Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

chương 215: 215: ác tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ có một trang giấy, Hoàng Thượng đảo mắt liếc qua, lập tức nhìn về phía Trữ vương.

"Cửa hàng diều kia, là của nhà ngươi?"

Ninh Vương sững sờ, lập tức nói: "Hoàng huynh minh xét, Thần Đệ chỉ có hai cửa tiệm ở kinh thành."

"Phải không!" Hừ lạnh một tiếng, hoàng thượng vứt tờ khẩu cung kia cho Trữ vương.

Tờ giấy đảo một vòng giữa không trung, rồi rơi xuống dưới chân Trữ vương.

Trữ vương hồ nghi nhặt lên, vừa đưa mắt nhìn lập tức cả kinh thất sắc.

Trong khẩu cung viết, chưởng quỹ là nhận lệnh của Thế tử Ninh Vương Phủ, mai phục ở cửa hàng diều, chờ Chu Thanh đến.

Nếu như người chưa tới tiệm diều, thì phải nghĩ cách dẫn dụ đến.

Không tiếc bất cứ giá nào, nhất thiết phải đem người bình an trở về kinh thành.

"Cái này, cái này..

Không có khả năng!" Trữ vương vội vã quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ: "Nhất định là ảnh vệ các ngươi vu oan giá họa!"

Thẩm Lệ bật cười, đáp: "Vu oan giá họa? Chưởng quỹ kia làm việc ở ngay trong phủ của ngài, ta cần gì phải vu oan giá họa? Chỉ cần uy hiếp một chút là đủ rồi."

"Ngươi.."

Trữ vương thật sự là không biết, Thế tử chỉ vì muốn bắt giữ một nữ nhân mà mua hẳn một tiệm diều, còn điều hạ nhân nhà mình đi làm chưởng quỹ.

Nếu như nói, Thẩm Lệ dẫn người tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ là tử tội.

Vậy con trai ông ta biết rõ nữ tử kia là vị hôn thê của Thẩm Lệ còn muốn mạnh mẽ cướp đi, như thế liền giúp Thẩm Lệ tìm được một cái cớ hoàn mỹ biện hộ cho tội chết của hắn rồi, thậm chí có thể khiến cho Thẩm Lệ trả đũa.

Tâm tư thoáng qua, Trữ vương lạnh lùng âm hiểm nhìn Thẩm Lệ.

"Nữ tử tên là Chu Thanh kia, thật sự là vị hôn thê của Thẩm đại nhân sao? Sẽ không phải là Thẩm đại nhân phát hiện nàng có dáng dấp cực kì giống với Trầm Minh Nguyệt, lại biết rõ con trai của bản vương có cảm tình rất sâu đối với Trầm Minh Nguyệt, nên mới cố ý hành động chứ!"

"Cố ý? Vậy Trữ vương điện hạ thử nói một chút, vì sao hạ quan lại phải cố ý? Chẳng lẽ Ninh Vương Phủ còn làm chuyện gì trong bóng tối nên lo sợ bị ta gài bẫy điều tra? Hẳn là không có chuyện Ninh Vương Phủ cũng tham dự vào chuyện Trấn Sóc Quân đầu cơ trục lợi quân nhu đâu nhỉ! Chẳng lẽ, Ninh Vương Phủ cấu kết với Miêu Cương mưu đồ bí mật gì đó?"

"Ngươi..

Ngậm máu phun người!"

Trữ vương vốn định dội chậu nước bẩn lên người Thẩm Lệ, không ngờ vậy mà lại tự dội lên người mình.

Vung ống tay áo, ông ta ôm quyền nói với hoàng thượng: "Hoàng huynh minh xét, Thần Đệ tuyệt không tin dân nữ tên gọi Chu Thanh kia chính là vị hôn thê của thống lĩnh ảnh vệ! Nếu nàng ta quả thực là vị hôn thê của Thẩm Lệ, chuyện này, Thần Đệ không lời nào để nói, là nghiệt tử của Thần Đệ có lỗi với Thẩm đại nhân.

Nhưng nếu như không phải, vậy Thần Đệ cầu xin hoàng huynh làm chủ cho Thần Đệ.

Thần Đệ không biết Ninh Vương Phủ của mình đến cùng đã đắc tội gì với ảnh vệ, khiến người ta phải trăm phương ngàn kế hãm hại như vậy."

Thẩm Lệ lạnh lùng lườm Ninh Vương một cái.

"Thần vì cứu vị hôn thê, tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ, tội lỗi khó thoát, thần xin tiếp nhận hết thảy trừng phạt, nhưng thần hy vọng bệ hạ cùng Trữ vương sẽ không thiên vị kẻ đầu xỏ gây nên chuyện này.

Vị hôn thê của thần bị chấn kinh quá độ, hiện tại vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, tinh thần hoảng hốt.

Nếu Trữ vương điện hạ không tin Chu Thanh là vị hôn thê của hạ quan, vậy thì cũng dễ xử lý thôi."

Nói rồi, Thẩm Lệ vung áo bào, quỳ xuống.

"Thần cầu xin bệ hạ một đạo thánh chỉ ban hôn."

Trữ vương kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lệ.

Hắn..

Hắn vậy mà thật sự muốn cưới một dân nữ nhỏ nhoi, không quyền không thế, không có chút nào bối cảnh nào làm chính thê? Chẳng lẽ là hắn điên rồi?

Hoàng thượng cũng nhíu mày nhìn Thẩm Lệ, trong lúc nhất thời cũng không hiểu tên tiểu tử này đến cùng là đang suy nghĩ gì.

Đệ nhất mỹ nữ kinh thành hắn không nhìn trúng, đứng ngay trước mặt mọi người nói người ta xấu xí.

Bây giờ lại quỳ xuống cầu xin thánh chỉ ban hôn cho được cưới một dân nữ?

Hoàng thượng không biết nên làm gì cho phải, chỉ sợ Thẩm Lệ vì muốn phản bác Trữ vương mà nhất thời hành động theo cảm tính.

"Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa của trẻ con, trẫm là vua của một nước cũng không thể tùy ý ban hôn, chuyện này phải có cha mẹ của ngươi đồng ý mới được."

Vẻ mặt Thẩm Lệ vô cùng thành khẩn.

"Chu Thanh là con dâu tương lai của Nghiễm Bình Bá phủ, điểm này, trên dưới Nghiễm Bình Bá phủ đều biết.

Không dối gạt bệ hạ, tổ mẫu của thần còn cố ý mang vòng ngọc người đeo bao nhiêu năm tới chùa Đại Phật khai quang, để cầu mong Phật quang phổ chiếu vĩnh bảo bình an, lại bảo thần tặng vòng tay này cho Chu Thanh.

Sở dĩ một mực kéo dài mà chưa thành thân, đơn giản là vì nhạc phụ tương lai của thần từng nói, trừ phi ngài ấy thi đậu Tiến sĩ, bằng không sẽ không gả con gái cho thần.

Thần hiểu được tâm tình của nhạc phụ, ngài ấy là sợ nhà mẹ đẻ yếu thế, nữ nhi gả tới Bá Phủ phải chịu ủy khuất.

Vốn dĩ thần rất nguyện ý chờ, đợi đến khi nhạc phụ thi đậu, sẽ tới cửa cầu hôn, song hỉ lâm môn.

Đáng tiếc.."

Thẩm Lệ hơi ngừng lời, quay đầu liếc nhìn Ninh Vương một cái.

"Vạn lần không ngờ, chỉ vì vị hôn thê của thần giống với Trầm Minh Nguyệt, liền rước lấy tai vạ bậc này.

Thần khẩn cầu bệ hạ ban hôn, chiêu cáo thiên hạ.

Chu Thanh, là chính thất của thần."

Trong đầu Trữ vương hơi lóe lên.

Chợt, ông ta dường như hiểu ra gì đó! Chẳng lẽ Thẩm Lệ vẫn luôn chờ đợi một cơ hội cầu xin thánh chỉ ban hôn? Dù sao Chu Thanh chính là một dân nữ bình thường, tương lai nếu như tiến vào Nghiễm Bình Bá phủ, tiến vào giới phu nhân danh viện kinh thành, sẽ khó tránh khỏi bị người khinh bỉ.

Nhưng nếu như có thánh chỉ ban hôn thì lại khác, dù có bị người ta khinh bỉ, thì nàng ta cũng có vốn liếng để đứng thẳng lưng.

Cái này..

Ông ta chân trước cho Thẩm Lệ 50 vạn lượng bạc, bây giờ, chân sau lại tặng cho hắn một cơ hội cầu xin thánh chỉ ban hôn đúng không?

Khóe mặt giật một cái, sắc mặt Trữ vương nhất thời có chút khó coi.

Hoàng thượng nhìn phản ứng của Trữ vương, khóe miệng chợt xuất hiện ý cười như có như không: "Ngươi thật sự muốn cưới một nữ tử thường dân?"

"Mong bệ hạ thành toàn."

"Được, trẫm liền ban thưởng cho ngươi một đạo thánh chỉ."

Hoàng thượng liếc mắt nhìn Ninh Vương, lại nghiêm nghị nhìn Thẩm Lệ: "Chỉ là ngươi dẫn người tự tiện xông vào Ninh Vương Phủ.."

Trữ vương chỉ sợ Thẩm Lệ kiên trì muốn đòi cái gì mà công bằng công khai công chính, lập tức nói: "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cũng là nghiệt tử của Thần Đệ không hiểu chuyện mới khơi mào sự cố, để cho Thẩm đại nhân phải chịu ủy khuất."

Nói rồi, Trữ vương quay sang vỗ vỗ vai Thẩm Lệ.

"Tương lai Thẩm đại nhân thành thân, bản vương nhất định sẽ tặng hạ lễ."

Thẩm Lệ cũng không khách khí, đáp: "Hi vọng là hậu lễ."

Trữ vương..

Bàn tay đang vỗ vai Thẩm Lệ, lập tức cứng đờ.

Hả?

Hoàng thượng nhìn vẻ mặt Ninh Vương như cái bảng pha màu mà không nhịn được cười.

Tiểu tử thúi này nói chuyện ác miệng như thế từ bao giờ vậy.

Trữ vương hứng thú bừng bừng tiến cung cáo trạng, đã không thành công, còn giúp người ta may áo cưới, đã thế còn phải hứa tặng một phần hậu lễ.

Trong lòng chán ghét đến đòi mạng, một đường đen mặt rời cung về nhà.

Ngự thư phòng.

Trữ vương vừa đi, Thẩm Lệ mượn cớ muốn thương nghị chuyện thánh chỉ ban hôn với hoàng thượng mà lưu lại.

Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng chiếu vào gương mặt mệt mỏi của hoàng thượng, Thẩm Lệ khẽ nói: "Bệ hạ gần đây thân thể không được tốt sao?"

Hoàng thượng mở to mắt nhìn hắn một cái, thở dài đáp: "Chuyện thuỷ vận, thực sự khiến trẫm ăn ngủ không yên, trẫm chỉ không hiểu, rõ ràng là chuyện tốt ích nước lợi dân, tại sao đám sâu mọt này lại có thể ngăn cản đến mức này."

Trong lòng phẫn uất, hoàng thượng đấm liên tục lên bàn mấy lần.

"Những năm này, giao thông đi lại của triều đình luôn là đường bộ, điều này đã tạo thành một chuỗi lợi ích liên hoàn, trong chuỗi lợi ích này, bất kỳ một khâu nào bị đụng chạm đều sẽ khiến toàn bộ đường dây bị rung chuyển.

Huống chi chúng ta còn muốn đánh gãy toàn bộ chuỗi lợi ích liên hoàn này.

Bọn hắn kịch liệt phản đối, cũng là bình thường.

Người chết vì tiền chim chết vì mồi a."

Hoàng thượng rầu rĩ thở dài một hơi, đổi chủ đề: "Không nói chuyện này nữa, ngươi quả thực muốn cưới cô nương tên là..

là.."

"Chu Thanh."

Hoàng thượng nhíu màu liếc nhìn Thẩm Lệ: "Ngươi thật sự muốn cưới một người không có chút thân phận nào như vậy sao? Ngươi phải biết, một khi cưới, chính là chính thê, chính thê tương lai của ngươi có ý nghĩa như thế nào!"

Thẩm Lệ vô cùng kiên định, đáp: "Mong bệ hạ thành toàn, thần là thật tâm thực ý."

"Vì sao? Nàng có nhan sắc như thiên tiên ư?"

Thẩm Lệ lắc đầu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio