Phu Thê Nhà Nghèo

chương 46: mang cơm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Lý Ỷ La cầm tấm thiệp đỏ thẳm mà nhíu mày, nàng hoàn toàn không muốn đi dự buổi yến tiệc xuất môn này, thiết nghĩ, Lý gia bên đó chắc cũng chẳng muốn nàng xuất hiện trong ngày đại hỉ của bọn họ đâu.

Nhưng cố tình, Lý gia lại đưa thiệp mời đến.

“Tỷ tỷ con muốn thành thân?” Khi còn nhỏ, điều kiện trong nhà Tần mẫu không tệ, cũng được cho đi học biết ít chữ, vì thế bà có thể đọc được nội dung trong thiệp.

Lý Ỷ La ừm một tiếng: “Tỷ ấy cũng xem như là được như ý nguyện.” Chuyện thế gả này là do Lý phu nhân làm chủ, trước đó Lý Nguyệt Nga cũng từng giẫy giụa, nhưng sau khi đắn đo thiệt hơn, cuối cùng nàng ta vẫn đồng ý.

Lý Nguyệt Nga lãnh tình, đồng thời cũng biết rõ mục tiêu theo đuổi của mình.

Đối với Lý Nguyệt Nga, Tần mẫu tất nhiên không có hảo cảm. Tuy nhiên, chuyện đến bây giờ đã không còn gì liên quan đến Tần gia, bà cũng không tức giận làm gì cho uổng phí hơi sức: “Rốt cuộc cũng là tỷ tỷ của con, con và Chung nhi cũng nên đi một chuyến.” Kỳ thực mà nói, Lý gia và Tần gia là quan hệ thông gia, bà là trưởng bối, chiếu lý nên đến chúc mừng. Nhưng Lý gia bày ra chuyện thế gả này quả thật là làm người ta kinh tởm, Tần gia bọn họ không đến tính sổ, thì đã xem như quá phúc hậu rồi, hiển nhiên không thể nào diễn được cái trò thông gia thân thiết.

“Đợi tướng công về, con sẽ hỏi xem ý chàng thế nào.” Lý Ỷ La lười suy nghĩ mấy chuyện này, đầu óc Tần Chung linh hoạt, cứ để hắn quyết định là được.

Thiếp cưới bị đặt ở một bên, mấy mẹ chồng nàng dâu lại tiếp tục trò chuyện về đề tài vừa nãy.

“Tiểu muội, tẩu cảm thấy muội có thể thêu một ít đồ đơn giản mang đến tiệm thêu bán thử xem.

“Thật không? Tam tẩu, tẩu cảm thấy muội làm được à?” Tần Phương có chút không tin vào chính mình, nội tâm nàng vẫn hơi hoài nghi năng lực bản thân, sau khi thấy đồ mà Lý Ỷ La thêu, nàng cảm thấy mấy món mình thêu căn bản là không thể bày ra trước mặt người khác.

“Đương nhiên, nền tản cơ bản của muội vốn không hề tệ, các mũi thêu mà tẩu dạy muội trong nửa năm qua, muội cũng đã nắm vững rồi. Thêu một vài món đơn giản tuyệt đối không thành vấn đề.” Tần Phương đích xác có năng khiếu, Lý Ỷ La nổi tâm yêu tài, nên lúc dạy Tần Phương rất dụng tâm.

“Nhưng trình độ hiện tại của muội vẫn còn kém với các tú nương chuyên nghiệp, cho nên giá cả bán ra sẽ không được cao lắm.” Nếu cho Tần Phương thêm mấy năm thời gian, đến lúc đó, đồ mà Tần Phương thêu ra khẳng định sẽ không kém gì các tú nương chuyên nghiệp ở thời không này.

Tần Phương vui đến nỗi gương mặt nhỏ đỏ ửng lên: “Không sao! Không sao! Muội biết rõ không thể so bì với tam tẩu được! Đồ do muội thêu có thể đem đi bán là muội đã không dám tin rồi.”

Đây là lời thật lòng của Tần Phương! Tuy nhiên, không chỉ riêng mình Tần Phương không thôi, tin rằng bất kỳ tú nương nào một khi nhìn qua đồ thêu của Lý Ỷ La, thì cũng sẽ tự hoài nghi năng lực của chính mình.

Lý Ỷ La cười: “Từ từ luyện tập, sau này muội nhất định sẽ giỏi hơn thôi.”

Tần Phương ngượng ngùng nắm tay Lý Ỷ La: “Tam tẩu, đa tạ tẩu!” Có tẩu tử nhà ai mà lại hào phóng như thế không chứ? Đem tay nghề kiếm cơm của mình dạy hết cho tỷ muội nhà chồng mà không giữ lại chút gì?

“Tạ cái gì mà tạ, chúng ta là người một nhà mà!”

Lý Ỷ La bẹo má Tần Phương, tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, đặc biệt còn dễ mắc cỡ, bẹo má Tần Phương vui như đang chơi với thỏ con vậy.

“Tam tẩu...” Sắc mặt Tần Phương càng đỏ hơn.

Trương Thúy Thúy đứng ở bên cạnh, thấy Lý Ỷ La và Tần Phương như thế, nàng nắm chặt hai nắm tay, lấy dũng khí bước tới hỏi: “Đệ muội, muội xem khi nào thì ta có thể mang đồ thêu của mình ra ngoài bán?”

Nếu là trước kia, Trương Thúy Thúy tuyệt đối sẽ không hỏi ra miệng những lời này, mà nàng chỉ biết chôn chặt trong lòng, rồi nghĩ này nghĩ nọ, tiếp đó thì sẽ càng liều mạng có gắng luyện thêu.

Những thay đổi của Trương Thúy Thúy đều được Lý Ỷ La nhìn vào mắt, nàng cũng ăn ngay nói thật: “Đại tẩu, muội nói thật, năng khiếu thêu thùa của tẩu không cao, hơn nữa, trước đó tẩu cũng không có nền tản tốt như tiểu muội, muốn bán được đồ thêu, ít nhất cũng phải cố gắng thêm hai năm nữa.” Đây đã là do nàng dạy rồi đó, bằng không, muốn được như tú nương vừa xuất sư, thì ít nhất cũng phải thêm sáu, bảy năm khổ luyện nữa.

Trương Thúy Thúy nghe xong thì có hơi ảm đạm một chút, nhưng nàng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và Tần Phương, mỗi khi Lý Ỷ La dạy một mũi thêu mới, Tần Phương chỉ mất có mấy ngày đã nắm vững, còn nàng thì vẫn mãi lóng ngóng tay chân. Ở phương diện phối màu chỉ, Tần Phương có thể tự do phối màu, còn được Lý Ỷ La khen ngợi, mà nàng thì phối chẳng đâu ra đâu, căn bản là không hiểu nên phối màu thế nào để hoa văn càng thêm đẹp mắt. Càng khỏi phải nói tới cái linh khí gì gì đó, Tần Phương nghe vài lần đã hiểu một chút, trong khi nàng thì vẫn ở lại trong sương mù.

“Tẩu biết rồi!” Trong lòng Trương Thúy Thúy thầm mắng mình vô dụng, nàng còn hy vọng đồ thêu của mình có thể sớm bán ra ngoài, để cha bọn nhỏ đỡ phải vất vả một chút. Bây giờ xem ra, aiz......

“Đại tẩu, thêu thùa vốn không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngay từ đầu, lúc muội dạy mọi người đã có nói trước, phải đi từng bước, không phải cứ gấp thì sẽ giải quyết được.” Lý Ỷ La an ủi.

Trương Thúy Thúy vội nói: “Tẩu biết! Tẩu biết! Tẩu không nôn nóng!”

Buổi tối, Tần Chung trở về, Lý Ỷ La lấy thiệp mời đưa cho Tần Chung xem.

Tần Chung trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thiệp này có thể là do nhạc phụ sai người đưa tới.” Tần Chung rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, lần trước, tất cả thái độ khác thường của Lý chủ bộ đối với Lý Ỷ La đều bị Tần Chung để hết vào mắt.

Lý phu nhân ước gì có thể phủi sạch quan hệ với bọn họ, Lý Nguyệt Nga cũng vậy. Như vậy, tính tới tính lui cũng chỉ có Lý chủ bộ, ông ta đột ngột phát hiện trước kia mình đã xem nhẹ Lý Ỷ La. Hiện tại, mặc kệ bồi thường hay là áy náy, ông ta cũng muốn kéo gần quan hệ với đứa con gái này, đương nhiên cũng có khả năng là ông ta còn có mục đích khác....

“Vậy có đi không?” Lý Ỷ La tự rót cho mình một chén trà, híp mắt uống một ngụm, hỏi với vẻ chẳng thèm quan tâm.

“Thiệp đã đưa đến, chúng ta không đi há chẳng phải là thất lễ sao?”

“À!” Lý Ỷ La nàng thì không sao hết, sau khi à một tiếng, nàng để chén trà xuống, kề sát lại gần Tần Chung, hỏi: “Tướng công, hôm nay ở thư viện thế nào? Thức ăn vẫn không hợp khẩu vị à?” Trước đó, có một lần Tần Chung đã vô tình nói qua, rằng cơm canh ở thư viện không hợp khẩu vị.

Tần Chung ừm một tiếng, thư viện có nhà ăn, vì để cho học sinh nghèo có thể ăn no bụng nên bán rất rẻ. Chính vì thế mà bất luận là nguyên liệu hay tay nghề đầu bếp cũng đều chỉ tàm tạm mà thôi, những học sinh có chút tiền đều lựa chọn ra ngoài ăn.

Tần Chung vốn không phải là người đặt nặng vấn đề ăn uống, nhưng Lý Ỷ La thường xuyên hầm canh bổ cho hắn uống, làm cho cái miệng hắn dần dần trở nên kén chọn.

Đọc sách ở thư viện, hao tốn tinh thần nên cũng nhanh đói bụng. Buổi tối khi trở về, Tần Chung ăn nhiều hơn bình thường, Lý Ỷ La thấy thế liền đuổi theo hỏi ngay.

Hiện tại, khi ở trước mặt Lý Ỷ La, có thể nói thật bao nhiêu thì Tần Chung sẽ tận lực nói thật bấy nhiêu.

“Sáng mai ta sẽ làm cơm cho chàng mang theo, đến trưa chàng hâm nóng lại một chút là có thể ăn được rồi.” Lý Ỷ La tự vỗ mạnh tay một cái, nói.

Tần Chung có hơi hối hận vì đã ăn ngay nói thật, hắn lập tức nói: “Không cần, thức ăn cũng không phải là khó ăn lắm.”

“Như vậy sao được, người sống trên đời, không có gì quan trọng hơn chuyện ăn uống cả!” Lý Ỷ La nói như chém đinh chặt sắt, hơn nữa, thái độ cố chấp của nàng đối với thức ăn làm Tần Chung không thể nói lại được lời nào.

“Quyết định như vậy đi! Ta sẽ làm cơm cho chàng!” Vừa kiếm được ba trăm lượng bạc, nàng cũng không vội thêu tiếp. Huống hồ một kiện đồ thêu lớn như vậy, đối với tú nương bình thường mà nói, không mất một năm là không thể thêu ra được. Nàng mà thêu nhanh quá sẽ khiến người khác hoài nghi. Như vậy cũng tốt, có thể dồn tinh lực vào việc nuôi dưỡng tiểu tướng công. Lý Ỷ La chống cằm, miên man cùng những suy nghĩ đẹp đẽ của mình.

Tần Chung nắm chặt tay Lý Ỷ La: “Như vậy thì nàng quá mệt....”

“Không mệt! Nấu cơm là sở thích của ta, chàng cứ chờ ăn là được!” Lý Ỷ La nói xong lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Tần Chung sửng sốt: “Nàng đi đâu vậy?”

“Đến phòng bếp!” Lúc nói thì người đã ra tới cửa phòng.

Tần Chung: “....” Bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó liền đứng lên đi theo Lý Ỷ La.

Lúc này người trong Tần gia đều ngủ cả rồi. Lý Ỷ La đốt đèn dầu, căn phòng bếp tối om liền loe lói chút ánh sáng, tuy ngọn đèn dầu có hơi mờ, nhưng cũng có chút ấm áp.

Thời điểm Tần Chung bước vào phòng bếp, thì Lý Ỷ La đang làm thịt muối.

“Tướng công, sao chàng lại vào đây? Mau đi ngủ đi! Ngày mai còn dậy sớm đến thư viện nữa.” Một sợi tóc rũ xuống trước mặt, Lý Ỷ La thổi thổi mấy cái.

Tần Chung đi đến phía sau Lý Ỷ La, giúp nàng xoáy tay áo, rồi lại giúp nàng vén sợi tóc kia ra sau vành tai, thấp giọng dịu dàng nói: “Không phải nàng còn phải dậy sớm hơn ta sao? Tại sao lại cứ không chịu ngồi yên vậy? Hửm?” Chữ hửm cuối cùng hơi kéo dài ra, lúc nói còn ghé sát tai Lý Ỷ La, giọng điệu có một chút đau lòng, nhưng nhiều hơn là vô vàn yêu thương trều mến.

Lý Ỷ La hoài nghi lỗ tai mình bị hỏng rồi, bằng không thì tại sao chỉ có một chữ mà lại nghe ra nhiều cảm xúc như vậy? Tim cũng theo cái chữ kia mà đập thình thịch.

“Đang nấu gì vậy?” Tần Chung ôm Lý Ỷ La từ phía sau, kề môi sát tai nàng hỏi nhỏ.

“Muốn nấu cháo thịt nạc! Trước tiên phải ướp thịt!” Tần Chung dính sát vào lưng nàng, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể xuyên qua lớp y phục truyền thẳng đến người, Lý Ỷ La phải tận lực cố gắng lắm mới bình ổn được giọng nói.

“Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi! Ướp thịt xong còn làm gì nữa không?” Tần Chung gác đầu lên vai Lý Ỷ La, nhìn nửa bên sườn mặt của nàng, trong giọng nói lại ẩn chứa một chút ý cười.

“không có... Đi thôi!” Kỳ thật vẫn còn chuyện khác, nhưng Lý Ỷ La đang bị sắc đẹp mê hoặc, nên cứ mơ hồ mà gật đầu.

“Vậy thì tốt!” Tần Chung cười khẽ một tiếng, chờ Lý Ỷ La ướp thịt xong thì nắm tay nàng cùng rời khỏi phòng bếp.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Lý Ỷ La ảo não chọt chọt vào chóp mũi Tần Chung hãy còn chưa tỉnh ngủ: “Đồ trứng thối!” Nói xong liền chống tay xuống giường.

Đợi sau khi Lý Ỷ La rời khỏi phòng, Tần Chung mới mở bừng hai mắt, nhỏ giọng cười khẽ, rồi cũng thức dậy mặc y phục.

Ăn cơm sáng xong, Lý Ỷ La đưa thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi cho Tần Chung: “Trưa nhớ hâm nóng lại rồi hãy ăn!”

Hộp thức ăn rất lớn, bên trong cũng chứa không ít đồ ăn. Tần Chung nhận lấy, Lý Ỷ La lại vội vàng dựt hộp thức ăn trở về. Dưới ánh mắt khó hiểu của Tần Chung, Lý Ỷ La đưa hộp thức ăn cho Tần Diệu: “Nhị ca, tướng công thể nhược, không thể cầm cái này, phiền huynh cầm giúp chàng!”

Tần Diệu nhận mệnh tiếp nhận.

Còn về Tần Phấn, Lý Ỷ La nhìn mặt hắn phủ đầy phong trần, mệt đến thở không ra hơi. Trong ba huynh đệ Tần gia, Tần Phấn là người thành thật nhất, đồng thời cũng là người có số vất vả nhất.

Lý Ỷ La tiễn Tần Chung đến tận cửa, hai vợ chồng son nói lời tạm biệt qua lại một hồi, xong rồi Tần Chung mới chịu xuất phát lên huyện thành.

Tần Diệu đặc biệt khó hiểu: “Tam đệ, đệ và tam đệ muội thành thân cũng hơn nửa năm rồi mà sao vẫn cứ như mới thành thân vậy? Nhão nhão dính dính.”

Tần Chung nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía Tần Diệu: “Dính?” Hắn không cảm thấy dính chút nào.

Tần Diệu ê răng, hỏi Tần Phấn ở bên cạnh: “Đại ca, huynh nói xem, tam đệ và tam đệ muội có dính nhau không?”

Tần Phấn cười cộc lốc: “Huynh không biết!” Dù sao hắn và nương tử cũng không có như vậy.

“Gì mà không biết? Huynh nhìn tam đệ muội đối xử với tam đệ mà xem, quả thật là ngậm trong miệng sợ tan!” Tần Diệu lắc lắc hộp đồ ăn trong tay, không biết trong này chứa bao nhiêu đồ ăn nhỉ? Nặng thật! Hôm nay, trời còn chưa sáng thì Lý Ỷ La đã thức dậy, lát sau trong bếp liền bốc lên mùi hương thơm nồng, làm cho hắn ngủ cũng không được. Còn tưởng rằng là cơm sáng, ai ngờ thì ra đây là cơm trưa Lý Ỷ La làm riêng cho tam đệ mang theo đến thư viện.

“Nhị ca, đừng lắc! Đây là của Ỷ La làm!” Tần Chung thấy Tần Diệu lắc hộp thức ăn mà đau lòng, nhíu mày nói.

“Lắc lắc một chút cũng có sao đâu? Cũng không lắc hư được đồ bên trong, nhìn xem đệ hốt hoảng kìa!” Tần Diệu lại lắc lắc thêm vài cái.

Tần Chung duỗi tay: “Vậy huynh đưa cho đệ đi!”

Tần Diệu không thèm lắc nữa: “Thôi đi! Để huynh cầm! Bằng không để tam đệ muội biết được chắc chắn sẽ tìm huynh tính sổ!” Tần Diệu thấy sợ Lý Ỷ La một cách lạ lùng. Tuy rằng thường ngày Lý Ỷ La hay cười tủm tỉm, nhưng hắn luôn có cảm giác Lý Ỷ La không dễ chọc chút nào.

Tần Chung nghe xong, không đồng ý, nói: “Ỷ La rất tốt!” Trong mắt Tần Chung toàn là ý cười, hoàn toàn không giấu được vẻ tự hào.

Tới thư viện, vốn dĩ Tần Chung phải đem hộp thức ăn đến nhà ăn, nhưng bước được vài bước thì cả người Tần Chung chợt khựng lại, sau đó lại xoay người đi đến học đường.

“Tần Chung...”

“Tần huynh...”

Vừa vào lớp, mọi người liền cất tiếng chào hỏi Tần Chung, Tần Chung cũng mỉm cười khiêm tốn đáp lại.

Lúc này Vương Bác Quân cũng tới, trong khoảng thời gian này tâm trạng Vương Bác Quân khá tốt, sau khi định xong ngày thành thân, hắn cũng đã gặp mặt Lý Nguyệt Nga. Lý Nguyệt Nga có hoa dung nguyệt mạo, Vương Bác Quân vừa gặp liền sinh lòng thưởng thức. Trò chuyện mấy câu, hành động, lời nói và cư xử của Lý Nguyệt Nga đều bất phàm, thậm chí ở phương diện thơ từ ca phú cũng rất có tâm đắc, điều này càng khiến Vương Bác Quân yêu thích không thôi.

Vừa thấy Tần Chung, hai mắt Vương Bác Quân liền sáng lên: “Muội phu.”

Tần Chung cũng không thèm chấp nhất, lên tiếng chào lại.

Vương Bác Quân nhìn về phía hộp thức ăn trong tay Tần Chung: “Đây là cái gì?”

Tần Chung tận lực áp chế, nhưng khóe miệng vẫn hơi gợi lên một độ cong nhỏ đắc ý: “Hiền nội lo lắng ta ăn thức ăn ở thư viện không quen, cố ý canh năm thức dậy làm thức ăn cho ta mang theo.”

Lời Tần Chung khiến những người đang có mặt ở đây nghe thấy mà hâm mộ vô cùng.

Nhà ăn của thư viện Vân Dương mang tiêu chí trợ cấp cho học sinh nghèo, nên chi phí một bửa cơm rất rẻ. Học sinh gia đình nghèo muốn tiết kiệm, ăn cơm ở nhà ăn thì chi phí cũng bằng với bữa cơm ở nhà. Học sinh nhà giàu thì trong nhà tự có đầu bếp làm cơm, hoặc là sẽ ra ngoài ăn, đâu có thê tử của ai tự mình xuống bếp làm cơm cho tướng công!

Sau khi khiến tất cả bạn học hâm mộ xong, Tần Chung mới có chút “Ảo não” nói: “Ta quên mất phải đem hộp thức ăn này đến nhà ăn, các vị, thứ lỗi không thể tiếp tục tiếp chuyện được!”

N

ói xong, Tần Chung lại mang theo hộp thức ăn rời khỏi học đường.

(Sa: Chung ca, ca có mệt không?)

Vương Bác Quân đứng yên tại chỗ, cảm khái một câu: “Tiểu muội thật đúng là hiền huệ!” Trước đó còn gọi là tẩu tử, bây giờ đã là tiểu muội. Hắn thật sự không thể đem vị cô nương hung hãn đá tan cả núi tuyết cùng người mới canh năm đã thức dậy làm cơm liên hệ lại với nhau.....

“Cô nương Lý gia quả nhiên không tồi!” Nghĩ đến người sắp thành thân cũng là cô nương Lý gia, Vương Bác Quân hơi hơi mỉm cười.

Đến giữa trưa, tiên sinh vừa nói nghỉ ngơi, các học sinh liền đứng dậy, có người đi đến nhà ăn, có người đi về hướng chân núi.

Có người gọi Tần Chung cùng đi ăn cơm, Tần Chung cười nói: “Hôm nay nương tử làm cơm cho ta mang theo, ngày khác đi!”

Người gọi Tần Chung liền tự vỗ đầu mình một cái: “Đúng ha! Sáng nay huynh còn mang hộp thức ăn kia đến lớp, sao ta lại quên mất rồi!”

“Nương tử của Tần huynh đúng là tốt thật! Sớm như vậy đã làm cơm cho Tần huynh mang theo đến thư viện.”

“Đúng vậy! Còn nương tử nhà ta chính là một mẫu dạ xoa!”

“.........”

Nghe đám bạn học nghị luận, Tần Chung thỏa mãn cười cười, đứng dậy rụt rè chỉnh trang xiêm y, vốn dĩ hắn cũng từng nghĩ sẽ khoe khoang bộ y phục này với mọi người, để cho bọn họ biết tay nghề của Lý Ỷ La tinh xảo thế nào. Tuy nhiên, nhớ đến dáng vẻ của Vương Bác Quân sau khi biết liền nài nỉ Lý Ỷ La may giúp hắn ta một bộ, Tần Chung lập tức dẹp bỏ ý định này ngay. Bỏ đi, Ỷ La có bao nhiêu cái tốt, thời điểm thích hợp để lộ một chút là được, nhiều người biết quá lỡ họ mơ ước Ỷ La thì phải làm sao? Chỉ đành để Ỷ La chịu ủy khuất một chút vậy, Tần Chung hơi có chút tiếc nuối.

Tốc độ đi đến nhà ăn hôm nay của Tần Chung đặc biệt nhanh hơn ngày thường, vừa đến liền đi lấy ngay hộp thức ăn đã được hâm nóng. Vị sư phụ được Tần Chung nhờ hâm nóng thức ăn tò mò nhìn Tần Chung: “Đồ ăn này của cậu là do ai làm thế? Ngửi cũng thơm thật!” Đầu bếp được mời đến làm sư phụ ở nhà ăn, hiển nhiên là cũng có một chút tài nghệ, nhưng tài nghệ của ông chỉ giới hạn ở việc chuẩn bị thức ăn cho các tiên sinh ở thư viện mà thôi, còn về học sinh.... Được ăn no thì đã không tệ rồi, bàn chi tới chuyện khẩu vị?

Tần Chung duỗi tay nhận lấy hộp thức ăn, hộp thức ăn bất động, sắc mặt Tần Chung không đổi khẽ tăng thêm lực ở tay, rốt cuộc cũng lấy được hộp thức ăn. Hắn hơi hơi mỉm cười: “Nương tử của tôi làm!”

Trước khi vị sư phụ kia kịp mở miệng thì Tần Chung đã bỏ lại câu này rồi mang theo hộp thức ăn đi mất, đến ngồi ở một cái bàn rồi trực tiếp mở hộp thức ăn ra.

Một chén cháo hầm thịt nạc mềm mại, nắp chung vừa được mở, gạo trắng ngọt thanh cùng thịt nạc tươi ngon hòa quyện tạo ra mùi thơm nứt mũi. Trong hộp thức ăn còn có ba chung thức ăn nhỏ, Tần Chung đều mở hết ra xem.

Một chung là sườn kho có màu nâu vàng xinh đẹp, một chung là khoai tây xắc sợi trộn rau, một chung là đậu hủ chiên vàng hai mặt, bên trên có rắc một ít hành lá.

Ba món thức ăn, trực tiếp khiến các học sinh trong nhà ăn trợn tròn hai mắt.

Có vài người còn không tự chủ được mà nuốt nước miếng, lại nhìn thử các món trước mặt mình, màn thầu khô cứng, và một chén cháo tạp nhạp không biết là nấu cái gì bên trong: Mẹ ơi! Đúng là cùng người không cùng mạng mà!

Tần Chung ăn thong thả lại ung dung, thời điểm hắn ăn cháo, người khác lén nuốt nước miếng. Thời điểm hắn ăn sườn kho, người khác lén nuốt nước miếng. Thời điểm gắp đậu hủ, người khác cũng lén nuốt nước miếng.....

Những người ngồi gần Tần Chung còn tưởng hắn sẽ nể tình bạn học mà mời bọn họ ăn cùng.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối Tần Chung chỉ khẽ mỉm cười với bọn họ, rồi vô cùng chuyên chú ăn cơm.

Mọi người: Nhìn thức ăn của Tần Chung thơm như vậy, thật muốn ăn quá!

Hôm nay, chuyện nương tử Tần Chung làm cơm cho hắn đã làm cho danh hiền huệ của nàng lan ra khắp toàn bộ thư viện Vân Dương.

Lý Ỷ La hiển nhiên không biết chuyện mình chỉ làm một bữa cơm cho Tần Chung, rồi được Tần Chung lén lút khoe khoang, khiến cho danh hiền huệ của nàng đã lưu truyền khắp thư viện, ngay cả Vương Bác Quân luôn cho rằng nàng là một người hung hãn cũng vì chuyện này mà thay đổi suy nghĩ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, rất nhanh đã đến ngày đãi yến xuất môn của Lý Nguyệt Nga.

Phong tục ở Vân Dương xưa nay chính là trước ngày tân nương xuất giá, nhà gái sẽ thiết đãi một yến tiệc xuất môn, mời các thân nhân bằng hữu cùng đến chúc mừng, tặng quà cho tân nương tử.

Đương nhiên, thời điểm nguyên chủ xuất gia, Lý gia không hề đãi yến xuất môn, ngược lại còn rất im hơi lặng tiếng, ngày hôm sau đã trực tiếp đưa nguyên chủ lên xe bò đón dâu của Tần gia.

Lý gia đã phát thiệp mời, vì để không mất thể diện, Lý Ỷ La đã mua một cây trâm vàng giá khoảng một lượng bạc làm lễ vật.

Hôm nay, Lý Ỷ La và Tần Chung thu thập thỏa đáng xong xuôi, liền xuất phát đến Lý gia.

Lúc đến, hai người thấy Lý chủ bộ và một vị nam tử trẻ tuổi đang cùng đứng đón khách ở trước cửa, Lý Ỷ La bước tới gọi một tiếng cha với Lý chủ bộ, rồi quay sang gọi vị nam tử trẻ tuổi kia một tiếng đại ca.

Vị nam tử trẻ tuổi này chính là con trai duy nhất của Lý chủ bộ và Lý phu nhân, cũng là trưởng tử Lý gia, tên là Lý Trường Thanh. Hắn nhìn Lý Ỷ La, không mặn không nhạt gật gật đầu: “Tới rồi? Vào trong đi!”

Lý Ỷ La không thèm để ý, dù sao hai huynh muội Lý Trường Thanh và Lý Nguyệt Nga đều có tính tình lạnh nhạt, trong trí nhớ của nguyên chủ, thời điểm người đại ca này bày ra sắc mặt lạnh lùng còn dọa người hơn cả Lý phu nhân.

Tần Chung hành lễ với Lý chủ bộ và Lý Trường Thanh, tiếp đó liền nắm tay Lý Ỷ La đi vào Lý phủ.

Khách nam và khách nữ phải tách ra, khách nam ngồi ở tiền viện, khách nữ thì ở hậu viện.

Tần Chung thấy phải tách ra, hơi hơi nhíu nhíu mày, Lý Ỷ La vỗ vỗ lên vai hắn: “Chàng cứ ngồi ở đây, ta đến hậu viện, đợi tặng lễ xong thì chúng ta về nhà ngay.”

Tần Chung gật đầu, dặn dò Lý Ỷ La: “Cẩn thận một chút!”

Lý Ỷ La cho Tần Chung một ánh mắt ý bảo hắn yên tâm.

Hậu viện đã dọn xong bàn ghế trái cây, rất nhiều phu nhân tiểu thư đều ngồi ở cạnh bàn nói chuyện. Lúc Lý Ỷ La đến cũng không có mấy người chú ý đến nàng.

“Nhị tiểu thư, đại tiểu thư dặn nô tỳ khi nào nhị tiểu thư đến thì đưa người đi gặp đại tiểu thư!” Nha hoàn dẫn đường cho Lý Ỷ La sau khi đưa nàng đến hậu viện vẫn không ngừng bước, mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Lý Ỷ La nhíu mày, Lý Nguyệt Nga đòi gặp nàng làm gì?

Đi theo nha hoàn, rất nhanh đã đến khuê phòng Lý Nguyệt Nga, chữ hỉ đỏ thẳm, lụa đỏ, nến đỏ khiến không khí trông vô cùng vui tươi.

Trong phòng có không ít người đang ngồi, Lý Ỷ La vừa bước vào thì tất cả đều quay lại nhìn nàng, sau khi xác định không quen với Lý Ỷ La, bọn họ mới tiếp tục trò chuyện cùng nhau. Lý phu nhân đang tiếp đãi mọi người, thấy Lý Ỷ La đến thì hơi hơi nhíu mày.

Lý Ỷ La cũng không thèm để ý, kéo một cái ghế ngồi xuống, thầm nghĩ chờ Lý Nguyệt Nga ra, nàng tặng lễ xong thì sẽ đi ngay.

Lúc này, một người trong số các vị phu nhân kia đột ngột lên tiếng: “Lý phu nhân, tôi nhớ trong nhà bà vẫn còn một đứa con gái nhỏ nữa mà, ngày đại hỉ của tỷ tỷ sao lại không thấy bóng muội muội đâu vậy?”

Lý phu nhân muốn giấu nhẹm tất cả chuyện có liên quan đến Lý Ỷ La, nhưng lúc này Lý Ỷ La đang ngồi chình ình ra đó, hơn nữa sự thay đổi của nàng lần trước đã khiến cho Lý phu nhân không dám tùy ý sắp đặt nàng như trước kia, bà ta nói: “Nhìn xem, bà đúng thật là quan tâm đến chuyện nhà chúng tôi, tiểu nữ nhi nhà chúng tôi không phải đang ngồi ở kia sao? Ỷ La, mau tới ra mắt các vị phu nhân đi!” Lý phu nhân thân mật vẫy vẫy tay với Lý Ỷ La.

Rất rõ ràng, quan hệ giữa vị phu nhân vừa lên tiếng với Lý phu nhân chẳng mấy gì tốt, bà ấy có biết một chút về Lý Ỷ La, cũng biết Lý phu nhân hà khắc với thứ nữ, cho nên mới ở trước mặt mọi người làm khó Lý phu nhân!

Lý Ỷ La nghe vậy, mông không nhúc nhích, vẫn vững vàng ngồi yên trên ghế, nàng không bán rẻ tiếng cười, mắc gì phải ép mình phối hợp diễn với Lý phu nhân? Nên Lý Ỷ La chỉ nhàn nhạt cười cười: “Ỷ La ra mắt các vị phu nhân!”

Vẫn là vị phu nhân vừa nãy tiếp tục lên tiếng, bà ấy tỏ ra giật mình nhìn Lý Ỷ La: “Cháu búi tóc sơ phụ? Hài tử, cháu.... Cháu thành thân rồi?” Bộ dáng kinh ngạc kia không giống đang giả vờ.

Lý phu nhân vội nói: “Ỷ La nhà chúng tôi gặp được người trong sạch, năm ngoái đã thành thân rồi!”

“A? Không biết là gả tới nhà ai, sao mấy láng giềng chúng tôi lại không nghe thấy tiếng động gì thế?” Vị phu nhân mập mạp này không biết là có ân oán gì với Lý phu nhân, mà cứ nhất quyết muốn hỏi đến cùng.

Lý phu nhân ngắt nhéo cái khăn tay của mình: “Nhà chồng của Ỷ La đơn sơ giản dị, không thích phô trương lãng phí, cho nên, hỉ sự làm có phần đơn giản tiết kiệm.”

“Không đúng! Lý phu nhân, nhà chồng của Ỷ La không thích phô trương lãng phí thì có liên quan gì đến Lý gia các người? Tiệc xuất môn là do phía các người đãi mà, chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà nhà chồng Ỷ La cũng can thiệp sao? Nếu thật sự là vậy, thì e là nhà bên kia không được trong sạch như bà nói rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio