Chu Thanh chân trước ra khỏi cửa phòng bếp, chân sau liền nghe thấy Vương thị hét thảm một tiếng.
Nàng bưng cái chậu quay đầu, liền thấy một chân Vương thị tựa ở cạnh cửa, hai tay ôm mắt cá cái chân còn lại, đau đớn kêu gào như heo bị chọc tiết.
Chu Thanh..
chẳng lẽ không được ăn thịt mà tức thành cái dạng này? Trợn mắt nhìn Vương thị một cái, Chu Thanh liền quay đầu đi.
Thẩm Lệ cũng đứng dậy rời khỏi phòng bếp, lúc đi qua bên cạnh Vương thị, còn khách khí gật đầu một cái, sau đó đuổi theo Chu Thanh, tiến vào nhị phòng.
Chu Thanh không chia thịt làm hai phần, cả nhà tam phòng đều dùng cơm cùng nhị phòng.
Rất lâu không được ăn mỳ thịt xào, Chu Bình một hơi khoan khoái ăn ba bát mì, ăn xong liền nằm thẳng cẳng sung sướng ợ lên một cái.
Mới ăn xong điểm tâm, Thành Vũ đã đến cửa gọi: "Thanh tỷ, xong chưa?"
Thẩm Lệ lập tức gác đũa nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh mang theo quyển《 luận ngữ》 mà Chu Hoài Sơn đã chép xong, nhìn Chu Hoài Lâm nói: "Tam thúc, chúng ta gặp nhau ở Vương gia thôn nhé."
Vương gia thôn là thôn xóm gần huyện thành nhất, sau khi làm xong việc ở huyện thành, Chu Thanh đi tới đó tụ hợp với Chu Hoài Lâm rất thuận tiện.
"Đi thôi." Chu Hoài Lâm uống nốt bát canh, miệng dính mỡ cười đáp ứng.
Thành Vũ ngồi ở bên cạnh xe la, đang lo lắng bất an về màn tỏ tình thất bại ngày hôm qua, đập vào mắt liền thấy Chu Thanh và cái tên ông chủ kia cùng nhau đi ra.
Lập tức cảm thấy cả người khó chịu.
Thẩm Lệ cười cười với Thành Vũ, tự nhiên lên xe, trực tiếp ngồi xuống chỗ mà Chu Thanh hay ngồi -- phụ lái.
Thành Vũ trừng mắt nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Ngươi đi lên làm cái gì?"
Chu Thanh leo lên xe la, đáp thay: "Hắn vào thành mua một ít đồ vật."
Thẩm Lệ mỉm cười gật đầu, biểu thị đúng là như thế.
Thành Vũ trừng mắt với Thẩm Lệ khó chịu hỏi: "Ngươi là một ông chủ ở huyện thành, vậy mà không có xe sao? Ta cũng không phải xa phu của ngươi! Một cái xe la ở nông thôn chúng ta còn không chở được một người có thân phận như ngươi!"
"Xe của ta, tam thúc đã kéo đi bán chữ rồi." Tiếng tam thúc kia, Thẩm Lệ kêu đến là thân mật.
Ít nhất lọt vào tai Thành Vũ, chính là thân mật quá độ.
"Tam thúc cái gì, ai là tam thúc của ngươi?"
Thành Vũ sắp tức đến nổ phổi rồi, nếu không phải có Chu Thanh ở đây, hắn đã trực tiếp đuổi người xuống, người này lại không có mắt, thế mà dám ngồi chỗ của Chu Thanh.
Thực sự là..
Thành Vũ rất muốn quất cho tên này một roi a.
Nhưng lại không thể.
Hắn chỉ có thể hung hăng quất một roi vào con la.
Đột nhiên bị đau, con la cất vó bỏ chạy.
Vì xe di chuyển quá nhanh, Chu Thanh ngồi còn chưa vững, lập tức nghiêng người, trực tiếp ngã chúi về phía Thẩm Lệ.
Vừa vặn Thẩm Lệ định quay sang nói chuyện cùng Chu Thanh.
Vì vậy, cú ngã này khiến Chu Thanh nằm gọn trong lồng ngực của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ..
Hạnh phúc a!
Thành Vũ thật sự cảm thấy mình muốn nổ tung rồi!
"Ngươi làm gì, thả Thanh tỷ ra! Ta nhìn ngươi đã thấy không phải là người tốt rồi, táy máy tay chân!" Thành Vũ nhịn không được, định vung roi quất Thẩm Lệ.
Chu Thanh lúng túng tránh khỏi vòm ngực của Thẩm Lệ, kéo lấy Thành Vũ, can: "Ngươi nói cái gì đấy, vừa rồi ta ngồi không vững nên mới ngã."
Cái tên Thành Vũ kia rống lên như vậy, giống như nàng mới là người táy máy tay chân với Thẩm Lệ a.
Có Thẩm Lệ ngồi lù lù trên xe, tâm tình chán ghét của Thành Vũ bị đè nén suốt một đường, chỉ có thể không ngừng quất roi vào mông la, tăng tốc vào thành.
Đến mức khi xe vào thành, chỉ mới tốn một nửa thời gian so với bình thường.
"Đến Bút Mặc Trai của ngươi rồi." Vừa vào thành, Thành Vũ lập tức kéo xe dừng lại, đuổi Thẩm Lệ xuống.
Thẩm Lệ cười xuống xe, nói với Thành Vũ: "Đa tạ."
Nói xong, lại quay sang Chu thanh hỏi: "Ta đỡ cô nương nhé?"
Thành Vũ..
"Không cần." Chu Thanh lanh lẹ nhảy xuống xe.
"Thanh tỷ, ta đưa đồ xong sẽ tới đón tỷ."
"Không cần đâu, chúng ta đến nhà in xong thì hẳn là thời gian cũng đã trễ, hơn nữa ta không trở về thôn ngay, còn phải đến Vương gia thôn tụ họp cùng tam thúc của ta nữa."
Bị cự tuyệt, trong lòng Thành Vũ vô cùng khó chịu lại nói: "Ta đưa tỷ qua đó, xa như vậy tỷ đi thế nào?"
Thẩm Lệ cười nói: "Trong tiệm ta còn có một chiếc xe."
Thành Vũ..
Hắn có thể thổ huyết không, tên khốn thích chọc gậy bánh xe kia.
"Ngươi đi nhanh đi, người bên kia đang chờ ngươi mang đồ tới đấy!" Chu Thanh phất tay với Thành Vũ, quay đầu nhìn Thẩm Lệ nói: "Huynh đi đặt mua đồ cần dùng đi, ta làm xong chuyện sẽ đến tìm huynh."
Thẩm Lệ cười nói: "Không có gì phải đặt mua cả, trong cửa hàng đều có hết rồi, ta đi cùng đến nhà in với cô nương, không phải còn mua thêm giấy đỏ sao."
Chu Thanh nghĩ cũng được.
Thừa dịp có một chân khuân vác Thẩm Lệ ở đây, mua thêm một chút giấy đỏ.
"Được."
Chu Thanh lên tiếng đáp ứng, Thẩm Lệ liền quay đầu tiến vào Bút Mặc Trai, Trung Thúc vừa định tiến lên chào đón, Thẩm Lệ đã dùng tốc độ nhanh nhất phân phó: "Lập tức đi mua một chiếc xe la, ta đã mua một ngôi nhà ở thôn Khánh Dương, về sau sẽ ở đó, thúc cũng đặt mua mấy thứ thường dùng hàng ngày rồi chuyển lên xe nhé."
Trung Thúc..
Giật giật khóe miệng, đỉnh đầu bốc lên vô số dấu chấm hỏi, cuối cùng Trung Thúc vẫn bắt được trọng điểm hỏi: "Đại nhân xe của ngài đâu?"
"Cho mượn rồi."
Nói xong, Thẩm Lệ quay đầu ra khỏi cửa hàng, một mặt gió xuân phơi phới đi về phía Chu Thanh.
Trung Thúc..
Có vợ đã quên nương a!
Chờ Thẩm Lệ trở lại bên cạnh Chu Thanh, Thành Vũ đã u oán ôm hận rời đi.
Nhà in lớn nhất huyện Thanh Hà, Vân Hải Thư cục, lúc Chu Thanh đi vào, bên trong nhà in đã chật ních người.
Người người đều ở đây hình như đều đang cao hứng đàm luận về điều gì đó vậy.
"Giải định thanh san bất phóng tùng!"
Chu Thanh..
Chưỡng quỹ nhà in thấy Chu Thanh tới, vội vàng tránh khỏi một đám học sinh đang vây quanh, đi ra, nhìn thấy Thẩm Lệ bên cạnh Chu Thanh, không khỏi nhìn nhiều thêm một cái.
Thẩm Lệ khách khí gật gật đầu với chưởng quỹ, tư thế tiêu sái lại nho nhã.
Chưởng quỹ không khỏi lại xem thêm hai mắt.
"Chu cô nương, vị này là.."
Chu Thanh lấy quyển《 luận ngữ》 mà Chu Hoài Sơn đã chép xong ra, đặt ở trên quầy, quay đầu nhìn Thẩm Lệ, cười nói: "Bằng hữu."
Nụ cười trên mặt Thẩm Lệ không khỏi sâu hơn.
"Vị bằng hữu này của ngươi, hẳn là có quan hệ với lệnh tôn a." Chưởng quỹ nhận bản luận ngữ, tùy ý lật qua lật lại xem Chu Hoài Sơn viết, vừa cười nói, vừa liếc mắt đánh giá Thẩm Lệ.
Chu Thanh..
Sao ông cũng bát quái như thế hả.
Chu Thanh cười cười hỏi: "Cha ta còn có thể tiếp tục chép sách không?"
Chưởng quỹ liền lấy ra một bản《 Đại học》nói: "Không ngờ lệnh tôn chép sách lại nhanh như vậy, thật là chăm chỉ, bản này được văn."
Nói xong, lấy ra văn kết toán tiền chép quyển sách cho Chu Thanh.
Đưa tiền xong, chưởng quỹ lại nhìn Thẩm Lệ hỏi: "Không biết vị tiểu huynh đệ này có biết viết chữ không?"
Thẩm Lệ không biết hắn có ý gì, trực tiếp cự tuyệt: "Không."
Chưởng quỹ cười ha hả, ta thèm vào tin ngươi!
Cất kỹ《 đại học》, Chu Thanh cùng Thẩm Lệ rời đi trong tiếng cười ha ha không thể hiểu nổi của chưởng quỹ.
Ông ta vô cùng nhiệt tình đưa họ xuống bậc thang mới quay người trở về.
Xem ra, tên tiểu tử này, tám chín phần mười mới là tác giả của bài thơ kia a.
Cái gì mà phụ thân cô làm! Rõ ràng là..
Chậc chậc~~~
Bài thơ kia đã giúp Vân Hải Thư cục hấp dẫn học sinh trong toàn huyện thành tới, ngay cả Huyện thái gia cũng tự mình giá lâm, nếu như có thể có thêm một bài thơ nữa thì tốt đẹp biết bao a.
Chưởng quỹ nhà in chậc chậc cảm khái.
Lúc này, Chu Thanh đang sóng vai cùng Thẩm Lệ đi mua giấy đỏ.
Có Thẩm Lệ ở đây, lần này Chu Thanh mua tận năm cuộn, vốn dĩ Chu Thanh định tự mình ôm hai cuộn, Thẩm Lệ ôm ba cuộn, cuối cùng Thẩm Lệ lại dành bao thầu toàn bộ.
Kết quả, trước mặt Thẩm Lệ chất một đống giấy thật cao, che kín cả mặt hắn.
Vì không để ảnh hưởng đến việc đi lại, Chu Thanh chỉ có thể năm lấy ống tay áo của hắn dắt đi..