Phụ Thân Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

chương 290: c290: mắng người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngự thư phòng. Lúc Chu Hoài Sơn được dẫn vào, Hộ Bộ Thượng Thư, Công Bộ Thượng Thư đều đang ở đây. Bầu không khí trong ngự thư phòng, cực kì ngưng trọng.

Chu Hoài Sơn hồ nghi liếc nhìn hai Vị Thượng Thư, tiếp đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm nhẹ chân nhẹ tay tiến lên, hành lễ vấn an.

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, tùy ý ném tấu chương đang xem trong tay lên bàn.

"Trẫm chẳng qua chỉ là muốn đào một con kênh, các ngươi xem lại mình đi, cãi cọ từ đầu năm tới tận bây giờ! Trẫm thật sự không hiểu, một việc ích nước lợi dân như vậy, tại sao các ngươi lại hết lần này tới lần khác che giấu lương tâm, nghĩ hết biện pháp ngăn cản, các ngươi làm người như vậy mà ban đêm vẫn có thể ngủ ngon được sao?"

Hoàng thượng hiếm khi mắng chửi người hà khắc lại thẳng thắn như vậy, hai Vị Thượng Thư đứng đó, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Chu Hoài Sơn liếc nhìn bằng khóe mắt, nắm chặt bài luận của mình, tiểu tâm tư bắt đầu hoạt động.

Đang hoạt động, liền nghe thấy hoàng thượng tiếp tục gào thét.

"Chuyện này, ngay cả học sinh Quốc Tử giám còn nhìn thông thấu hơn cả các ngươi!"

Công Bộ Thượng Thư liền chắp tay nói: "Bệ hạ, học sinh nhìn nhận mọi chuyện, còn quá mức viển vông lý tưởng hóa, không đủ thực tế. Thần cũng không phải là không đồng ý chuyện thuỷ vận, chỉ là thần cảm thấy, chuyện này quá lớn, quả thực phải suy tính kĩ lưỡng trước sau rồi mới có thể quyết định. Hao người tốn của, nếu không làm tốt, chắc chắn sẽ khiến dân chúng than trách. Đến lúc đó, bệ hạ rõ ràng là.."

Hoàng Thượng xua tay tay, đen mặt cắt ngang lời ông ta.

"Đừng có nói với trẫm mấy lời vô nghĩa, mấy thứ này ngươi cũng đã nói bao nhiêu lần rồi."

"Đây đều là lời thật tâm thật ý của thần."

Hoàng thượng không thèm để ý tới ông ta, nói: "Chu Hoài Sơn, xuất thân nông phu, bây giờ đọc sách ở Quốc Tử giám, ý nghĩ của hắn, chính là tư tưởng kết hợp của cả dân chúng cùng học sinh."

Nói xong, hoàng thượng nhìn về phía Chu Hoài Sơn.

"Hôm qua, Quốc Tử giám các ngươi không phải có ra một bài tập bàn về chuyện thủy vận sao? Lấy ra cho bọn hắn xem."

Trái tim của Chu Hoài Sơn lập tức đập nhanh hơn. Hắn trừng to mắt nhìn về phía hoàng thượng. Ngài xác định sao?

Hoàng thượng cho Chu Hoài Sơn một ánh mắt động viên: Yên tâm không sao đâu, trẫm làm chỗ dựa cho ngươi, nói: "Để bọn hắn xem."

Chu Hoài Sơn.. Chính hắn viết một cái quái gì, hắn còn không nhớ đây này. Vốn chỉ cho là tiến cung chịu một trận mắng của Hoàng Thượng thôi, Chu Hoài Sơn hạ quyết tâm, cắn răng mà tới. Không phải chỉ là mắng một chập thôi sao, hắn cũng không phải là không chịu nổi. Nếu như có thể thừa dịp bị mắng khiến cho hoàng thượng bãi bỏ tư cách tiến vào Quốc Tử giám đi học của hắn, vậy thì đó mới là trong họa được phúc a.

Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, tình hình lại diễn biến kiểu này! Sớm biết thế, liền dùng đại tác của tế tửu ra đối phó cho rồi. Nhưng mà, lúc này, có hối hận cũng đã muộn.

Hít sâu một hơi, Chu Hoài Sơn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lấy ra tác phẩm của mình, nâng cằm, bày ra vẻ mặt bễ nghễ thiên hạ, dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy bài viết của mình, đưa về phía Hộ Bộ Thượng Thư.

《 Thuỷ vận: Ăn 》

Nam nhân muốn ăn,

Nữ nhân muốn ăn.

Tiến sĩ muốn ăn,

Bách tính cũng muốn ăn.

Ăn, ăn, dọa đám cá béo dưới kênh giật mình.

Tiếp đó, lại lấy ra bài viết kể lại việc bản thân du sơn ngoạn thủy trên thuyền ăn cá ngày đó, đưa cho Công Bộ Thượng Thư. Hai Vị Thượng Thư đại nhân vừa nhìn, không hẹn mà cùng phì cười, nhưng đang đứng ngay trước mặt hoàng thượng, không tiện cười quá khoa trương, vì vậy vừa mới bật cười, lại phải cố gắng nén lại.

Chu Hoài Sơn khí định thần nhàn, mặt không biểu tình đứng ở một bên.

Hoàng thượng nhìn Chu Hoài Sơn một cái, lại hồ nghi nhìn về phía hai vị Thượng Thư.

Hộ Bộ Thượng Thư nâng đại tác của Chu Hoài Sơn bằng hai tay, nén cười nói: "Kiến thức của Chu Hoài Sơn, quả thực là hoàn toàn khác biệt với thần."

Công Bộ Thượng Thư cũng dâng lên, phụ họa: "Cũng khác biệt với thần."

Hoàng thượng.. vẻ mặt cùng lời nói âm dương quái khí của ngươi như vậy là có ý gì?

Hoàng thượng lại quét mắt nhìn Chu Hoài Sơn, Chu Hoài Sơn hơi nâng cằm, trên gương mặt thật thà mang theo vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.

Do dự một chút, hoàng thượng ra hiệu cho nội thị tổng quản đem hai tờ giấy lại cho mình xem. Tiếp đó, hoàng thượng liền muốn độn thổ tại chỗ. Ông rốt cuộc đã tin tưởng Chu Hoài Sơn bao nhiêu, thế mà không thèm xem qua bài tập của hắn trước mà đã trực tiếp bảo hắn đưa cho hai vị Thượng Thư nhìn. Bây giờ thì hay rồi! Rát mặt quá thể! Nhưng mà, ông lại không thể thu lại mặt mũi từ chỗ Chu Hoài Sơn được!

Chu Hoài Sơn nhìn phản ứng của hoàng thượng, trong lòng tính toán dụng ý hoàng thượng gọi hắn tiến cung, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng.

"Ý nghĩ của ta, hai vị Thượng Thư đại nhân chắc là đã thấy rõ."

Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư thật sự không ngờ, da mặt người này lại có thể dày đến vậy, không biết xấu hổ tìm cái lỗ mà chui, còn dám mở miệng, liền quái gở nói: "Có lẽ là nội dung phía sau quá thâm hậu, trong lúc nhất thời không thể thẩm vị ra được."

Chu Hoài Sơn không thèm để ý thái độ trào phúng coi thường trong lời nói của họ, chỉ khinh miệt hừ lạnh.

"Quan lớn áo cơm không lo, cẩm y ngọc thực, bữa bữa cơm no, áo đến thì đưa tay cơm tới liền há miệng như hai vị đây, đương nhiên là đọc không hiểu. Các ngươi không biết cái gì gọi là dân chúng nghèo khổ, làm sao có thể hiểu chân lý trong bài văn của ta đây! Các ngươi có biết dân chúng cần gì không?"

Công Bộ Thượng Thư đang muốn mở miệng, lại bị Chu Hoài Sơn đi trước một bước mắng trở về.

"Các ngươi định nói là biết chứ gì, phi! Ngươi thì biết cái rắm ấy!"

"Sao ngươi lại ăn nói tục tằng như thế?" Hộ Bộ Thượng Thư trầm mặt, không vui nói: "Nơi này chính là ngự tiền!"

Chu Hoài Sơn nâng cằm, đáp: "Đúng là ở ngự tiền, nhưng mà chúng ta đang thảo luận về cuộc sống khó khăn của lê dân khắp thiên hạ, như thế nào? Lê dân thất học có khó khăn còn không thể nói tục à? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào việc lê dân bách tính không biết chữ cùng ngươi nói cái gì mà chi, hồ, giả, dã à?"

"Hoang đường! Bệ hạ anh minh, hải hà trong sáng, bách tính nhạc cư an khang, ở đâu ra khó khăn! Ngươi rõ ràng là đang chỉ trích bệ hạ là hôn quân!" Hộ Bộ Thượng Thư cả giận nói.

Chu Hoài Sơn liền nói: "Ngươi đã từng xâm nhập tiếp cận bách tính chưa? Ngươi bỏ xuống mũ quan đi sâu tìm hiểu bách tính chưa? Nếu như không có, ngươi sẽ không xứng nói rằng ngươi biết cái gì là lê dân khó khăn! Nhưng mà, ta biết, bệ hạ biết! Cho nên, bệ hạ có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta trong bài văn kia, còn các ngươi thì không! Ta thực sự là đau lòng nhức óc thay triều đình a! Loại đạo lý dễ hiểu như vậy, các ngươi thế mà không chút xấu hổ đứng ngay trước bệ hạ mặt nói các ngươi xem không hiểu! Rốt cuộc là ai cho đám ngươi ngu xuẩn các ngươi dũng khí như thế!"

Chu Hoài Sơn trung khí mười phần, mở hết tốc lực mắng người. Hoàng thượng hơi hơi híp mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, xem chiến. Mặc dù vừa rồi, lúc xem bài văn kia, trong đầu Hoàng thượng thật sự là nảy ra suy nghĩ muốn chui quách xuống đất cho xong, nhưng bây giờ, hình như ông lại cảm thấy mình sẽ thắng.

Hộ Bộ Thượng Thư cùng Công Bộ Thượng Thư bị Chu Hoài Sơn mắng đến đen cả mặt.

Hộ Bộ Thượng Thư nghiêm giọng, nói: "Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc trong bài văn ăn chơi đàng điếm kia của ngươi thì ẩn chứa chân lý gì!"

Chu Hoài Sơn cực kỳ trào miệt nhìn ông ta.

"Ăn chơi đàng điếm? Ngươi nói trong bài văn kia của ta viết về lối sống ăn chơi đàng điếm sao? Thực sự là nực cười! Ta thật sự phải hoải nghi, ngươi đến cùng là có đi học hay chưa! Nếu như quả thật đã đi học, vì sao lại có thể hỏi ra vấn đề buồn cười như vậy. Không nói nội dung ta viết là cái gì, chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi trình độ cùng ánh mắt của tế tửu đại nhân của Quốc Tử sao? Ông ấy có thể chọn ra ta từ trong đông đảo học sinh của Quốc Tử giám, đủ để thấy được, trình độ văn chương của ta ít nhiều cũng có điểm mạnh! Kết quả, ngươi lại nói với ta, ngươi chỉ nhìn ra ta sống phóng túng đàng điếm?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio