Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

chương 284: c284: đào hố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sắc mặt Tô Hành âm lãnh, toàn thân tràn ngập sát khí đặc trưng của tướng lĩnh quanh năm chinh chiến nơi sa trường.

Lúc này, Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt chỉ có thể gạt những nghi ngờ xoay quanh mối quan hệ giữa Hoàng Thần cùng Chu Thanh sang một bên.

Hắn hít sâu vào một hơi, bình tĩnh lên tiếng: "Lúc thần đến nơi, bệ hạ đã thẩm vấn Trịnh ngự sử xong xuôi. Thần chỉ nghe bệ hạ nói, Trịnh ngự sử vu cáo Hồ Vi Nhạc nhận hối lộ 1 vạn lượng để phóng thích Chu Hoài Hải. Nhưng mà, chỗ tiền này lại không khớp với số tiền mà Đoan Khang Bá cho Chu Viễn."

Tô Hành đập bàn quát: "Không khớp?"

Hôm qua hắn đã truyền lời qua Đoan Khang Bá Phủ, dặn Tam tiểu thư thống nhất lời nói với Đoan Khang Bá. Hôm nay hoàng thượng mới hỏi tới. Làm sao lại không khớp!

Trầm Hạt liền thuật lại đầu đuôi những lời Chu Hoài Sơn nói.

".. Chu Hoài Sơn nói những điều này, đều có bằng chứng rõ ràng, hẳn không phải là thêu dệt vô cớ, nhưng Đoan Khang Bá lại nói với cho hạ quan rằng số tiền ngài ấy cho Chu Viễn là một vạn ba ngàn lượng bạc, so sánh với số bạc Chu Hoài Sơn thống kê, hoàn toàn không hợp, vì vậy bệ hạ liền nổi giận."

Tô Hành hết sức chấn kinh nhìn Thẩm Hạt.

"Ngươi nói, chỉ riêng tiền bồi thường, Chu Hoài Hải đã phải ra một vạn lượng bạc ấy hả?"

Thẩm Hạt gật đầu.

Tô Hành quơ lấy lấy chén trà trên bàn ném mạnh xuống đất. Cái thứ phá của gì thế này, mới qua thời gian bao lâu, thế mà đã tiêu sạch một vạn lượng? Trước đây hắn truyền lời cho Đoan Khang Bá, vì để phòng vạn nhất, liền cố ý dặn dò, nói số tiền lớn một chút, nhưng cũng đừng quá thoát ly thực kẻo để lộ ra sơ hở. Tam tiểu thư cùng Đoan Khang Bá liền định ra một vạn ba ngàn lượng bạc, đã là số tiền cao nhất dựa trên cơ sở thực tế rồi. Kết quả, bọn họ thì cố gắng tính toán phù hợp với chi tiêu thực tế, còn đám người Chu Hoài Hải thì lại tặng cho họ một bất ngờ quá lớn? Đây là chuyện mà người có thể làm được sao! Cũng bởi vì Chu Hoài Hải làm ra mấy chuyện yêu ma quỷ quái này, mà hắn liền tổn thất một Ngự Sử một cách vô ích!

Nghĩ tới đây, Tô Hành liền tức đến muốn thổ huyết. Đáng hận là chuyện này có thể bịa đại một lí do để lấp liếm cho qua thì cũng thôi đi, đằng này, hết lần này tới lần khác..

Hít sâu một hơi, Tô Hành rầu rĩ nghẹn một cục tức trong lồng ngực không thể nào xả ra.

Khó chịu hồi lâu, Tô Hành mới sâu xa nói: "Cho dù là vậy, thì chuyện này cũng không đủ để bệ hạ tức giận đến mức vứt một Ngự Sử tam phẩm vào đại lao ảnh vệ."

Hắn dùng ánh mắt sắc như đao nhìn qua Trầm Hạt.

Trầm Hạt liền đáp: "Lúc đó bệ hạ thật sự rất giận dữ, có điều, khiến bệ hạ làm ra quyết định như vậy, e rằng chính là vì câu nói kia của Chu Hoài Sơn."

"Câu gì?"

"Chu Hoài Sơn nói, người hạ độc cho hắn, chỉ sợ là có liên quan với Trịnh ngự sử, lúc Chu Hoài Sơn nói xong câu này, hạ quan liền thấy sắc mặt bệ hạ biến đổi."

