Chu lão gia tử khẽ nhếch miệng, trong lòng kinh hoảng.
Huyện lệnh uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Chu Viễn có được công việc làm ở kinh đô cũng không dễ a."
Chu lão gia tử giật mình: "Vậy không có biện pháp gì sao?"
Huyện lệnh hiểu ý của Chu lão gia tử, khẽ gật đầu một cái.
"Thực không dám giấu giếm, nếu như Chu Hoài Sơn là một người bình thường, có lẽ sẽ có biện pháp, nhưng hôm nay, hắn là Huyện án thủ, kì Phủ thí cũng rất nhanh sẽ bắt đầu, bao nhiêu con mắt theo dõi hắn a, huống chi.."
Huyện lệnh hơi ngừng lời, khiến Chu lão gia tử bắt đầu lo lắng, gắt gao nhìn chằm chằm Huyện lệnh.
"Huống chi hôm nay chuyện trước quán mỳ, có không ít người biết, nếu như ta bắt Chu Thanh, ngài cảm thấy bách tính sẽ nghị luận như thế nào?"
Chu lão gia tử lập tức như bị sét đánh.
Nếu như Chu Thanh bị bắt, như vậy tất cả mọi người đều sẽ nghĩ rằng, là Chu Hoài Hải dẫn người chặn đường Chu Thanh không thành còn bị đánh.
Dù sao, lúc đó Chu Hoài Hải đích xác mang theo chín hộ viện.
Mà trước đó lại xảy ra chuyện bồi thường lượng bạc kia.
Chu lão gia tử chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, phiền não không chịu được.
Huyện lệnh thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Chu lão gia tử: "Oan gia nên giải không nên kết, huống chi còn là người thân."
Tờ giấy cam kết kia, kỳ thực chỉ cần các ngươi không đi hại người ta, thứ đó cũng sẽ chẳng có bất kỳ sự uy hiếp nào với các ngươi! Hà tất phải canh cánh trong lòng như thế!
Chu lão gia tử ngơ ngác cúi đầu, thẳng đến khi đi ra khỏi phủ đệ của Huyện lệnh, đầu ông ta vẫn còn ong ong.
Thời gian đang tốt đẹp, làm sao lại thành ra như vậy chứ?
Chu lão gia tử đi trên con đường náo nhiệt, nghe tiếng ồn ào náo động bên tai, cảm giác được người bên cạnh đi qua đi lại, chỉ thấy lồng ngực buồn bực khó chịu vô cùng.
Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào lấy lại được tờ giấy kia từ tay Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn sao? Không được! Nhất định phải lấy về! Tuyệt không thể liên lụy đến Viễn ca nhi.
Chu lão gia tử trong lòng bực bội, bỗng nhiên lọt vào trong tầm mắt ông ta là hai người Chu Thanh cùng Thẩm Lệ đang đi tới.
Trong lòng Chu Thanh còn ôm một thớt lụa màu sắc tươi tắn, đang cười cười nói nói gì đó với Thẩm Lệ.
Chu lão gia tử chỉ cảm thấy một mùi ngai ngái đang trào lên khỏi cổ họng.
Dựa vào cái gì! Hoài Hải bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, kẻ cầm đầu lại đang ở nơi này cười cười nói nói vui vẻ khoái hoạt!
Khuôn mặt Chu lão gia tử tràn đầy lửa giận, đi thẳng đến chỗ Chu Thanh: "Ngươi cái đồ nghiệt chướng!"
Chu lão gia tử giơ tay, muốn tát một cái vào mặt Chu Thanh.
Thẩm Lệ phản ứng rất nhanh, lập tức ngăn lại.
Vốn dĩ hắn muốn tóm lấy cánh tay Chu lão gia tử sau đó hất ra.
Nhưng cân nhắc đến việc người này dù sao cũng là tổ phụ của Chu Thanh, liền chỉ ngăn trở cái tát này mà thôi.
Không đánh được Chu Thanh, lửa giận của Chu lão gia tử giống như núi lửa phun trào, ông ta hung hăng trừng Chu Thanh, ánh mắt kia chẳng khác nào một con dã thú đang nổi điên.
Ông ta đột nhiên xông đến, dọa cho Chu Thanh giật nảy cả người.
Sau khi thấy rõ là Chu lão gia tử, Chu Thanh lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Vị đại gia này, chúng ta quen biết sao?"
Chậu lửa giận của Chu lão gia tử lập tức bị câu nói này chọc cho phát nổ.
"Ngươi cái thứ nghiệt chướng! Ngươi đang nói tiếng người sao? Hả? Đó là đại bá của ngươi! Ngươi có còn là con người không?"
Ông ta giống như một con thú nổi điên, cũng không để ý Thẩm Lệ ngăn cản, điên cuồng nhảy xổ lên muốn đánh Chu Thanh.
Chỉ là có Thẩm Lệ ở đây, ông ta đương nhiên không đụng được đến một cọng lông của nàng.
Càng không đánh được, lại càng phát rồ phát dại.
Trêu cho đám người vây xem càng lúc càng nhiều.
Chu Thanh đứng phía sau lưng Thẩm Lệ, bình thản nhìn Chu lão gia tử.
"Cha ta không cha không mẹ, ta cũng không có ông, có bà, lại càng không có đại bá, nhưng mà, ta có một tở giấy ấn dấu tay, nếu các người còn dây dưa làm phiền ta, thì chớ trách ta lấy giấy ra nói chuyện! Ông có muốn bồi thường bạc không? Chu Hoài Hải bồi thường rồi đấy!"
Phốc! Chu lão gia tử chịu không nổi mấy lời nói này kích động, phun ra một ngụm máu.
Chu Thanh cũng không thèm để ý đến Chu lão gia tử, kéo Thẩm Lệ quay đầu rời đi.
Bọn họ chân trước vừa đi, sau lưng Triệu Đại Thành liền chạy đến bên cạnh Chu lão gia tử.
Tay trái hắn cầm một cuốn sách nhỏ, tay phải cầm một cây bút lông dính mực, điên cuồng viết xuống.
Ngày này tháng đó năm nọ, vào lúc kia ở nơi nào đó, Chu Bỉnh Đức trên đường nói xấu Chu Thanh, phạm vào điều cam kết thứ tư, phải bồi thường lượng bạc, nhưng không bồi thường.
Bên cạnh hắn có bốn năm tên công tử là lượt đi theo.
Có người nâng nghiên mực, có người cong lưng làm bàn, có người lớn tiếng đọc to cho mọi người cùng nghe.
Hôm nay ở Vân Hải Thư cục, Triệu Đại Thành đã bị Chu Thanh kích động.
Hắn cảm thấy, mình nhất thiết phải làm chút gì đó, chứ không thể cứ tiếp tục đọa lạc như vậy.
Hắn cũng được xem như công tử ăn chơi là lượt nhất huyện Thanh Hà, quyết không thể để cho giới là lượt toàn huyện thành này mất mặt! Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ nhìn chằm chằm Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức.
Bị mấy người Triệu Đại Thành nháo trò như vậy, Chu lão gia tử chỉ cảm thấy mắt hoa đầu váng, mắt trợn trắng lập tức ngã quỵ xuống đất.
Chu Thanh không biết xảy ra chuyện gì, bây giờ đã ngồi xe la rời khỏi huyện Thanh Hà.
Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức quấy rầy cũng không khiến Chu Thanh tức giận bao nhiêu.
Trong ngực cất tấm ngân phiếu lượng, nào có thời gian đi tức giận.
Lúc vừa xuyên qua, nàng còn nghèo đến ngay cả quả trứng gà cũng ăn không nổi.
Bây giờ, vậy mà liền có lượng tiền gởi ngân hàng.
Nếu lần nào Chu Hoài Hải cũng dùng phương thức náo loạn như vậy để ra sân, nàng cũng không ngại nhận tiền nhiều đâu.
Dù sao, con đường phát tài này cũng quá dễ dàng a!
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, trong lòng có chút khó chịu.
Nha đầu ngốc! Rõ ràng bị người ta khi dễ, mà vẫn còn cao hứng cho được.
Thế nhưng Chu Thanh cao hứng, hắn tất nhiên cũng sẽ không đi làm ra chuyện khiến người ta không thích kia.
Hai người cười cười nói nói, một đường lắc lư trên xe la, thẳng đến thôn Khánh Dương.
Xe la vừa mới tới cửa, liền nghe được tiếng gào như quỷ khóc sói tru của Chu Bình.
Chu Hoài Lâm xách theo một cây gậy gỗ, tức giận xanh cả mặt đứng ở đó, quát: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Mắt thấy hai người tiến vào viện, Chu Bình giống như thấy được cứu tinh, vèo vèo chạy trốn ra sau lưng Chu Thanh.
"Đại tỷ cứu đệ, cha muốn đánh chết đệ!"
Chu Hoài Lâm tức giận cắn răng, chỉ cây gậy vào Chu Bình, mắng: "Quay lại đây, ngươi còn có mặt mũi đi tìm đại tỷ ngươi sao!"
Chu Bình rụt cổ đứng sau lưng Chu Thanh.
"Không, con mà quay lại cha chắc chắn sẽ đánh con!" Chu Bình khí thế hung hăng nói tiếp: "Nếu cha hứa không cầm gậy đánh con, chỉ lấy tay đánh, thì con sẽ đi ra."
Chu Thanh..
Cái điều kiện gì thế này? Ha ha ha ha ha..
Chu Thanh cười lôi Chu Bình từ phía sau lưng ra, hỏi: "Đệ lại làm gì rồi?"
Chu Bình ngửa đầu nhìn Chu Thanh, một đôi mắt sáng lấp lánh.
"Đệ cắt y phục của tỷ tỷ, làm cho con heo một bộ quần áo mới, rất vừa với nó."
Chu Thanh..
Vừa mẹ nhà nó!
"Phốc ha ha ha ha ha ha.." Chu Thanh nhịn không được, lập tức bật cười.
Đang cười, liền thấy Chu Dao một mặt kỳ quái đứng ở nơi đó, trong tay còn cầm một bộ quần áo nhìn rất quen mắt.
"Dao nhi, ta.."
Chu Dao ngắt lời Chu Thanh nói: "Đại tỷ, xiêm y của tỷ bị nó cắt làm y phục cho gà."
Nói xong, Chu Dao bày ra vẻ mặt: Ừm, hiện tại tỷ cười tiếp đi!
Chu Thanh..
Chu Bình vội vã buông cánh tay đang ôm eo Chu Thanh ra, giậm chân chạy đi.
"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta biết sai rồi!" Vừa chạy vừa hô.
Chu Hoài Lâm xách cây gậy đuổi theo.
Chu Thanh nhìn Chu Bình, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm lại, quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Sơn đang đứng ở cửa phòng.
Nghênh tiếp ánh mắt của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn lập tức chột dạ, vôi vã quay người trở về phòng, hơn nữa còn cài chặt cửa lại..