Thẩm Lệ đứng bên cạnh Chu Thanh, ôn nhu an ủi: "Cô nương yên tâm đi, sư phó chắc chắn có thể thi đậu."
Chu Thanh nhíu mày, ngửa đầu nhìn Thẩm Lệ: "Mí mắt trái của ta cứ nháy liên tục nãy giờ, nháy đến mức trong lòng phát hoảng, đều nói mắt trái nháy là tai, mắt phải nhảy là tài a."
"Có ta ở đây, không có tai, hai mắt cô nướng nháy đều là tài cả."
Chu Thanh kéo miệng cười cười, trong lòng vẫn vô cùng thấp thỏm bất an: "Huynh nói xem, có thể xảy ra chuyện gì hay không, hình như vừa rồi ta nhìn thấy Chu Hoài Hải."
Người này rất xấu! Nơi nào có hắn xuất hiện, nơi ấy chắc chắn không có chuyện tốt.
"Yên tâm đi, không sao đâu, đừng nói là Chu Hoài Hải, dù Chu Viễn có xuất hiện ở đây, cũng không có việc gì."
Nhìn Chu Thanh khẩn trương, Thẩm Lệ rất muốn xoa xoa tóc của nàng.
Nhưng mà vẫn không thể.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Chu Thanh vò đầu bứt tai, nháy mắt nhìn hắn.
"Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, vị thân thích làm quan của huynh trong kinh thành có thể quản đến nơi đây được không?"
Thẩm Lệ buồn cười, đáp: "Ừm, có thể quản đến, cô nương yên tâm đi."
Chu Thanh khẽ công môi, thở dài một hơi.
Trong lúc Chu Thanh khẩn trương bất an, Chu Hoài Sơn đã bị phân phối đến gian phòng thi thuộc về mình.
Vững vàng ngồi xuống, thừa dịp còn chưa phát bài thi, Chu Hoài Sơn lấy điểm tâm mà đầu bếp tửu lâu làm cho hắn từ sáng sớm ra.
Một cái bánh quẩy, hai quả trứng gà luộc.
Trải lên bàn một tấm vải đỏ, Chu Hoài Sơn ăn bánh quẩy cùng với trứng gà, hương thơm ngào ngạt bốc ra xung quanh.
Vừa ăn, trong lòng thành tín mặc niệm: Điểm cao nhất, điểm cao nhất, điểm cao nhất!
Không hề hay biết trong gian phòng phía trước có bao nhiêu ánh mắt hoặc là nghi ngờ hoặc là chấn kinh hoặc là giễu cợt nhìn sang.
Ăn xong điểm tâm, Chu Hoài Sơn dùng vải đỏ gói kỹ đồ thừa, cẩn thận từng li từng tí xếp vào trong chiếc túi học sinh, lại lấy ra một cái cờ nhỏ màu đỏ, đặt lên góc bàn bên phải.
Thắng ngay từ trận đầu! Hoài Sơn tất thắng! Chu Hoài Sơn, ngươi làm được, cố lên!
Quá nhiều thao tác, trực tiếp khiến nhân viên tuần tra kiểm sát đem tình huống bên này tinh tế hồi bẩm lại cho Tri phủ đại nhân biết.
"Đại nhân, cái này quá không hợp quy củ a!"
Tri phủ khoát tay chặn lại, nói: "Trong điều lệ khảo thí cũng không hề quy định cấm người ta trong lúc thi ăn cái gì, ngươi đi hỏi xem hắn có muốn dùng trà nóng không, đừng để còn chưa thi cử, đã bị trứng gà luộc làm cho nghẹn chết!"
Thực sự là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!
Nha dịch..
Dâng trà nóng?
Khóe mặt giật một cái, nhìn về phía Tri phủ đại nhân.
Nhưng mà Tri phủ đại nhân đã chuyên tâm đi làm chuyện khác.
Nha dịch..
Ta không dám nói, ta cũng không dám hỏi.
Ăn uống no đủ, bài thi cũng phát ra, hai tay Chu Hoài Sơn nâng bài thi, nhắm mắt hôn lên đó một cái, tiếp đó lòng tin tràn đầy bắt đầu giải đề.
Trong lúc Chu Hoài Sơn vung bút giải đề như gió cuốn, thì cách đó không xa ở một gian phòng khác, Tôn Cẩn vừa cầm tới đề thi liền phát ngốc tại chỗ.
Cha hắn bỏ ra mấy ngàn lượng ngân phiếu hối lộ Tri phủ đại nhân.
Tri phủ đại nhân nhận tiền, đề thi cũng sớm tiết lộ cho hắn biết, kết quả bây giờ đề thi phát tới tay lại hoàn toàn khác so với đề thi hắn biết! Đề thi không giống nhau, vậy có nghĩa là Tri phủ căn bản cũng sẽ không gán cho Chu Hoài Sơn tội danh khảo thí gian lận.
Vừa nghĩ tới việc Chu Hoài Sơn vô cùng có khả năng sẽ không thân bại danh liệt, bàn tay cầm bút của Tôn Cẩn hung hăng bóp chặt.
Cánh tay run lên một cái, một giọt mực lớn từ đầu bút lông nhỏ xuống, trực tiếp rơi lên tờ giấy thi làm nhiễm đen cả một mảng lớn.
Trong một chớp mắt kia, Tôn Cẩn giống như bị sét đánh trúng.
Phải biết, tham gia khảo thí, giấy làm bài thi phát đến tay học sinh, chỉ vẻn vẹn có ba tấm.
Tờ giấy bị giọt mực rơi trúng này, nhất định là bị hủy bỏ.
Hắn..
Hắn còn giải đề thế nào!
Tâm hoảng ý loạn, Tôn Cẩn vội vàng gác lại bút, vẫy tay gọi nha dịch tuần tra kiểm sát đến, nói: "Đại nhân, trên giấy giải đề của ta bị dính mực, có thể cho ta một trang giấy khác được không?"
Nhìn nha dịch một mặt lạnh nhạt, Tôn Cẩn vội vàng lại thấp giọng bổ sung: "Ngài hỏi Tri phủ đại nhận liền biết, ta tên là Tôn Cẩn."
Tôn Cẩn không đề cập tới câu này còn tốt, vừa nhắc đến, sắc mặt nha dịch kia lập tức lạnh xuống: "Mỗi người chỉ có ba tấm giấy làm bài, hư hao hoặc làm bẩn, đều phải tự gánh vác kết quả."
Bỏ lại một câu, nha dịch xoay người rời đi.
Bộ dáng kia, rất giống như nếu nói chuyện với Tôn Cẩn nhiều thêm một câu liền sẽ bị thiên lôi đánh xuống vậy.
Tôn Cẩn cứng ngắc ở nơi đó.
Đầu óc ông ông.
Đã xảy ra chuyện gì? Tri phủ đại nhân thu của cha hắn nhiều bạc như vậy, lại thu thêm của Chu Hoài Hải lượng.
Không cho hắn đề thi thật sự còn chưa tính, ngay cả giấy giải đề cũng không chịu cho hắn sao? Nhất định là tên nha dịch chó săn kia không chịu cho hắn.
Siết nắm đấm, gắt gao đập mạnh xuống bàn, Tôn Cẩn đứng dậy, quát: "Ta không tin Tri phủ đại nhân không chịu cho ta thêm một tờ giấy giải đề, chẳng qua chỉ là một trang giấy mà thôi, ta cũng không phải gian lận."
Nha dịch nghe vậy, lập tức quay người, tức giận nhìn Tôn Cẩn.
"Trong trường thi, không được ồn ào, náo động ảnh hưởng tới người khác khảo thí, nhanh chóng ngồi xuống giải đề."
Lúc này, Tôn Cẩn giống như bị ma quỷ nhập vào người, trong lòng xông lên cảm giác bất mãn cùng cực.
Hôm qua hắn ở ngay trước mọi người, quỳ xuống với Chu Hoài Sơn.
Hôm nay nếu thật sự phải làm bài thi trên một tờ giấy bị nhiễm bẩn như vậy, dù cho Tri phủ phong hắn làm Phủ án thủ, thì lúc bài thi này được dán lên bảng vàng, chắc chắn sẽ chọc cho người ta chất vấn, mất mặt xấu hổ.
Còn nữa, dựa vào cái gì tiền hắn đã tốn, mà tên nha dịch này lại đối xử với hắn như vậy.
Tôn Cẩn trừng mắt nhìn nha dịch, quát: "Ta muốn một tờ giấy giải đề."
Nha dịch tức giận khoát tay: "Trước mặt mọi người ồn ào, nhiễu loạn trật tự trường thi, mang ra ngoài!"
Hắn vừa mới nói xong, lập tức có hai nha dịch ở bên ngoài phòng thi xông thẳng đến chỗ Tôn Cẩn.
Đầu óc Tôn Cẩn như muốn nổ tung.
Mang ra ngoài? Tên chó chết này nói muốn mang hắn ra ngoài?
"Ta muốn gặp Tri phủ đại nhân, ngươi đến cùng là do ai sai khiến mà lại muốn hại ta như thế? Ta muốn gặp Tri phủ đại nhân."
Nha dịch mới không để ý tới Tôn Cẩn gào thét, hai người một trái một phải trực tiếp lôi cổ hắn ra ngoài trường thi.
Mới bắt đầu khảo thí chưa đủ nửa canh giờ, cổn lớn phủ nha đã bất chợt mở ra.
Khiến cho đám người nhà của thí sinh bên trong đều khẩn trương nhìn qua.
Đây là ai nộp bài thi sớm sao?
Trái tim Chu Thanh đập thùm thùm như trống trận.
Không phải là cha nàng trực tiếp nộp giấy trắng đấy chứ? Hoặc là..
Chẳng lẽ cha nàng bị người nào hãm hại nên bị đuổi ra ngoài?
Mang theo đầy một đầu suy nghĩ tiêu cực, Chu Thanh nhìn chằm chằm cửa lớn, dưới chân đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần Chu Hoài Sơn đi ra nàng liền lập tức chạy lên nghênh đón.
Nhưng mà, cửa chính vừa mở, Tôn Cẩn đã bị người đẩy ra ngoài.
Chu Thanh..
Tôn Trạch Niên đang ngồi uống trà ở cửa hàng bên cạnh, vừa nhìn thấy Tôn Cẩn, lập tức cả kinh đến đánh rơi cả chén trà xuống đất, lảo đảo chạy lên phía trước.
"Có chuyện gì xảy ra?" Tôn Trạch Niên vồ lấy Tôn Cẩn, hai tay đều run rẩy.
Tôn Cẩn nhìn chằm chằm vào Chu Thanh từ xa, ánh mắt kia, mang theo lệ khí nồng đậm.
Nha dịch đẩy Tôn Cẩn ra, gân giọng hô lớn: "Người này trong trường thi huyên náo không phục quản giáo ngay trước mặt mọi người, bị thủ tiêu tư cách thi lần này."
Nói xong, nha dịch đóng cửa lớn, quay trở về.
Bên ngoài ánh mắt đám đông đồng loạt nhìn về phía Tôn Cẩn.
Có người hôm qua vây xem trước cửa tửu lâu Khánh Phong, không khỏi nói thầm: "Đây không phải là tên tiểu tử vu hãm Chu án thủ ngày hôm qua sao?"
Tiếng nói thầm này vừa ra, lập tức khiến vô số người giấu trong lòng bát quái chạy lại hỏi thăm.
Tiếng nghị luận liền dần dần sôi nổi lên.
Tôn Trạch Niên nghe tiếng đàm tiếu xung quanh, cả người đều như phát mộng.
Đuổi ra ngoài? Hắn cho Tri phủ nhiều tiền như vậy, vì để cho con của hắn làm Phủ án thủ, vì muốn đuổi Chu Hoài Sơn ra khỏi trường thi.
Bây giờ, sao người bị đuổi ra ngoài lại là con trai hắn? Mẹ nó! Cái này..
Đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!.