Tô Hành khẽ nheo mắt.

"Hạ độc Chu Hoài Sơn?"

Trầm Hạt gật đầu tiếp lời: "Hạ quan cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước khi hạ quan vào ngự thư phòng, họ đã nhắc đến chuyện này, đáng tiếc Trịnh ngự sử đột phát bệnh tim, nếu không đã có thể hỏi hắn một chút."

Tô Hành tức đến đau cả răng. Là kẻ nào phát điên, đang êm đẹp lại đi hạ độc Chu Hoài Sơn kia chứ? Nếu thực sự có người hạ độc Chu Hoài Sơn, vậy thì khó trách bệ hạ lửa giận ngập trời muốn tống Trịnh ngự sử vào nhà lao ảnh vệ. Không nói đến việc Chu Hoài Sơn là nhạc phụ của Thẩm Lệ. Chỉ dựa vào lần cung yến vừa rồi, Chu Hoài Sơn đề cập đến việc lão Vinh Dương Hầu báo mộng cho hắn, liền đủ khiến hoàng thượng đa tâm.

Chu Hoài Sơn dựa vào chuyện lão Vinh Dương Hầu báo mộng, vạch trần Đoan Khang Bá trộm đồ cổ của Vinh Dương Hầu Phủ. Hoàng thượng chân trước đưa Đoan Khang Bá đến ảnh vệ, thái hậu chân sau đã đem người mò ra. Bây giờ, lại có người hạ độc Chu Hoài Sơn. Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, là người phe Thái tử ra tay. Hoàng thượng có thể không giận sao! Mẹ nó! Đến cùng là tên vương bát đản nào đối nghịch với ta, lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này cơ chứ!

Tô Hành tức giận đến mức muốn lật bàn.

"Ngươi đi điều tra xem đến cùng là kẻ nào hạ độc Chu Hoài Sơn." Tô Hành nghiến răng nghiến lợi phân phó tâm phúc.

Tâm phúc tuân lệnh rời đi.

Tô Hành lại dùng ánh mắt sâu kín nhìn Trầm Hạt: "Hôm nay xuất cung, ngươi đã nói gì với Chu Hoài Sơn?"

Trong lòng Trầm Hạt căng thẳng, vội đáp: "Thế tử gia cũng biết, tướng mạo của Chu Thanh thực sự rất giống Minh Nguyệt, hạ quan muốn nhận Chu Thanh làm con gái nuôi, cho nên mới tiến đến nói chuyện này với Chu Hoài Sơn."

Tô Hành không chút dấu vết đánh giá vẻ mặt Trầm Hạt.

"Chu Thanh muốn gả cho Thẩm Lệ, người của Thẩm Lệ, làm sao có thể dính dáng với ngươi!"

Giọng nói của Tô Hành lạnh lùng đến thấu xương, Trầm Hạt cười khổ đáp: "Cũng chưa chắc là không thể, nếu hạ quan cùng tiện nội đều thật lòng thật dạ đối tốt với Chu Thanh, nàng cũng chưa chắc sẽ không xúc động, Chu Thanh là người bên gối của Thẩm Lệ, đâu có gì đảm bảo Thẩm Lệ sẽ trung thành lâu dài với bệ hạ kia chứ. Làm người thì sẽ thay đổi thôi."

Lời này của hắn, khiến mi tâm của Tô Hành khẽ động, giống như có điều gì phải suy nghĩ mà nhìn Trầm Hạt.

Trầm Hạt cũng cười cười nhìn lại hắn.

Tô Hành liền nói: "Ta biết ngươi tưởng nhớ con gái, nhưng đừng gây nhiễu loạn cho ta."

"Thế tử gia yên tâm."

Tô Hành nói tiếp: "Ta không phải là không yên lòng, có điều, bây giờ Minh Châu còn ái mộ thế tử Ninh Vương Phủ không?"

Tô Hành đột nhiên đổi chủ đề, trên mặt Trầm Hạt liền lộ ra vẻ lúng túng, gật đầu một cái.

"Ngươi bảo nàng chuẩn bị một chút, tháng sau mấy vị hoàng tử sẽ tuyển phi, ứng cử viên cho vị trí thái tử phi, tất nhiên là phải xuất thân từ Trấn Quốc Công Phủ. Chính phi của nhị hoàng tử, Thái Hậu nương nương có ý là, đề cho Minh Châu làm."

Trầm Hạt chợt mở to mắt, nói: "Thế tử gia, chúng ta cùng Nhị Hoàng Tử không hòa thuận, Minh Châu gả qua đó.."

Tô Hành cắt lời ông ta: "Nhi nữ thường tình có quan trọng bằng chuyện gia quốc đại sự không? Lại nói, vừa rồi ngươi cũng đã nói, làm người thì sẽ phải thay đổi, nhị hoàng tử cùng chúng ta không hòa thuận, nhưng ngươi cũng biết, Nhị Hoàng Tử rất thích Trầm Minh Châu."

Trầm Hạt khó mà tiếp thu chuyện này.

Tô Hành lạnh mặt, nói tiếp: "Chuyện này, Thái Hậu nương nương đã quyết, nếu như ngươi không đồng ý, thì có thể tiến cung hỏi lão nhân gia ngài ấy một chút. A, đúng rồi, trước khi quyết định chuyện này, Thái Hậu nương nương đã hỏi qua ý của phu nhân ngươi. Lúc đó, để cho bà ấy chọn một trong hai vị trí chính phi của nhị hoàng tử, tam hoàng tử, là chính bà ấy chọn nhị hoàng tử."

Trầm Hạt tỏ vẻ khó có thể tin. Mặc dù Tam hoàng tử là một vị hoàng tử nhàn tản, nhưng tốt xấu gì thì sau này cũng là thân vương. Làm một Vương phi nhàn tản, chẳng lẽ không tốt hơn so với làm vương phi của nhị hoàng tử sao? Phu nhân của ông ta nghĩ như thế nào vậy! Hơn nữa, tại sao bà ấy chưa từng đề cập qua việc này với ông ta.

Từ Trấn Quốc Công Phủ đi ra, đầu óc Trầm Hạt đều là một mảnh mơ hồ. Một mặt là chuyện liên quan đến người vợ đã chết Hoàng Thần cùng Chu Thanh, một mặt là chuyện hôn nhân đại sự của nữ nhi thứ hai, khiến cho đầu ông ta đau như sắp nứt.

Lúc này, người còn nhức đầu hơn cả Đại Lý Tự khanh chính là Chu Hoài Sơn. Ngày hôm nay không phải đi học, đã kết thúc. Ngày mai, lại phải tiếp tục đi học. Chu Hoài Sơn tuyệt vọng ngồi phịch trên giường.

Chu Thanh đen mặt ngồi cạnh bàn tròn nói: "Sao cha không nói sớm là còn rất nhiều bài tập chưa làm!"

Làm lãng phí ròng rã cả một ngày. Bây giờ, bài tập còn chưa động tới chút nào, đang chồng chất một đống trên bàn. Nhìn chồng bài tập thật dày kia, Chu Thanh nhức hết cả đầu.

Chu Hoài Sơn lẩm bẩm đáp: "Điều này cũng không thể trách ta! Ai bảo sáng sớm hôm nay liền xảy ra chuyện kinh thiên động địa như thế! Lại nói, là bệ hạ truyền ta tiến cung mà. Hơn nữa, nếu ta không vào cung, thì đã bị Trịnh ngự sử gài bẫy rồi. Chẳng lẽ đây là lỗi của ta sao?"

Chu Thanh bị mấy lời cương trực thẳng thắn của Chu Hoài Sơn làm cho tức đến đau cả răng.

"Lúc ra khỏi cung, mới là giờ Thân, nếu khi đó cha bắt đầu viết, thì đã không rơi vào tình trạng như hiện tại, khi đó cha đã làm gì hả!"

Từ trong cung vừa ra, Chu Hoài Sơn vô cùng khó chịu suốt dọc đường. Chu Thanh còn lo lắng hắn cứ nắm chặt không buông. Kết quả, hắn thì hay rồi, vừa đến nhà, liền nhảy xuống khỏi xe ngựa chạy thẳng đến hậu viện. Hắn nói hắn phải đi đào hố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio