Tuần tiếp theo, bệnh tình của Giáo sư Tăng vẫn không có gì tiến triển. Tuần Tuần, mẹ cô và Tăng Dục thay nhau túc trực bên giường bệnh chăm sóc. Điều mà Tăng Dục không thể ngờ tới là, một người quen với cuộc sống đầy đủ của phu nhân Phó Viện trưởng như mẹ của Tuần Tuần lại tỏ ra rất tận tâm, cẩn thận trong việc chăm sóc chồng. Chỉ có Tuần Tuần mới biết được rằng, lau khô nước mắt, mẹ cô đã biết rõ một điều rằng: sức khỏe của Phó Viện trưởng Tăng là sinh mệnh của bà.
Tăng Dục thì bận bịu với công việc, Tuần Tuần thấy Tăng Dục cứ phải chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty, mệt tưởng muốn ngã quỵ. Bản thân Tuần Tuần dù sao cũng là người phụ nữ của gia đình, nên khi ở bệnh viện thì cô chủ động ở lâu hơn một chút, cho nên mấy ngày hôm nay phần lớn thời gian cô đều ở trong bệnh viện, chẳng còn thời gian đâu mà để ý đến chuyện của Thiệu Giai Thuyên và Trì Trinh nữa, thỉnh thoảng mới nghe mẹ chồng và chồng nhắc đến họ qua điện thoại, qua đó mới được biết họ vẫn ở lại chơi.
Hôm ấy, Tuần Tuần và chị Diễm Lệ đang hỗ trợ y tá lau rửa người cho Giáo sư Tăng, thì nhận được tin nhắn của Tạ Bằng Ninh: Anh chờ em ở Cẩm Di Hiên.
Tạ Bằng Ninh không phải là người thích vòng vo, chỉ với vài ba câu là đi thẳng vào vấn đề, thường không thích tốn công sức vào việc nhắn tin, chỉ riêng với Tuần Tuần anh mới dùng tin nhắn trao đổi thay cho gọi điện thoại, có lẽ anh cho rằng nói chuyện với cô bằng tin nhắn sẽ đỡ tốn công hơn là gọi điện. Trước lúc đó, anh cũng đã nhắn tin hỏi thăm tình hình bệnh tình của Giáo sư Tăng, còn nói rằng tối nay về ăn cơm ở nhà bố mẹ đẻ. Tuần Tuần thấy rất khó hiểu trước một tin nhắn không đầu không cuối ấy. Cô không biết Cẩm Di Hiên là nơi nào, càng không rõ vì sao tự nhiên chồng lại hẹn đến chỗ đó. Nhưng, anh làm thế chắc chắn phải có lý do. Tuần Tuần đã quen với việc làm theo mệnh lệnh của chồng, cô hỏi mẹ thì mới biết được rằng, những hiểu biết của cô về thế giới này còn quá ít. Đến mẹ của cô còn biết rằng Cẩm Di Hiên là nhà hàng thuộc một khách sạn nổi tiếng trong thành phố, phong cảnh nơi ấy rất thanh nhã, món ăn cũng rất chọn lọc, giá cả lại không quá đắt. Điều trùng hợp là, khách sạn có nhà hàng ấy chính là nơi Trì Trinh và Thiệu Giai Thuyên thuê.
Tuần Tuần định gọi điện hỏi chồng, nhưng vừa bấm được mấy số thì chợt trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, chưa kịp nắm bắt lấy thì bàn tay cô đã dừng lại theo bản năng. Cô cầm túi lên, nói với mẹ rằng mình ra ngoài có chút việc, rồi ra đón taxi đến thẳng nơi Tạ Bằng Ninh hẹn.
Đúng như lời của mẹ Tuần Tuần, Cẩm Di Hiên ở vị trí nổi bật nhất của khách sạn đó. Dọc đường tâm trạng của Tuần Tuần rất bồn chồn, khi tới gần Cẩm Di Hiên, tự nhiên đôi chân của cô bước chậm hẳn lại.
Ba giờ chiều của ngày làm việc bình thường, chưa đến thời điểm nhà hàng đón khách, sân để xe trước nhà hàng cũng còn rộng chỗ, Tuần Tuần dễ dàng nhìn thấy chiếc xe của Tạ Bằng Ninh trong bãi đỗ, thì ra anh đã tới rồi. Cô tiến lại gần thêm mấy bước, đưa mắt quan sát bên trong qua lớp kính của nhà hàng.
Cứ đứng thế này Bằng Ninh sẽ nhìn thấy cô ở bên ngoài mà không chịu đi vào thì lại nói là cô lạ lùng. Tuần Tuần tự cười thầm rằng mình quá đa nghi, rõ ràng là anh ấy hẹn mình, vì sao mình lại phải cảnh giác như vậy? Đang định gạt bỏ ý nghĩ điên rồ trong đầu, thì bóng hình của Tạ Bằng Ninh ở vào đúng tầm mắt của cô, còn có cả Giai Thuyên ngồi đối diện với anh nữa. Bi kịch nhất, đó là Tuần Tuần thấy mình không hề bất ngờ.
Có lẽ, đúng vào lúc cô biết địa chỉ đích xác của Cẩm Di Hiên thì dường như cô đã cảm thấy, người mà chồng chờ đợi không phải là mình.
Chức năng chiếc điện thoại của Tạ Bằng Ninh rất hoàn thiện, có một đặc điểm khi nhắn tin số nào đó thì nó mặc định luôn là người cần liên hệ, muốn xóa thì phải tiến hành bằng thủ công. Chắc là sáng nay khi nhắn tin cho cô ấy, Tạ Bằng Ninh đã không để ý, gửi nhầm luôn cho cả Tuần Tuần.
Bất giác Tuần Tuần lùi về phía sau, ẩn mình sau lớp kính có che rèm. Cô không nghe rõ người bên trong đang nói chuyện gì, nhưng từ những biểu hiện của họ, có thể thấy đó không phải là một cuộc nói chuyện vui vẻ. Không chỉ Thiệu Giai Thuyên, mà ngay cả Tạ Bằng Ninh, con người vốn bình tĩnh, điềm đạm cũng có vẻ rất kích động. Hai người đều tranh nhau nói, Thiệu Giai Thuyên tức giận đứng lên định bỏ đi, Tạ Bằng Ninh lập tức túm lấy tay cô giữ lại với vẻ mặt đầy tức giận. Thiệu Giai Thuyên vẫn lớn tiếng tranh cãi với Tạ Bằng Ninh, còn anh tỏ ra rất buồn, tuy nhiên hai người vẫn không buông tay nhau ra.
Tuần Tuần cứ đứng ngây ra đó nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói, không phải ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là nỗi đau nhói tim, giống như việc khẽ đưa ngón tay vào vết nứt của bức tường và thấy rằng nó lặng lẽ vỡ vụn dưới ngón tay.
Tuần Tuần cúi đầu, cô cảm thấy có gì đó khác thường, rồi bất chợt phát hiện ra một cái bóng khác đang trùm lên bóng của cô trên lớp kính, cô giật mình, vội co người về phía sau, va phải người đứng sát sau lưng.
“Anh làm tôi sợ hết hồn!”, sau khi nhìn rõ mặt người ấy, Tuần Tuần mới đưa tay vỗ mấy cái vào ngực, nói.
Trì Trinh vẫn giữ nguyên tư thế lấm lét như Tuần Tuần lúc trước, vẻ mặt tỏ ra phấn khích, giống như con mèo nhìn thấy con bướm sau giấc ngủ trưa.
“Này, cô đang nhìn gì thế?”
Tuần Tuần chưa kịp giải thích, thì ánh mắt của Trì Trinh dừng lại ở điểm đó. Một lát sau, nụ cười trên khuôn mặt anh ta trở nên rất xa xăm.
“Chồng cô nắm tay vợ sắp cưới của tôi!” Trì Trinh gằn từng tiếng với Tuần Tuần, ngữ khí như muốn cô xác nhận sự thực đó.
“Hả? Ồ. Không… Này!”, điệu bộ của Tuần Tuần rất khổ sở, lời nói cũng lắp bắp.
Trì Trinh không để ý đến đính chính của Tuần Tuần, gạt tay cô ra, cười khan một tiếng rồi quay gót đi vào trong.
Tuần Tuần không kịp nghĩ gì, vội níu chặt lấy anh ta, “Chờ chút đã! Chờ chút! Anh đừng vội nóng…”.
“Để làm gì?”
“Tôi muốn hỏi anh định làm gì?”, Tuần Tuần chỉ tay vào bên trong, giọng sợ hãi.
Trì Trinh đáp với vẻ rất chính đáng, “Vào để đánh chồng cô, nhân tiện bẻ luôn cái tay không chịu yên phận của anh ta…”. Trì Trinh vẻ bất cần, nét mặt đầy sự thịnh nộ.
Tay của Tuần Tuần khẽ run lên. Trì Trinh cảm thấy liền cúi xuống nhìn cô và bổ sung bằng một câu rất thản nhiên: “Yên tâm đi, tiện thể tôi sẽ bồi cho anh ta hai cái tát giúp cô. Phụ nữ thường thích tát, điều này thì tôi biết”.
“Đừng có kích động như thế, đừng có manh động!” Tuần Tuần dùng sức kéo Trì Trinh sang hướng khác, khiến anh ta lùi về sau mấy bước theo đà của cô.
“Tại sao cô lại ngăn cản tôi?”, Trì Trinh hỏi, vẻ không cam lòng.
“Tuổi trẻ thường hay nghi ngờ! Chúng ta cần bàn về kế hoạch lâu dài, được không?” Triệu Tuần Tuần cố làm dịu cơn tức giận của Trì Trinh bằng chiêu thức của mình, “Bây giờ có vào thì cũng không giải quyết được gì, thậm chí còn làm mọi chuyện khó khăn hơn, chi bằng chúng ta tìm một nơi nào đó bàn xem”. Nói rồi cô kiễng chân lên, nhìn xung quanh, mừng rỡ phát hiện ra một quán KFC cách đó không xa, thế là một mực lôi Trì Trinh đi về phía đó.
“Đi đâu? Tôi thực sự không hiểu…”, Trì Trinh bị cô kéo, mặc dù vẫn bướng bỉnh, nhưng cũng đi theo cô.
Khi đẩy cửa bước vào quán KFC thì Tuần Tuần đã nhễ nhại mồ hôi. Cô ấn Trì Trinh ngồi xuống một chiếc ghế trống, hổn hển nói: “Đừng có vội nổi nóng, tôi mời anh uống một cốc gì đó cho hạ hỏa”.
Trì Trinh hừ một tiếng vẻ rất coi thường.
Nhìn thấy Trì Trinh không vui như vậy, Tuần Tuần không còn cách nào khác, chán nản nói: “Vậy anh muốn làm như thế nào?”.
“Một cốc Blueberry Sundae”, Trì trinh nói dứt khoát.
“À, vâng.” Tuần Tuần vội chạy ra xếp hàng, nhưng sợ rằng trong thời gian đó Trì Trinh lại lên cơn thịnh nộ, nên cứ dặn đi dặn lại anh là ngồi yên ở đó, trong lúc xếp hàng chốc chốc cô lại đưa mắt về phía đó. May mà lý trí của Trì Trinh vẫn còn, cho đến khi Tuần Tuần mang cốc Bluberry Sundae về, anh vẫn ngồi ở đó mặt sa sầm.
“Của anh đây”, Tuần Tuần ngồi xuống phía đối diện Trì Trinh.
Trì Trinh quay lại, khuôn mặt đầy vẻ châm biếm, “Cô quả là một người vợ hiền thảo quá mức! Nếu là thời xưa, chắc hẳn là cô sẽ đi cưới vợ bé cho chồng đấy nhỉ!”.
Tuần Tuần vừa tức lại vừa buồn cười, nhưng nghĩ đến sự thực đáng buồn đằng sau sự trào phúng này, trong lòng bỗng thấy nặng nề hẳn, cô thở dài, nói: “Trong những lúc thế này, tức giận là điều bình thường, nhưng phải làm điều gì thì tôi lại không nghĩ ra”.
“Chính vì cô cam chịu, người khác mới được thế tùy ý sai khiến. Tôi sẽ không lặng im nhẫn nhục như cô đâu!” Cơn giận dữ dường như lại bùng lên trong lòng ông chú rể, anh ta đăt mạnh cốc Bluberry Sundae xuống bàn và đứng bật dậy.
“Lại lên cơn giận dữ rồi à?” Tuần Tuần lại nắm tay anh ta kéo ngồi xuống. Vẻ mặt Trì Trinh ương bướng, nhưng thấy ánh mắt của những người xung quanh dồn về, nên cố kìm nén, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh cô.
Tuần Tuần tự nhiên cảm thấy bất ổn, bèn buông tay Trì Trinh ra và dịch ghế sang bên. Nhưng trong lúc này, để anh ta không lên cơn giận dữ chạy vào xử lý người trong nhà hàng, cô cũng không tiện gây chuyện với anh ta.
“Vừa rồi cô đứng ngoài nhìn thấy gì?” Trì Trinh hỏi với giọng rất trầm.
“Thực ra cũng chẳng có gì, hình như hai người họ cãi nhau rất kịch liệt.”
“Là chồng cô nắm tay Giai Thuyên phải không?”
Tuần Tuần không nói gì. Sự thực đúng là như vậy, anh ta cũng nhìn thấy, không thể nói thành vị hôn thê của người khác chủ động nhét tay vào lòng bàn tay của Tạ Bằng Ninh được.
“Như thế này chứ gì?”
Trì Trinh bắt chước tư thế của Tạ Bằng Ninh, để bàn tay lên tay Tuần Tuần và nắm chặt lại.
Tuần Tuần vội rụt tay về.
“Không phải như vậy à?” Trì Trinh chau mày vẻ khó hiểu, rồi nhân lúc Tuần Tuần không kịp phản ứng, xoay mặt cô lại và hôn thật nhanh lên môi cô một cái, “Không lẽ anh ta đã làm như thế này?”.
Tuần Tuần vội đẩy Trì Trinh ra, lần này cô nổi giận thật sự, mặt cô đỏ ửng như quả cà chua. Dù cho trẻ tuổi phóng khoáng thế nào thì cũng phải có kiêng dè chứ, làm như thế thật là quá đáng, tựa hồ như anh ta nhân cơ hội này giở trò sàm sỡ với cô.
“Anh…”
Phản ứng của Trì Trinh còn gay gắt hơn cả cô, anh ta đập mạnh tay xuống bàn, “Tạ Bằng Ninh dám làm thật như thế, ở đâu ra cái kiểu như vậy!”.
Tuần Tuần bị tiếng đập bàn của Trì Trinh làm cho giật nảy mình, còn anh ta coi như không có chuyện gì xảy ra, không cảm thấy hành động vừa rồi của mình vượt quá ranh giới cho phép, tiếp tục đóng vai người bị hại và kẻ phán xét đạo đức.
“Dừng ngay! Anh vừa làm gì đấy? Tôi cảnh cáo anh, có chuyện gì thì nói chuyện ấy, không được động chân động tay!” Vẻ chính nghĩa của Trì Trinh đột ngột vấp phải sự cảnh cáo của Tuần Tuần nên tạm thời tỏ ra yếu ớt hơn.
Trì Trinh sững sờ, vẻ mặt như người vô tội, “Cái gì?”. Trước khi Tuần Tuần trở mặt, Trì Trinh mới thốt lên một tiếng, vẻ hiểu ra vấn đề, “Ý của cô là, không cho phép ‘làm như vậy’?”.
Nhìn điệu bộ của anh ta như đang định lặp lại động tác lúc nãy một lần nữa. Tuần Tuần tức điên lên, đối với con người này không thể dùng lý lẽ được. Cô định đứng lên bỏ đi, nhưng vì chỗ ngồi của cô sát tường, bên ngoài là Trì Trinh.
“Tôi bảo anh đừng có động chân động tay, anh không có mồm à?” Tuần Tuần nhìn anh ta bằng ánh mắt giận dữ.
“Thì vừa rồi tôi đã động mồm đấy thôi.”
Tuần Tuần cắn môi, vị ngòn ngọt, đó là vị của Blueberry Sundae! Có lẽ cô phải viết cho KFC một lá thư đề nghị, cấm bán Blueberry Sundae cho trẻ em, vị này không thích hợp với lứa tuổi ấy. Cô không có ý định nói chuyện tiếp với anh ta, nên đẩy anh ta lùi ra xa.
“Tôi xin lỗi rồi còn chưa được sao? Thôi đừng có giận dữ nữa!”. Trì Trinh hạ giọng nói với vẻ nghiêm túc, nhưng Tuần Tuần thì lại thấy rất rõ vẻ cười cợt trong ánh mắt anh ta.
Cô bỗng thấy phải cảnh giác.
“Anh đối với ai cũng như thế à?”, Tuần Tuần nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Trì Trinh cười, “Tất nhiên là không rồi, tôi cũng đâu phải là kẻ lăng nhăng”.
“Thế thì tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” Tuần Tuần nghi ngờ, chưa kịp tìm ra lời giải đáp, thì anh ta đã cho cô đáp án.
“Tôi thích cô. Ngay cái nhìn đầu tiên”. Trì Trinh nói, giọng thản nhiên.
Như thế có nghĩa là gì?
Tuần Tuần hít một hơi thở sâu, “Tôi là người đã có chồng, anh cũng đã có vị hôn thê, vị hôn thê của anh còn là cô của chồng tôi, anh là chú rể họ tương lai của tôi. Mặc dù vị hôn thê của anh và chồng tôi có sự thân mật, nhưng cô ấy vẫn là vị hôn thê của anh, chồng tôi vẫn là chồng tôi, cô vẫn là cô, chú rể họ vẫn là chú rể họ!”. Tuần Tuần nói xong, cảm thấy hình như càng nói thì càng rối.
Trì Trình cười rạng rỡ.
“Cô thấy chưa, đến bây giờ mà cô vẫn còn ngây thơ như vậy sao? Tôi đã nói hết câu đâu. Tôi thích cô, là vì cô có những phẩm chất giống như mẹ tôi.”
Tuần Tuần vừa xấu hổ lại vừa tức giận, suýt nữa thì cũng té xỉu như Giáo sư Tăng. Cô cố gắng dồn hết sức thúc mạnh về phía Trì Trinh, Trì Trinh không đề phòng, vì thế nghiêng sang một bên, loạng choạng một lúc mới đứng vững. Nhân cơ hội ấy Tuần Tuần bước ra khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa bước nhanh ra như chạy trốn.
Tuần Tuần đi mãi, đi mãi trên con đường mà ánh mặt trời chiếu rực rỡ, lòng tự hỏi, mình sao lại thế này? Câu hỏi ấy cứ bám riết lấy cô, rõ ràng là quan hệ giữa Tạ Bằng Ninh và Thiệu Giai Thuyên, không hiểu vì sao bỗng chốc lại biến thành sự chia tay trong nỗi tức giận giữa cô và Trì Trinh, còn nỗi phiền muộn thực sự thì lại không hề được giải quyết chút nào. Cô đang đi tới phía khách sạn, nhưng đến đó rồi thì sẽ làm gì đây? Không lẽ lại xông vào đánh cho bọn họ giống như lời Trì Trinh? Làm như vậy, ngoài việc trút được cơn tức giận thì hậu quả mang đến cho cô sẽ là những gì?
Tuần Tuần lấy lại bình tĩnh, dừng lại ở chỗ cách Cẩm Di Hiên khoảng một trăm mét, rồi từ từ lấy điện thoại ra, gọi cho Tạ Bằng Ninh.
“A lô, anh à. Có phải anh gửi tin nhắn bảo em đến Cẩm Di Hiên không? Em đã đến gần đó rồi, nhưng không biết Cẩm Di Hiên ở chỗ nào?”
Tuần Tuần bước vào cửa hàng mỹ nghệ ở gần đó dạo một hồi, Tạ Bằng Ninh nói với cô rằng anh đang lái xe đến. Cô bước ra ngoài, tìm chiếc xe quen thuộc, trên chiếc ghế phụ giờ đây là Thiệu Giai Thuyên với đôi mắt hơi đỏ. Tuần Tuần lên ngồi ở ghế sau, Thiệu Giai Thuyên chào cô. Tạ Bằng Ninh chủ động giải thích: “Hôm nay mẹ gọi chúng ta về ăn cơm, bảo cả Giai Thuyên đến nữa. Anh đến làm việc ở gần đây, tiện thể đón cô ấy luôn, vì thế mới hẹn gặp em ở Cẩm Di Hiên”. Thấy Tuần Tuần không nói gì, Tạ Bằng Ninh lại nói thêm một câu, “Em vừa tới à?”.
“Vâng, suýt nữa thì em không tìm thấy chỗ này”, Tuần Tuần nói, mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
“Em thật là…”, giọng của Tạ Bằng Ninh trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, “Không biết đầu óc em nghĩ những chuyện gì nữa”.
Tuần Tuần mỉm cười, cúi đầu xuống mân mê mấy ngón tay, không trả lời.
Thiệu Giai Thuyên thấy không khí trong xe bỗng nhiên lắng xuống, liền quay sang nói chuyện với Tạ Bằng Ninh về một bộ phim mới ra mắt gần đây. Tạ Bằng Ninh chế nhạo cách nhìn nhận của cô quá thiên lệch, còn Thiệu Giai Thuyên thì nói Tạ Bằng Ninh không hiểu nội dung phim. Hai người cứ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai và đều tỏ ra rất vui vẻ.
Bộ phim ấy thực ra Tuần Tuần cũng đã xem rồi, một mình tới rạp, còn có cả tờ giới thiệu nội dung, chỉ có điều từ sau khi kết hôn đến giờ, Tạ Bằng Ninh chưa bao giờ để lộ ra chút hứng thú nào, cô cũng không tiện nói ra những chuyện ấy vì sợ làm phiền anh, nên lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Khi tới nhà mẹ chồng, chỉ nhìn thấy có Giai Thuyên và vợ chồng Tạ Bằng Ninh đến, bà bèn hỏi: “Sao Trì Trinh không tới?”.
Nghe thấy cái tên ấy, đôi bàn tay đang sắp bát đũa của Tuần Tuần bỗng chậm lại.
Thiệu Giai Thuyên mỉm cười, đáp: “Hôm nay anh ấy đi xem kinh kịch một mình”.
“Kinh kịch ư?” Mẹ chồng của Tuần Tuần có vẻ ngạc nhiên, “Thanh niên mà cũng thích xem kinh kịch à?”.
Thiệu Giai Thuyền cười, “Em cũng không biết nữa, trước lúc tới đây em cũng đã gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng anh ấy nói đang xem đến chỗ hay, nên không tới đây được. Anh ấy bảo em hỏi thăm anh chị”.
Nếu đây đúng thật là lý do mà Trì Trinh nói với Giai Thuyên, thì anh ta cũng giỏi nghĩ cách đấy chứ. Tuần Tuần nghĩ, vừa rồi chẳng phải mình cũng được xem một màn kịch sao? Chỉ có điều sau khi xem xong tâm trạng của ai thế nào thì chỉ có người ấy mới biết được.
Sau khi ăn cơm xong, Tuần Tuần và mẹ chồng cùng thu dọn trong bếp. Thiệu Giai Thuyên cũng định giúp một tay, nhưng mẹ chồng Tuần Tuần nhìn dáng điệu cô thì biết ngay là cô không thạo việc nhà, nên bảo cô ra ngồi xem ti vi. Thiệu Giai Thuyên và Tạ Bằng Ninh ngồi ở hai đầu ghế cách xa nhau, giữa họ là bố Tạ Bằng Ninh. Họ đều chăm chú xem chương trình thời sự, không biết trong lòng mỗi người đang nghĩ những gì.
“Mẹ, mẹ cũng ra ngoài nghỉ đi”, Tuần Tuần nói với mẹ chồng.
Mẹ chồng cô đáp: “Mẹ làm quen rồi. Chỉ có con thôi, cũng là thanh niên nhưng ít người chăm chỉ và hiểu biết như con”.
Giọng mẹ chồng rất dịu dàng, không giấu nổi vẻ vui mừng, bất giác Tuần Tuần cũng mỉm cười.
“Có gì đâu mẹ.”
“Mẹ biết, dù chỉ là ở nhà, nhưng có rất nhiều việc bận rộn, từ trong ra ngoài, việc gì cũng phải lo. Nghe nói lần này Giai Thuyên về đây cũng là do con đưa họ đi đây đi đó, hôm nay con đã đưa cô đi những đâu?”
Tuần Tuần ngớ người ra, lập tức biết rằng đây chính là kịch bản mà Tạ Bằng Ninh dàn dựng trước mặt mẹ. Anh quả thực là người khéo lợi dụng mọi thứ, lấy một người vợ đơn giản, rộng lượng, như vậy không những có thể tùy thích muốn làm gì thì làm đồng thời lại có thêm tấm màn che chắn nữa.
Tuần Tuần nhìn ra phía phòng khách, không hiểu do tình cờ, hay vì một lý do nào đó mà Tạ Bằng Ninh cũng nhìn về phía nhà bếp. Thấy Tuần Tuần không nói gì, mẹ chồng cô cho rằng cô khiêm tốn, nên khẽ nói: “Con là một người con ngoan, lấy được con Tạ Bằng Ninh đúng là có phúc lớn”.
Những lời của mẹ chồng khiến trong lòng Tuần Tuần có cảm giác thật khó tả. Cô không nỡ nói ra rằng: Là phúc hay là họa thì chỉ có người trong cuộc mới biết được, dù là người gần gũi nhất như mẹ đẻ, e rằng cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Hai vợ chồng Tuần Tuần ngồi thêm một lúc nữa, ăn một chút hoa quả rồi đứng dậy xin phép ra về. Mẹ chồng Tuần Tuần có ý giữ Giai Thuyên ngồi lại xem ti vi thêm một lát nữa, để cho hai vợ chồng con trai về trước. Ra đến cửa hai ông bà còn dặn Tạ Bằng Ninh đi đường cẩn thận. Khi cánh cửa khép lại, Tuần Tuần đưa mắt nhìn vào trong thì thấy Giai Thuyên ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt trống rỗng, vô hồn.
Trên đường, chiếc radio trong xe phát một bài hát rất vô vị, Tuần Tuần khẽ cất tiếng hát theo.
“… Ai có thể làm tắt ánh trăng sáng trên trời/ Ánh trăng chiếu sáng đôi chúng ta/ Anh và em đều hiểu về tình yêu quá ít… Ồ, sao lại hết rồi nhỉ?”
Tạ Bằng Ninh tắt radio, đáp: “Nghe nhức cả đầu”.
“Nếu không nghe thì có đau đầu không?”
Tạ Bằng Ninh không tiếp lời cô, một lát sau lại mở lại.
“Em thấy Trì Trinh là người như thế nào?”, Tạ Bằng Ninh đột ngột hỏi.
“Sao cơ? À…” Phản ứng đầu tiên của Tuần Tuần là hơi chột dạ. Cô vẫn chưa hỏi anh, thế mà anh đã hỏi trước. Nhưng, vấn đề ở chỗ là anh đã cảm giác được có gì đó không ổn từ đâu nhỉ?
“Có lẽ cũng được”, Tuần Tuần trả lời lấp lửng.
Tạ Bằng Ninh tiếp tục hỏi: “Em cảm thấy anh ta thực sự là con người rất tuyệt?”.
Tuần Tuần thấy rất căng thẳng. Cô giận mình, rõ ràng là cô chẳng làm gì, cô lại càng giận Trì Trinh, trách anh ta làm cho sự việc thêm rắc rối.
Trước khi chưa làm rõ ý đồ của Tạ Bằng Ninh, Tuần Tuần chỉ có thể trả lời một cách thận trọng rằng: “Khó nói lắm, cũng chỉ mới tiếp xúc có mấy lần, chưa có dịp tìm hiểu kỹ”.
“Trong con mắt của phụ nữ các em, liệu anh ta có phải là người rất có sức hấp dẫn không?”, Tạ Bằng Ninh hỏi, làm như không mấy chú ý đến câu hỏi của mình.
Tuần Tuần đáp: “Cũng không hẳn vậy, hình thức cũng tàm tạm”.
Nói xong câu đó, Tuần Tuần chợt thấy hối hận, lời nói dối quá rõ rất dễ bị người khác phát hiện ra, đồng thời còn cho rằng trong lòng cô có điều gì đó mờ ám. Trì Trinh có ngoại hình khá điển trai, còn như có hấp dẫn hay không thì còn tùy từng người, câu trả lời tốt nhất lẽ ra phải là như vậy.
Song, Tạ Bằng Ninh cũng chẳng có tâm trạng nào để chú ý đến những chi tiết vụn vặt đó, anh ta cười tự chế nhạo, “Thôi, anh chỉ tiện mồm hỏi thế thôi, vì quan điểm của mỗi người một khác”.
Thì ra, vấn đề mà anh quan tâm không hề liên quan tới nỗi lo lắng trong lòng cô, cô không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là buồn bã. Lý do duy nhất để Tạ Bằng Ninh đưa ra câu hỏi này là, nếu không phải vì anh có khuynh hướng phản bội, thì có nghĩa là anh muốn thông qua vợ, tìm hiểu ý tứ của Thiệu Giai Thuyên.
Trên đời này liệu có người vợ nào bi thảm hơn cô không?
Đáp án là: có!
Bởi vì Triệu Tuần Tuần của một phút sau đó còn bi thảm hơn trước đó.
“Ngày mai là sinh nhật Giai Thuyên. Cô ấy chỉ có một mình ở đây, liệu chúng ta có nên làm chút gì để bày tỏ không? Có người già cùng tham gia sẽ hơi gò bó. Em nói xem, chúng ta nên tổ chức sinh nhật cho cô ấy như thế nào?”
Tạ Bằng Ninh chăm chú lái xe, nghĩ tới vấn đề mà anh quan tâm, lúc này anh chẳng còn tâm trí nào để mắt đến người vợ luôn dịu dàng và kiệm lời của mình. Đối với một người đàn ông mà thể xác ở bên nhưng tâm hồn thì đã xa cách, thì những chuyện vụn vặt còn quan trọng hơn cả việc người vợ bên cạnh họ đang nghĩ gì, vì thế mà anh đã không cảm thấy điều đó. Có lúc, Tuần Tuần thoáng nhìn thấy ánh mắt của anh trở nên băng giá, và một chút châm biếm mà người ta khó lòng tưởng tượng ra được.
Tạ Bằng Ninh vẫn không thấy Tuần Tuần đưa ra ý kiến. Lúc đầu Tạ Bằng Ninh tưởng rằng cô đang suy nghĩ, nhưng sau thì phát hiện ra rằng cô đang thần người ra.
“Em sao thế?”, Tạ Bằng Ninh hỏi.
“Không có gì”, Tuần Tuần đáp, “Chẳng qua là em chợt nhớ đến một câu chuyện cười được nghe kể từ rất lâu rồi”.
“Thế sao?”, Tạ Bằng Ninh không mấy hứng thú.
“Hay là để em kể cho anh nghe nhé?”
Tạ Bằng Ninh thấy bất ngờ trước sự nhiệt tình của Tuần Tuần.
Tuần Tuần kể như nói một mình: “Một hôm, gấu và thỏ cùng đại tiện trong một khu rừng nọ. Giữa chừng, gấu hỏi thỏ: Có để ý đến chuyện phân dính vào lông hay không? Thỏ ngẫm nghĩ một lát, đáp: không để ý. Thế là gấu bèn chùi đít vào thỏ”.
Tạ Bằng Ninh im lặng trong giây lát, sau khi biết là câu chuyện đã kết thúc, bèn nhún vai đáp: “Chẳng thấy có gì đáng buồn cười cả, chỉ thấy hơi buồn nôn thôi”.
Tuần Tuần ngồi bên cạnh cũng chậm rãi gật đầu, “Đúng là rất buồn nôn. Em cũng cảm thấy thế”.