúc nào bán là do ta quyết định, Chu cô nương cũng nên cho ta một đường kiếm lời a."

Chu Thanh lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Được, ông chủ hào sảng, về sau có cơ hội hợp tác, chúng ta lại bàn."

Ông chủ phường thêu một lần nữa định ra hợp đồng, sau khi Chu Thanh nhìn kỹ, song phương ký tên đồng ý.

Ký xong việc chia 5 phần hoa hồng, ông chủ phương thêu lập tức cầm bản mẫu chữ liền không kịp chờ đợi mà cáo từ rời đi.

Chu Thanh thảnh thơi uống một chén trà.

Chỉ cần ông chủ này chịu ra sức, nàng được chia 5 vạn lượng tiền hoa hồng hẳn không phải là vấn đề.

Đến lúc đó liền có thể trải đường cho Chu Hoài Sơn, cũng có thể mở rộng quy mô của Hoài Sơn thư viện.

Nghĩ tới số ngân phiếu sắp tới tay, Chu Thanh tràn đầy phấn khởi đi đến tiệm son phấn cách đó không xa.

Trung Thúc đưa tới chỗ bình bình lọ lọ kia, nàng một mực không biết dùng như thế nào, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi đi xem.

Mới vừa vào cửa, đã thấy một tiểu hỏa kế đang cầm trong tay một hộp kem dưỡng đưa cho một vị cô nương.

"Khách quan, ngài muốn Chân Ngọc cao?"

Chu Thanh..

Chân ngọc? Cái kia là để bôi chân hả? Đây không phải là lọ nàng cùng Chu Dao lựa ra để bôi mặt kia sao?

Khóe mặt giật một cái, Chu Thanh tiến lên, hỏi: "Thuốc cao này, có công hiệu gì vậy?"

Thấy có khách mới tới, tiểu hỏa kế vội vàng giới thiệu: "Cao ngọc này là chiêu bài của bản đi3m, cam đoan sau khi ngài dùng ba hộp, hai chân bóng loáng trắng nõn, cô nương, lấy một hộp nhé?"

Chu Thanh..

đưa tay sờ sờ khuôn mặt.

Hình như là, bóng loáng, hơn một chút~~?

Đang nói chuyện, bên ngoài đường cái chợt náo nhiệt lên.

"Có học sinh đang đánh trống cáo trạng tiên sinh trước nha môn a!"

"Trời ơi, nghe nói là tiên sinh kia quấy rối mấy học sinh này, mẹ nó, cái thứ quá là khốn kiếp!"

"Đi mau, đi xem một chút đi, mắng chết lão già khốn kiếp kia!"

* * *

Theo tiếng nghị luận ồn ào truyền vào trong tai Chu Thanh, nàng đi ra khỏi tiệm son phấn, theo đám người tiến về phía huyện.

Lại có tiên sinh quấy rối học sinh? Bi3n thái như vậy sao? Nàng phải đi xem một chút, là cái học viện cặn bã nào, về sau nhắc nhở cha nàng chú ý nhiều hơn.

Trước nha môn, người đông nghìn nghịt.

Một đường chen đến hàng phía trước, lọt vào tầm mắt Chu Thanh là một người nhìn vô cùng quen mắt.

Cha nàng! Cha nàng bị hai nha dịch áp lấy từ bên cạnh mang lên đại đường, trong tay hai nha dịch, cha nàng đang nhiệt tình giẫy giụa.

Chu Thanh..

tình huống gì thế này! Ăn dưa ăn đến trên đầu người nhà mình luôn rồi? Sao cha nàng lại bị mang đến? Chẳng lẽ cha nàng bị người quấy rối? Chuyện xảy ra khi nào! Sao nàng lại không biết!

Mắt thấy Chu Hoài Sơn bị mang lên, Chu Thanh lập tức liền tiến lên phía trước, một nha dịch đưa tay ngăn nàng lại.

Chu Thanh vội vã chỉ vào Chu Hoài Sơn nói: "Đó là cha ta, sao cha ta lại bị đưa tới nơi này?"

Nha dịch lập tức dùng một loại ánh mắt ghét bỏ lại đồng tình nhìn về phía Chu Thanh, nhưng vẫn ngăn nàng lại, không cho tiến vào đại đường.

Ba! Một tiếng kinh mộc đường vỗ xuống, hiện trường lập tức an tĩnh lại.

Huyện lệnh đại nhân ngồi trên bục, ngay bên dưới tấm biển nêu cao gương sáng, ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

"Chu Hoài Sơn, ngươi có biết tội của ngươi không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio