Phu Thê Triền

chương 8: bị khinh rẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tịch Hề giật mình, cảm giác được ngón tay thon dài của hắn như có như không vuốt lên trên sườn mặt mình, Điện Trạch nhìn mặt nàng, cổ tay đột nhiên nhấc lên, Tịch Hề bất đắc dĩ phải khiễng mũi chân lên.

Tích Linh cầm lấy một tay của nàng, Mi Nhã thấy thế, cũng nắm chặt cổ tay Tịch Hề, Điện Trạch không chút để ý liếc mắt một cái, sau thu hồi tay lại, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mặt mình: “Thật sự, muốn sống?”

Nàng gian nan khiễng chân, ngữ khí vẫn không thay đổi: “Đến con kiến còn sống hôm nay lo ngày mai, chẳng lẽ chúng ta lại không muốn sao?”

Bàn tay Điện Trạch bỗng nhiên dùng sức, kéo khớp hàm của nàng: “Ta không cần phải sống nay lo mai, bởi vì, ta là chúa tể của các ngươi, đồ ti tiện”

Trong ngực hắn phập phồng tức giận, lời nói của nàng, hoàn toàn chọc giận hắn, Tịch Hề rút hai tay của Tích Linh và Mi Nhã ra, nắm mu bàn tay hắn lại.

Cằm nàng bị kiềm chế, không thể gỡ ra được, nàng liền đưa hai tay đặt tại phía sau gan bàn tay hắn, dùng sức kéo tay hắn xuống: “Ta muốn sống, mạng là của ta, không phải là kẻ ti tiện”

Thanh âm của nàng, cứ như vang vọng lại, lời nói tuy bình thường, nhưng lại khiến cho lòng hắn mềm nhũn, giống như đánh vào nơi trọng yếu nhất cửa hắn. Tịch Hề thừa dịp hắn xuất thần, dứt khoát gạt tay hắn ra, nơi cằm của nàng, xuất hiện dấu vết bị nắm chặt rõ rệt.

Điện Trạch cúi xuống, nhìn vào trong mắt nàng, ánh mắt mang theo vài phần khác thường.

Ánh mắt Tịch Hề xuyên qua tai hắn, dừng tại cỗ kiệu kia, Điện Trạch nhìn sườn mặt nàng, khí thế bất khuất ấy, lại làm cho lòng hắn căm phẫn, hắn tiến lên, thân ảnh cao lớn áp chế nàng, trong đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, cả người toát ra sự giận dữ kinh người: “Muốn sống cũng chưa chắc đã sống được, chỉ là một mạng, không phải hèn hạ thì là cái gì?”

Giọng nói của hắn, gần như là rống giận, Tịch Hề đưa mắt nhìn hắn, trong mắt nàng ẩn chứa điều gì đó.

“Thiếu chủ, thiếu chủ, ngài bớt giận ̶ ̶ ̶ ̶ ̶ ̶”, Trầm chỉ huy vội tiến lên, che trước mặt Tịch Hề, hướng nàng hung hăng trừng mắt.

Trong chốc lát, người của Ngũ Nguyệt Minh nhận thấy được sự khác thường, đều vây quanh tại đây, Tịch Hề khẽ cắn môi dưới, im lặng không nói gì.

Mi Nhã nắm chặt tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, có vài lời do dự muốn nói mà không được, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến Điện Trạch, nàng sợ hãi trốn không kịp, chỉ có thể đấu mắt cùng hắn/

Ánh mặt trời chiếu sáng trên đỉnh dầu hắn, mê hoặc ánh mắt Mi Nhã, hắn giơ tay lên, đi tới trước mặt nàng: “Còn ngươi”

Âm thanh của hắn, tràn đầy dụ hoặc, trong đó còn mang theo cơn tức giận chưa tiêu tan.

Mi Nhã lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Tịch Hề một cái, lưỡi khô khốc, mở miệng nói: “Ta cũng muốn ra ngoài”

“Ha ha ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶”

Điện Trạch nghe thế, đột nhiên cười vang lên, nhướn mày, mọi người xung quanh không hiểu, đưa mắt nhìn nhau.

“Còn ngươi? Cũng muốn ra ngoài sao?” Khóe miệng Điện Trạch nhếch lên, đưa mắt nhìn Tích Linh.

Nàng cúi gằm mặt, nhìn mũi chân mình, không cần trả lời, hắn cũng có thể đoán được.

“A ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ nếu như vậy” Điện Trạch bỏ lửng câu phía sau, rồi sau đó hắn đưa tay lên chỉ đám người phía sau: “Các ngươi tự mình giết lẫn nhau đi, nói không chừng, ta chợt cảm thấy cao hứng, đem các ngươi ra khỏi Bắc Hoang doanh sao”

Hắn đi tới trước đài cao, bóng dáng cao ngạo, khác biệt so với đám người hèn mọn phía dưới.

Mi Nhã đứng cách hai người vài bước, đưa mắt nhìn tay Tịch hề và Tích Linh nắm lại với nhau, trên mặt hơi chút âm u. Tịch hề cảm giác được một luồng oán giận, nàng khẽ cười một tiếng khi thấy người khác gặp họa, nếu không làm rõ, thì mọi người ở đây ai cũng chờ đợi tàn sát lẫn nhau.

“Tịch Hề ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶”

Tích Linh bất an kéo cổ tay áo cảu nàng, khuôn mặt sưng đỏ nhìn về phía Mi Nhã: “Chúng ta, thật sự. . .”

Nhìn vẻ mặt phòng bị của Mi Nhã, thanh âm của nàng ảm đạm cất lên một cách lạnh lẽo: “Lúc trước đã có nói, ba chúng ta đều phải cùng nhau ra ngoài, ai cũng không được bỏ lại, Mi Nhã, lúc nằm trong nhà tù, ta đã có lúc thật sự tin tưởng ngươi”

“Bình sứ kia, ta nói cái gì hai ngươi cũng không tin, đúng, ta cũng muốn ra ngoài, nhưng chưa hề nghĩ tới việc hại ngươi và Tích Linh” Mi Nhã kính đọng nói to : “Bình bạch ngọc lộ kia, ta thật sự không có làm gì cả”

Xa xa, trên đài cao, nam tử nhàn nhã ngồi, nhìn sự khẩn trương trong mắt Tịch Hề, hắn khẽ nói gì đó, tâm, chợt bình tĩnh trở lại.

Cái bọn họ muốn, chính là họ diễn trò cho bọn hắn xem.

Tay không tấc sắc, không phải ngươi chết thì ta chết, nàng cắn môi tới bật ra máu.

Có lẽ, chính nàng có thể thử một lần,

Tịch Hề nhắm mắt, sau đó mở ra, ánh mắt sáng trong, trong đó ẩn chứa ngọn lửa nhỏ rực cháy, chuyện này, nàng lựa chọn kết thúc như thế này một lấn, kết thúc này như con dao hai lưỡi, nàng cũng muốn thử lòng của người mà nàng cho rằng đó là bằng hữu.

“Mi Nhã ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶ ̶̶̶̶̶” Tịch Hề mở miệng nói, trong lòng rất khẩn trương: “Ta cùng Tích Linh bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng bỏ qua, được chứ?”

Mi Nhã và Tích Linh đều ngẩng đầu, trên đài cao, ngón tay nam tử gõ gõ mặt bàn, cũng không nói gì.

Buông rèm kiệu xuống, chỉ để lại một khe hở, nam tử ẩn trong bóng tối, đôi con ngươi hẹp dài không rõ hỉ nộ ái ố, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tích Linh kéo tay áo nàng, Mi Nhã đưa mắt nhìn Tịch Hề, trong lòng đau xót, đôi mắt tràn đầy hơi nước: “Được”

Miệng nhỏ mở ra nói, chỉ một chữ như thế, nhưng lại dị thường có lực.

Tịch Hề mỉm cười, mắt nhìn thẳng, trong kiệu, nam tử đưa tay vén rèm ra, ánh mắt tà tứ vô ý chạm mắt nàng, nàng híp hai mắt lại, chỉ thấy Huyền Hạo lại buông rèm, thân ảnh cao lớn lần nữa khuất trong bóng tối. Tịch Hề thấy rèm kiệu bị nương theo gió bay, chớp mắt, trong lòng chợt dâng lên sự bất an.

Cả đoàn người lay độn, Trầm chỉ huy hướng tới nháy mắt với cai ngục, tay vung roi da lên, lúc này đám đông mới yên lặng.

Điện Trạch ngồi xuống gác chân lên, cầm tách trà trong tay thong thả uống, hắn đưa mắt nhìn về phía mọi người, rét lạnh nói: “ Không ai tiến lên sao?”

Mi Nhã đứng bên cạnh Tịch hề và Tích Linh, nghe nàng nói: “Không đi được, thì khỏi phải suy nghĩ”

Điện Trạch nhướn mày, ngón trỏ chuyển động quanh tách trà: “Không thể tưởng tượng được, ba người các ngươi quả là tình nghĩa sâu đậm”

Trên trời, ánh mắt trời đã không còn, tuyết lại rơi, làm không khí xung quanh lạnh thêm.

“Thiếu chủ, tuyết lại rơi nữa rồi, trận này khá lớn, hôm nay nếu chúng ta không khởi hành, thuộc hạ sợ đi đường sẽ gặp tuyết lỡ” Cổ quản gia tiến tới nói vào tai Điện Trạch.

“Thật phiền toái” Điện Trạch lộ ra vẻ không kiêng nhẫn, ngón trỏ gõ vài cái.

Hắn đứng dậy, ánh mắt ngạo nghễ đảo qua mọi người phía dưới : “Lập tức khởi hành” , sau đó hắn xoay người, bóng dáng cao lớn trong tuyết, mắt phượng liếc qua phía dưới: “Đem ba người các nàng đi luôn”

“Vâng” Cổ quản gia đáp nhẹ, hướng tới bên cạnh làm động tác tuân lệnh.

Tịch Hề giật mình, nhìn hắn bước đi xa, lúc này trên mặt nàng mới hiện lên sự vui vẻ. Mi Nhã cũng giật mình, đến nỗi không có phản ứng.

“Thiếu chủ, thiếu chủ đi thong thả, theo ý ngài, ba nàng ấy. . .”

Người Ngũ Nguyệt Minh đã bắt đầu di chuyển, Cổ quản gia cũng nhanh chóng đi theo phía sau Điện Trạch, Trầm chỉ huy hết sức đuổi theo, Điện Trạch tùy tay quang ra vài tờ ngân phiếu.

“Nhiêu đây, cũng đủ mua cả Bắc Hoang doanh của ngươi”

Trầm chỉ huy vội vàng đưa hai tay ra cầm lấy, ba người các nàng bị đưa đi theo. Tịch Hề chậm rãi đi, nhìn thấy cỗ kiệu được bốn kiệu phu khiêng lên, từ đầu đến cuối, người trong kiệu không hề nói một câu.

Nàng quay đầu lại nhìn vào đám người, gương mặt của Lý bà hiện lên, bà vẫy vẫy tay, trên mặt là sự hiện lành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio