Phu Thê Nhà Nghèo

chương 124: mã đại ni sinh con

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Mọi người Tần gia vừa đi, Vương Ngọc Hương liền chạy tới, nhìn chằm chằm đồ trong phòng Tần Phương: "Đệ muội, nhà mẹ muội đưa đến cho muội không ít đồ tốt nha?"

Tần Phương hít sâu một hơi, đứng chặn trước mặt Vương Ngọc Hương: "Đại tẩu, đây là phòng của muội và Thiên Tứ, không tiện mời tẩu vào!"

"A, muội cũng phách lối thật, sao nào, cậy thế nhà mẹ đẻ rồi khinh thường Triệu gia chúng ta?"

Tần Phương cắn môi, ưỡn thẳng lưng: "Thứ nhất, muội không biết tẩu nói khinh thường Triệu gia là có gì! Muội đã gả đến Triệu gia thì cũng là người Triệu gia, sao muội có thể khinh thường người trong nhà mình? Còn nữa, nhà mẹ muội đúng là rất có thế! Cha mẹ, ca ca, tẩu tẩu muội đúng là rất thương muội. Muội biết tẩu nhìn muội không vừa mắt, nhưng nhà mẹ tẩu bần hàn đâu phải do muội hại. Đại tẩu, mời tẩu về trước! Cha mẹ muội mang đến cho muội rất nhiều đồ, muội còn phải sắp xếp."

"Muội..... Ha, hay thật! Trước giờ muội quả nhiên là giả vờ." Tần Phương lần đầu tiên "đánh" thẳng vào mình như vậy, làm Vương Ngọc Hương tức giận vô cùng, đồng thời còn có chút không dám tin.

Tần Phương cầm chổi lông gà bắt đầu quét bụi, quét tới trước mặt Vương Ngọc Hương vẫn không dừng lại.

"Này này, muội xem tẩu là bụi bặm mà quét à?" Vương Ngọc Hương nhảy dựng lên.

Tần Phương đẩy Vương Ngọc Hương ra ngoài: "Làm gì có! Muội rõ ràng chỉ quét bụi trong phòng muội thôi mà." Đẩy Vương Ngọc Hương ra rồi, Tần Phương nhìn Vương Ngọc Hương, nói: "Tính tính mấy ca ca, tẩu tẩu muội đều không được tốt. Trước khi về, họ có dặn muội, nếu có thứ dơ bẩn nào muội không quét sạch được thì cứ nói, họ sẽ tới quét dùm muội."

"Muội...." Vương Ngọc Hương không ngờ Tần Phương còn biết chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng vừa nhắc tới Tần gia, Vương Ngọc Hương lập tức á khẩu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phương đóng sập cửa phòng.

Vương Ngọc Hương tức giận đứng trước cửa dậm chân, rồi bỏ đi tìm Hoàng thị: "Mẹ, mẹ biết đệ muội vừa làm gì không? Nó đuổi con ra khỏi phòng nó đó."

Sắc mặt Hoàng thị hơi thay đổi: "Con đi trêu chọc nó làm gì? Cả ngày để ý chuyện người khác vui lắm sao?"

Trong lòng Vương Ngọc Hương thầm bĩu môi. Chỉ giỏi hung dữ trước mặt mình, còn trước mặt người Tần gia thì không dám ho he một tiếng.

Giải quyết chuyện phân gia của Triệu gia xong, mấy ngày này Tần mẫu tương đối vui vẻ. Thời tiết dần dần se lạnh, Tần mẫu bắt đầu chuẩn bị y phục mùa đông. Tới ngày hai mươi ba tháng chín, Mã Đại Ni đang gặm giò heo thì đột nhiên ôm bụng kêu la inh ỏi.

"Ui da, mẹ ơi, đau bụng, đau bụng quá, sắp sinh rồi...." Mã Đại Ni tay thì đỡ bụng, miệng la ong óng, nhưng vẫn không quên tiếp tục gặm giò heo.

Tần mẫu nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười, vội sai Lý Ỷ La đi gọi bà mụ, còn mình thì đỡ Mã Đại Ni lên giường, sau đó xuống bếp nấu nước nóng và chuẩn bị một số đồ dùng cần cho lúc sinh.

Mã Đại Ni kêu gào càng lúc càng lớn: "Vỡ nước ối rồi, vỡ.... " Trong lúc la vẫn không quên gặm hết cái giò heo.

Lý Ỷ La đã hoàn toàn quen thuộc Tiểu Thanh Thôn, nàng trực tiếp đến nhà bà mụ, gọi bà ấy đến Tần gia. Sau đó vẫn thấy không yên tâm, vận dụng dị năng chạy một chuyến lên huyện thành mời một vị đại phu. Tiếp đó thì đến cửa tiệm gọi Tần Diệu, rồi thuê một cổ xe ngựa cùng đại phu trở về Tần gia.

Thời điểm về đến nhà, Mã Đại Ni đang kêu oai oái than đau.

Tần Diệu xoay vòng vòng ở nhà chính: "Nương tử không có việc gì! Không có việc gì! Ta không sợ...." Tần Diệu nói không sợ nhưng tay thì lại run lên bần bật.

"A! TƯỚNG CÔNG!" Mã Đại Ni bỗng hét một tiếng chói tai, làm Lý Ỷ La cũng lo lắng theo.

Sinh con ở cổ đại không khác gì dạo một vòng ở quỷ môn quan.

Lúc này Tần Chung cũng đã về tới, vừa nghe động tĩnh trong phòng, hắn lập tức nắm tay Lý Ỷ La: "Nhị tẩu sắp sinh à?"

Lý Ỷ La gật đầu: "Tướng công, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Người thầy dạy nàng thêu thùa chính vì khó sinh mới chết. Tiếng hét của Mã Đại Ni làm nàng không tự chủ được nhớ tới người thầy trước kia.

Tần Chung gật đầu: "Sẽ không sao đâu!" Giọng nói dịu dàng kiên định của Tần Chung như có ma lực trấn an lòng người. Lý Ỷ La siết chặt tay Tần Chung, ngồi trong sân chờ đợi động tĩnh trong phòng.

Một lần chờ này, nháy mắt đã chờ tới nửa đêm.

Giọng hét cao vút của Mã Đại Ni dần dần yếu đi, chỉ nghe thấy giọng bà mụ liên tục kêu: "Sắp ra rồi, sắp ra rồi, ráng thêm chút nữa...."

Sau khi đại phu đi vào một lúc thì trở ra nói đứa bé quá lớn, cần dùng nhân sâm trợ sức, nếu không đứa bé chưa kịp ra thì người mẹ đã kiệt sức trước rồi.

Lý Ỷ La vội nói: "Tôi có nhân sâm!" Trước kia, vì muốn bồi bổ thân thể cho Tần Chung, nàng đã mua không ít nhân sâm, không ngờ bây giờ lại có chỗ cần dùng tới.

Có nhân sâm, lại ăn thêm chút đồ, Mã Đại Ni từ từ có thêm chút sức. Cuối cùng, sau nửa đêm, tiếng khóc oa oa của trẻ con truyền ra bên ngoài.

Bà mụ vui vẻ ẵm đứa bé đi ra: "Chúc mừng, chúc mừng, là một bé trai mập mạp."

Tần Diệu nhìn cũng không nhìn tới đứa nhỏ, vội vàng chạy ù vào phòng, không bao lâu sau trong phòng vang lên tiếng gào khóc của Tần Diệu.

Tần mẫu bồng đứa bé, dở khóc dở cười nói với nó: "Sau này con không được học bộ dáng không có tiền đồ của cha con, nghe chưa?"

Thấy đứa trẻ bình an chào đời, Lý Ỷ La thở phào một hơi thật lớn, nàng thò đầu tới nhìn, đúng là mập thật nha~! Đứa trẻ này không hề có bộ dáng khỉ con như mấy đứa trẻ mới sinh khác.

"Tướng công, chàng mau tới xem này, nó rất dễ thương." Lý Ỷ La nhịn không được, duỗi tay tới khều khều chóp mũi đứa bé.

Tần Chung chầm chậm đi tới, nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Không... Đẹp lắm!"

Lý Ỷ La liếc mắt về phía Tần Chung, khẽ cong môi cười, hỏi lại: "Hửm? Tướng công, chàng nói cái gì?"

Tần Chung lập tức mỉm cười, lại nhìn thoáng qua nhóc con bụ bẫm, vô cùng nghiêm túc trả lời: "Ừm, là khá xinh đẹp! Vừa rồi ánh sáng không được tốt, ta nhìn không rõ."

Tần Diệu ôm Mã Đại Ni khóc một trận đã đời, ngày hôm sau, người làm cha như hắn mới nhớ tới đứa con mới sinh của mình. Đêm qua, lúc Tần mẫu bồng đứa bé đi vào, Mã Đại Ni nghĩ lại mà sợ, nói: "Tướng công, đau chết mất...."

Vành mắt Tần Diệu ửng đỏ, an ủi thê tử: "Ừ, sau này không sinh nữa! Không bao giờ sinh nữa!" Tay Tần Diệu còn đang phát run vì sợ.

Hai người hoàn toàn quên mất đứa bé, vẫn là nhờ Tần mẫu bồng đứa bé tới bảo Mã Đại Ni cho con bú. Vừa cho con bú, hai phu thê vừa kể lể tâm sự với nhau.

Đứa bé được Tần mẫu chăm sóc cả đêm. Ngày hôm sau, nó mới được cha mẹ ruột nhớ tới.

Tần mẫu ôm đứa bé, hừ lạnh: "Ngươi còn nhớ tới con ngươi hả?"

Tần Diệu ngượng ngùng đón đứa bé béo ú từ tay Tần mẫu: "A, tiểu tử này nặng thật. Đều tại con, ở trọng bụng mẹ con lâu như vậy, lại còn béo nữa, làm hại mẹ con suýt nữa không sinh được. Tiểu tử thúi!"

"Ngươi còn dám mắng cháu nội ta?" Tần mẫu vốn định nói đều tại Mã Đại Ni ăn uống không biết tiết chế, đã dặn bao nhiêu lần, bảo nàng ăn ít một chút, vậy mà Mã Đại Ni cứ cố tình không nghe, nhưng ngẫm lại, Tần mẫu thương Mã Đại Ni vì sinh đứa bé nên cũng chịu khổ không ít, vì thế bà không nói nữa.

Tần gia làm lễ tắm ba ngày, Tần phụ đặt tên cho đứa bé là Tần Tử Kiệt. Hy vọng sau này đứa bé lớn lên cũng sẽ giống Tần Chung, trở thành nhân tài. Không quá mấy ngày, phía Vương gia cũng truyền tới tin tức Lý Nguyệt Nga sinh, đứa bé cũng là con trai, Vương gia còn phái người mời Lý Ỷ La và Tần Chung tới dự lễ tắm ba ngày của đứa bé.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quy tắc hầu vợ thứ nhất của Tần Chung: Nương tử nói cái gì cũng đúng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio