Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng

chương 64: vào kinh đi thi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Masha

Khai xuân, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa chuẩn bị xuất phát.

Thân thích bằng hữu cũng đều biết bọn họ muốn lên kinh. Nương Lê Hoa còn lo lắng Sở Sở quá nhỏ, đường đi xa như vậy, muốn lưu Sở Sở lại chỗ bà.

Chính Trần Thủy Liên cũng không ngại đưa Sở Sở về bên này chăm sóc.

Chẳng qua Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đều không muốn tách khỏi con, vì thế không đáp ứng.

Dọc theo đường đi có bọn họ chăm sóc, Sở Sở từ khi sinh ra sức khỏe rất tốt, rất ít sinh bệnh, cho nên vẫn mang theo đi.

Về phía Triệu gia, Lý Lê Hoa không hề yên tâm đưa con cho bọn họ chút nào, cho nên căn bản không hề đề cập đến.

Duy nhất yên tâm một người là Trương Vân Nhi, nhưng nàng cũng có thai, lại bắt nàng chăm sóc hài tử, nàng cũng không lo liệu hết quá nhiều việc.

Hiện tại bên cạnh Lý Lê Hoa có hạ nhân giúp đỡ, Sở Sở cũng đã ba tuổi, vẫn nên ở bên cạnh nàng mới yên tâm một chút.

Chỉ là năm trước bà vú Trương thị đã nói, nhà bà ở chỗ này, không thể đi theo đến kinh thành.

Vì thế, Lý Lê Hoa lại mua một nha hoàn, không cách tuổi mấy với Bình Nhi, đặt tên là Tri Xuân, giúp đỡ chăm sóc Sở Sở, Trương thị trước khi ăn tết muốn đi, Lý Lê Hoa cho bà thêm một tháng tiền lương, sau đó còn thưởng thêm vài thứ, Trương thị luyến tiếc đi rồi.

Sở Sở cũng thương tâm khổ sở một đoạn thời gian thật dài,nhưng vì Trương thị trở về, là phải về nhà, Sở Sở cũng biết không thể ngăn cản không cho bà vú về nhà xem hài tử của mình, hơn nữa bệnh hay quên của tiểu hài tử cũng khá lớn, hiện tại đã khôi phục bình thường.

Thu thập tốt hành lý, các nhà đều lại tặng quà, hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh mang theo hạ nhân cùng xuất phát đi kinh thành.

Thời điểm đến huyện Đồng Thành, cùng hội hợp với Phùng cử nhân, Phùng cử nhân cũng thuê vài chiếc xe ngựa, sau đó theo thương đội đi kinh thành, như vậy cũng an toàn chút.

Rốt cuộc huyện Đồng Thành cách kinh thành ngàn dặm. Chỉ dựa vào bản thân, trên đường cũng không đảm bảo an toàn.

Đi theo thương đội, thương đội hay lui tới giữa kinh thành và huyện Đồng Thành, nghỉ chân ở trọ đều rất quen thuộc, cũng sẽ không xuất hiện tình huống ăn ngủ ngoài trời vùng hoang vu.

Phùng cử nhân một đường là nô bộc hầu hạ đặc biệt thoải mái, còn có một tiểu thiếp đi theo, quả thực rất xuân phong đắc ý.

Phùng cử nhân rất tin tưởng vào lần khoa khảo này. Rốt cuộc từng thi một lần, có kinh nghiệm. Mà hắn cũng nói vài điều với Triệu Thủy Sinh lần đầu tiên vào kinh đi thi.

Phùng cử nhân thật ra mặc kệ người ta nạp hay không nạp tiểu thiếp, rốt cuộc đây là việc tư của người ta, nhiều miệng làm gì?

Tóm lại, dọc theo đường đi đều rất bình tĩnh. Ngoại trừ giữa chừng Phùng cử nhân bởi vì ăn đồ đau bụng đi ngoài, chậm trễ hai ngày, còn lại đều rất bình thường.

Bọn họ đi kinh thành, không đi thủy lộ, bởi vì lúc này, có vài đoạn thủy lộ đóng băng, không phải thuyền quan thì không thể phá băng hành tẩu. Cho nên đều đi đường bộ. Rất xa đã thấy được tường thành cao lớn. Mọi người liền biết, đã tới kinh thành rồi.

“Không bằng Đại Hạ.” Trong lòng hai người Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đều nói.

Tường thành Đại Hạ cao lớn hơn thế này nhiều.

“Triệu huynh chuẩn bị ở nơi nào?” Phùng cử nhân hỏi Triệu Thủy Sinh.

Triệu Thủy Sinh nói: “Năm kia nhờ người ở kinh thành mua một tòa nhà, không biết Phùng huynh tính toán như thế nào?”

Phùng cử nhân cười nói: “Tiện nội còn có thân thích ở kinh thành, vừa lúc đi qua ở nhờ.”

Như vậy cũng tốt, mọi người đều có nơi để đi, người hai nhà cáo biệt mà đi.

Tòa nhà tọa lạc ở Tây Bắc kinh thành, trước lúc mua nhà, đã mua một gia đình trông cửa, cũng sớm đưa tin cho bên này, cho nên lúc bọn họ tới, cả gia đình đã cung cung kính kính ra nghênh đón.

“Nô tài Quế Khê thỉnh an lão gia và thái thái. Lão gia, thái thái, phòng ốc đã được quét tước xong, thỉnh lão gia và thái thái nhìn xem, có cái gì không thích hợp, nô tài lại đi chỉnh lý.”

Một nhà này còn có một trai một gái, đều cung cung kính kính khom người chào trước cửa.

Triệu Thủy Sinh miễn lễ cho bọn họ, Quế Khê thầm nghĩ, nam chủ tử tuy rằng từ địa phương nhỏ tới, nhưng nhất cử nhất động đều quý khí hơn quan to.

Người còn rất có khí thế.

Viện này còn lớn hơn Lý Lê Hoa dự đoán, còn là hai gian.

“Đại bá thông gia thật có tâm.” lượng có thể mua một tòa nhà như vậy ở kinh thành, xác thật là rất có lời.

Triệu Thủy Sinh nói: “Tòa nhà này cũng là cơ duyên xảo hợp, mua từ tay một kẻ bại gia tử.”

Sau khi kẻ bại gia tử phân gia, không lao động gì, tiền không đủ dùng, vừa vặn phía Tây Bắc có tòa nhà nhỏ này, cảm thấy người ở cũng ngại nhỏ, còn phải phái người tới quét tước, vì thế trực tiếp bán.

Làm cho bọn họ nhặt được của hời. Lý Lê Hoa thật ra không lo lắng người này đổi ý. Bởi vì mua nhà đã hai năm, cũng không xảy ra chuyện gì, huống chi bọn họ lấy tiền ra mua, tất cả thủ tục đều có.

Lý Lê Hoa nói với hạ nhân: “Đều đi xuống trước đi, Tống tẩu tử, ngươi mang theo người đi phòng bếp chuẩn bị cơm, nhìn xem nơi này có cái gì ăn ngon.” Cũng là làm vợ Tống Phúc quen thuộc tình huống trước.

Toàn gia Quế Khê nàng đều thưởng, họ ở đây trông coi nhà cửa, khẳng định càng hiểu biết về kinh thành hơn Tống Phúc.

Mà hai vợ chồng Tống Phúc lại là đi theo chủ tử lại đây, hiển nhiên là tâm phúc chủ tử, quan hệ hai nhà muốn chuẩn bị cho tốt mới được, không thể bởi vì tranh ai càng được chủ tử tín nhiệm mà làm cho gà bay chó sủa.

Vì thế vợ Quế Khê đi cùng vợ Tống Phúc đến phòng bếp chuẩn bị.

Bình Nhi và Tri Xuân chuẩn bị tốt nước ấm, để các chủ tử tẩy đi phong trần.

Chờ tắm rửa xong, đồ ăn cũng làm xong. Lý Lê Hoa cũng không phải người hà khắc, lúc trước đã nói rõ, hạ nhân cũng làm một bàn đồ ăn giống như vậy, để bọn họ tự mình đi ăn.

Vì thế bữa cơm đầu tiên kinh thành, một nhà ba người Lý Lê Hoa cùng nhau ăn.

Mà những hạ nhân ngồi ở một gian gian khác ăn cơm.

Quế Khê rót một chén rượu cho Tống Phúc, rượu này cũng là chủ tử cho phép bọn họ uống.

Quế Khê cũng là muốn thông qua Tống Phúc hiểu biết nhiều thêm một chút về tính tình chủ tử, về sau cũng dễ làm việc.

Tống Phúc nói: “Chủ tử chúng ta, chỉ cần không làm gì sai, trung tâm, thì không cần lo lắng.”

Quế Khê thở dài: “Trước khi chủ tử tới, ta còn có chút sợ hãi, sợ làm không tốt chủ tử không cao hứng, hóa ra chủ tử hiền lành như vậy.”

Tống Phúc nói: “Dù chủ tử hiền lành, nhưng chúng ta làm người hầu cũng không thể dựa vào chuyện này không làm tốt công việc.”

“Đó là tất nhiên, gian dối thủ đoạn là không được. Đây, Tống phúc đại ca, tuổi huynh lớn hơn ta, về sau ta kêu huynh là đại ca, chúng ta cùng nhau làm việc, có chỗ nào đệ đệ làm không đúng, huynh nhắc nhở đệ với.”

Tống Phúc cười nói: “Mọi người đều giống nhau chỉ cần làm tốt sai sự, sẽ không có vấn đề.”

Mà vợ Quế Khê và vợ Tống Phúc ở trong phòng bếp, cũng nói chuyện với nhau, vợ Quế Khê biết gia đình chủ tử có ba người, bao gồm cả một tiểu chủ tử.

“Lão gia chúng ta không có tiểu thiếp di nương, hoặc là thông phòng?” Hai nha hoàn đi theo thì tuổi cũng không đúng, quá nhỏ.

Vợ Tống Phúc nói: “Lão gia chúng ta không thích, lão gia và thái thái là cùng trải qua hoạn nạn, tình cảm rất tốt, cô đừng nói bừa, bằng không đến lúc đó xảy ra chuyện, ai cũng không bảo vệ được cô.”

Vợ Quế Khê vội gật đầu, nói: “Đa tạ Tống đại tẩu ngươi nhắc nhở ta, trước kia chúng ta nghe nói những nhà phú quý đều có tiểu thiếp di nương, cho nên mới hỏi như vậy, không nghĩ tới lão gia chúng ta là người đứng đắn.”

“Còn không phải sao? Tình cảm giữa lão gia và thái thái luôn rất tốt, lúc trước thái thái sinh đại tiểu thư, lão gia hận không thể vào phòng sinh, cho dù thái thái sinh nữ hài nhi, lão gia cũng thích vô cùng. Chờ ngày tháng lâu rồi, cô sẽ biết.” Vợ Tống Phúc nghĩ vợ Quế Khê ở kinh thành, đừng nên xem thường bọn họ từ nơi khác tới, đến lúc đó làm ra chuyện gì, vậy thì không tốt.

Vợ Quế Khê có một trai một gái, nhi tử mới tám tuổi, nữ nhi càng nhỏ, mới năm tuổi.

Cũng không thể nuôi người rảnh rỗi. Vì thế hỏi vợ Tống Phúc. Vợ Tống Phúc nói: “Đến lúc đó thái thái tất nhiên sẽ an bài, cô cũng đừng lo lắng, chúng ta hầu hạ chủ tử cho tốt.”

Lý Lê Hoa quả nhiên an bài cho hai đứa nhỏ nhà Quế Khê, nhi tử của Quế Khê mới tám tuổi, thật sự nhỏ, vẫn là đi theo Triệu Thủy Sinh trước, đến thư phòng quét tước là được, ngày thường giúp đỡ mài mực, những chuyện này tiểu tử có thể làm.

Tiểu tử Quế Khê gọi là Long Nhãn, nữ nhi kêu Quế Chi, Quế Chi mới năm tuổi, làm bạn chơi với Sở Sở, rốt cuộc Sở Sở một mình cũng quá tịch mịch, ở cùng hài tử không cách tuổi mấy, cũng là chuyện tốt.

Vợ Quế Khê đã ngầm nói với nữ nhi mình là Quế Chi, bé đi theo tiểu chủ tử, phải hầu hạ cho tốt, tuyệt đối không thể khóc nhè.

Tuổi Quế Chi còn nhỏ, nhưng lại rất nghe lời nương, ngày đầu tiên đi theo đã làm rất tốt. Chỉ là thiếu sự hoạt bát nên có của tiểu hài tử ở tuổi này.

Lý Lê Hoa biết, vẫn là thân phận có hạn, rốt cuộc phân biệt chủ tớ, người lớn cũng sẽ nói rõ, vì thế không có khả năng thật sự chơi đùa như bạn bè.

Lý Lê Hoa cũng sẽ không cố ý cường điệu không cần câu thúc, vẫn là chờ sau khi Triệu Thủy Sinh khảo thí xong, xem tình huống rồi nói sau.

Triệu Thủy Sinh tới kinh thành là để khoa khảo, mà thi hội cử hành vào tháng , hiện tại đã tới hai tháng cuối cùng. Trường thi bên kia đã chuẩn bị tốt.

Nội dung thi hội cũng giống thi hương, chẳng qua đề mục bất đồng thôi.

Chỉ là trường thi lần này cách nhà bọn họ hơi xa, cũng may còn có xe ngựa, cũng không sợ đến không kịp.

Nhà Lý Lê Hoa ở vị trí này, nhà cửa chung quanh cũng giống vậy, người không quen biết sẽ không tới cửa tới quấy rầy, cho nên từ khi Lý Lê Hoa dọn đến đây, không có người nào tới cửa hỏi thăm.

Mà Lý Lê Hoa lại vội vàng chuyện Triệu Thủy Sinh thi hội, đành phải bảo bọn hạ nhân mang chút đồ, đi hàng xóm các bên tặng quà, tỏ vẻ quấy rầy.

Đại bộ phận những hàng xóm này đều phái người tặng đáp lễ, bất quá Lý Lê Hoa từ trong miệng những người này biết, địa phương này, giống nhau đều là nhà chủ nhân để đó không dùng, hoặc là dùng như của hồi môn, rất nhiều gia đình chủ nhân đều không ở nơi này, thường xuyên là lưu người nhà ở chỗ này trông coi nhà cửa.

Hoặc là chờ gia đình chủ nhân rảnh rỗi, lại qua đây ở mấy ngày, ngày thường đều không có người.

Lúc trước nhà của Lý Lê Hoa cũng để trống như vậy, hiện tại gia đình chủ nhân đã tới, hạ nhân bọn họ cũng không tự quyết định, chỉ có thể chờ Lý Lê Hoa phái người tặng đồ, mới dựa theo quy củ tặng đáp lễ.

Cho nên nói, địa phương này khá yên lặng.

Chẳng qua cũng có ngoại lệ, hôm nay, có một tức phụ quản sự mặc vàng đeo bạc tới cửa thỉnh an Lý Lê Hoa, “Triệu thái thái khỏe, nãi nãi chúng ta bởi vì thân thể không tốt, cho nên chưa từng tới bái kiến Triệu thái thái, còn thỉnh Triệu thái thái không lấy làm phiền lòng.”

Lý Lê Hoa nói: “Đều là láng giềng, không cần khách khí như vậy, chỉ là không biết nãi nãi các ngươi là vị nào?”

Tức phụ quản sự cười hì hì nói: “Nãi nãi chúng ta là gia quyến Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư, bởi vì trong viện hoa anh đào nở, muốn thỉnh Triệu thái thái đi qua ngắm hoa.”

Lý Lê Hoa vội nói: “Đa tạ hảo ý nãi nãi các ngươi, chỉ là lão gia nhà ta phải vội vàng kỳ thi mùa xuân, trong nhà thật sự không thể bỏ đi, còn thỉnh khi về thay ta cáo tội với nãi nãi các ngươi mới là.”

Tức phụ quản sự không ngờ vị Triệu thái thái này nói như vậy, nhà ai nghe nãi nãi nhà mình là gia quyến Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư mà không nịnh bợ, nịnh hót?

Bởi vì đây là một cơ hội tốt để làm quen với quý nhân đại quan, không nghĩ tới vị Triệu thái thái này lại cự tuyệt.

Trên mặt tức phụ quản sự liền khó coi, nói: “Nếu như vậy, vậy do ta nói chưa tốt, tại hạ cáo lui.”

Tri Xuân nhìn nói: “Người này sao lại như vậy, thái thái rõ ràng nói trong nhà có chuyện không thể đi, lại không phải cố ý không đi, lại trực tiếp nhăn mặt.” Quả thực là có tật xấu.

Bình Nhi nói: “Ngươi bớt tranh cãi, thái thái đều có tính toán.”

Tuy rằng lão gia muốn đi thi kỳ thi mùa xuân, nhưng rút ra thời gian nửa ngày đi ngắm hoa, cũng là có thể, thái thái là không muốn đi.

Nhưng vì sao?

Lý Lê Hoa cũng không muốn nha hoàn của mình vô tri, đến lúc đó gây ra chê cười. Nói với Bình Nhi và Tri Xuân: “Các ngươi có phải muốn hỏi ta vì sao không đi đúng không?”

Bình Nhi và Tri Xuân đều gật đầu, Tri Xuân lại lắc đầu, “Thái thái không phải nói, bởi vì lão gia muốn đi kỳ thi mùa xuân không có thời gian sao?”

“Đó cũng là một phần lý do, nhưng lý do lớn nhất là, bên kia chỉ là ngoại trạch của Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư, nếu ta đi kết giao cùng người, sẽ làm mất thân phận của ta, ném mặt mũi của lão gia các ngươi.”

Bình Nhi và Tri Xuân đều lắp bắp kinh hãi, vậy mà là ngoại thất? Còn muốn mời thái thái chúng ta đi qua, da mặt cũng đủ dày.

“Nếu là chính thê của Tam công tử Lễ Bộ thượng thư, sẽ không còn ở địa phương này lúc này, hơn nữa khi ta hỏi đối phương là ai, tức phụ quản sự kia cũng chỉ nói là gia quyến, không nói là tam nãi nãi bọn họ, hàm hồ xưng một tiếng nãi nãi, vậy thuyết minh thân phận gia quyến cũng không quang minh chính đại.”

Lúc này, Lễ Bộ đang chuẩn bị kỳ thi mùa xuân, nhà Lễ Bộ thượng thư hẳn là rất náo nhiệt, cho dù là thê tử Tam công tử, cũng không có khả năng lúc này đến địa phương hẻo lánh như vậy, còn chuyên môn thỉnh nàng một tiểu nhân vật còn chưa có danh tiếng gì tới cửa đi ngắm hoa, nếu thật là tam nãi nãi, sớm đã có rất nhiều người tìm đến, vậy thiệp càng là khó cầu, sao còn cần người tới cửa đi nói?

Tức phụ quản sự vừa thấy đã biết không giống tức phụ quản sự gia đình giàu có, ngược lại có chút chanh chua, hoặc là mắt chó xem người thấp, chuyên môn lấy tên tuổi Lễ Bộ thượng thư ra, là có ý gì?

Giống như muốn nói cho Lý Lê Hoa, thỉnh ngươi tới cửa, là vinh quang của ngươi, đây chính là cơ hội tốt, ngươi ngàn vạn lần không cần bỏ lỡ.

Từ trước đến nay, chỉ có người khác cầu nhà Lễ Bộ thượng thư bọn họ, sao có thể sẽ có tức phụ quản sự như vậy?

Cho nên Lý Lê Hoa biết thân phận đối phương khẳng định không thể ra ánh sáng. Đừng nói chưa ai biết đến nàng, chỉ cần nàng là chính thất, không quan tâm nàng ta là ngoại thất nhà ai, nàng cũng không thể vội vàng đi nịnh hót.

Như vậy đối với nàng, đối với Triệu Thủy Sinh về sau đều là vết nhơ, huống chi, bản thân nàng khinh thường người làm ngoại thất cho người ta như vậy. Càng không cần phải nói còn muốn tới cửa cổ động cho người ta.

Bình Nhi và Tri Xuân đều đã hiểu, bất quá hai người đều có chút lo lắng, ngoại thất Tam công tử này, nếu cáo trạng với Tam công tử, vậy chẳng phải là lão gia và thái thái nhà mình gặp xui xẻo?

“Nếu nàng thật sự bởi vì chút chuyện này có thể bẩm báo cho Lễ Bộ thượng thư, ta thật sự phục nàng.”

Dù sao chỉ cần không đi, chính là không cho người ta mặt mũi, nhưng không đi cũng là nguyên tắc của Lý Lê Hoa.

Đi vào kinh thành, cái gì cũng không biết, quả thực là một mắt bị bôi đen, Lý Lê Hoa gọi vợ Quế Khê tới, hỏi: “Nơi chúng ta ở, có phải ngoại thất nhà người khác ở đây rất nhiều?” Sẽ không thành địa phương của ngoại thất chứ, như vậy thật phải chuyển nhà.

Vợ Quế Khê vội xua tay, “Thái thái, nơi này chỉ có một nhà đó, chính là bà tử mới tới cửa kia, chẳng qua thái thái không cần lo lắng, nam chủ tử nhà kia hình như thật lâu không tới.” Nói không chừng đã thất sủng.

Vợ Quế Khê không biết nam chủ tử đối phương là ai, cũng là về tình cảm có thể tha thứ, rốt cuộc người trộm bố trí ngoại thất, khẳng định không muốn người khác biết thân phận của mình.

Lý Lê Hoa cười, xem ra, vị Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư này, hoặc là trong nhà quản nghiêm, hoặc thê tử trong nhà là con cọp mẹ. Bằng không thích một người, vì sao không trực tiếp nạp vào nhà đi, ngược lại bố trí ở chỗ này?

Rốt cuộc thanh danh ngoại thất không thể nào dễ nghe.

Tuy rằng cũng có một loại khả năng, đó chính là vị Tam công tử này rất thích ngoại thất, không hy vọng nàng vào phủ chịu chính thất áp bức, cho nên mới bố trí tòa nhà bên này. Chẳng qua loại khả năng này rất nhỏ.

Chủ tử là cái dạng gì sẽ có nô tài dạng đó, dáng vẻ tức phụ quản sự này kiêu căng ngạo mạn, chủ nhân nàng ta, thật sự sẽ làm người khác thích đến thần hồn điên đảo sao?

Hơn nữa vị Tam công tử này thật lâu chưa tới, cho nên loại khả năng này rất nhỏ.

Lý Lê Hoa không đi quản nàng ta, không thể bởi vì một người không liên quan mà làm cho gia đình mình sống không thoải mái.

Đương nhiên, vì để ngừa vạn nhất, Lý Lê Hoa cũng bảo vợ Quế Khê đi hỏi thăm hoàn cảnh nhà Lễ Bộ thượng thư một chút.

Cái gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, miễn cho nữ nhân kia thật sự là chân ái của Tam công tử, đến lúc đó ngược lại là bọn họ xúi quẩy.

“Thái thái, đã hỏi thăm rõ ràng, Lễ Bộ thượng thư có bốn vị công tử, Tam công tử là đích ấu tử của thượng thư phu nhân, nghe nói còn rất được sủng ái, trong nhà cưới thê tử cho hắn là tiểu nữ nhi của Uy Viễn Hầu, nghe nói lúc trước chỉ của hồi môn đã dài một con phố.”

Lý Lê Hoa tỏ vẻ hiểu rõ, vậy thì dễ làm.

Gia đình Uy Viễn Hầu xuất thân võ tướng, nhi nữ trong nhà nghe nói đều biết võ, vị Tam công tử kia xuất thân nhà thi thư, khẳng định là thư sinh văn nhược, như vậy tam nãi nãi này thuộc về loại cọp mẹ rồi.

Có đôi khi, càng là người sợ vợ, càng có thể làm chuyện người không thể nghĩ ra được, Tam công tử vậy mà lại ngầm an trí ngoại trạch. Muốn kim ốc tàng kiều. Cũng không biết vị tam nãi nãi kia mà biết được, có thể đánh tới cửa hay không.

Nhưng vị Tam công tử kia từ nhỏ được sủng ái, nếu ngoại thất thật sự thổi gió bên gối, đến lúc đó trả thù tướng công cấp nhà mình, vậy chẳng phải lãng phí ba năm?

Triệu Thủy Sinh khảo một hồi trở về, trước đi tắm rửa một cái, “Vì sao ở giao lộ còn gặp phải một chiếc xe ngựa không giống như xe ngựa ở bên này? Thoạt nhìn rất giống xe ngựa nhà quý huân.” Điệu thấp nhưng bên trong lộ ra xa hoa, còn ngăn chặn con phố bên kia, bọn họ vẫn là từ một con đường khác trở về.

“Bên nào?” Lý Lê Hoa hỏi.

Triệu Thủy Sinh nói xong, Lý Lê Hoa nói: “Chỉ sợ là Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư tới rồi.”

Rốt cuộc tìm được thời gian tới thăm ngoại thất.

“Tam công tử nhà Lễ Bộ thượng thư? Hắn đến nơi đây làm gì? Chẳng lẽ hắn có tòa nhà ở chỗ này?” Phải nói, biệt viện quan to nhất phẩm, đều là ở ngoại ô kinh thành, bởi vì phong cảnh đẹp, hơn nữa diện tích đất cũng lớn, xây biệt viện ở địa phương này, chẳng lẽ là của hồi môn thê tử người nọ?

“Là có tòa nhà, ngoại trạch.” Lý Lê Hoa cười nói.

Triệu Thủy Sinh vừa nghe ngoại trạch, thì hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, chẳng qua Lễ Bộ thượng thư không phải trị gia rất nghiêm sao? Xem ra vị Tam công tử này là trúc tốt ra măng xấu.

Lý Lê Hoa nói: “Vị ngoại thất kia của hắn còn mời ta tới cửa thưởng hoa anh đào, bị ta cự tuyệt.”

“Cự tuyệt là đúng, người như vậy sao xứng để nàng tới cửa?” Một ngoại thất không thể ra ánh sáng, Triệu Thủy Sinh cũng rất chướng mắt.

“Chỉ là ta lo lắng nàng ta lòng dạ hẹp hòi, thổi gió bên gối Tam công tử, đều lúc đó sẽ bất lợi đối với khoa khảo của chàng.”

“Không sao đâu, kỳ thi mùa xuân là chuyện hoàng đế và quan chủ khảo đều quan tâm, Lễ Bộ chẳng qua là bố trí khoa trường, còn không quản đến trên đầu ta.”

“Vậy về sau thì sao, khi chàng muốn làm quan, vị Tam công tử kia làm trò quỷ, chẳng phải nỗ lực chúng ta cố gắng đều uổng phí? Ta nói với chàng, chàng ở trường thi cũng cẩn thận một chút, phương pháp ngáng chân người ta có rất nhiều, chàng còn phải qua đêm ở nơi đó, tùy tiện làm chàng sinh bệnh, khiến cho chàng không làm bài được.” Lý Lê Hoa nói: “Ta còn mềm lòng, cảm thấy trước khi sự tình phát sinh thì không hạ sát thủ, có hơi chủ quan, vẫn là ta nghĩ hơi kém, hiện giờ Tam công tử kia đã tới, vạn nhất hôm nay thổi gió bên gối, không được, chuyện này hiện tại nên đi làm đi.”

Miễn cho ngày mai Tam công tử chơi xấu, vừa vặn hôm nay Tam công tử ở chỗ này, đã đến đây, không có khả năng không qua đêm, chỉ cần người ở chỗ này, nàng bảo người lặng lẽ báo tin cho tam nãi nãi, lúc này, chuyện Tam công tử dưỡng ngoại thất bị phát hiện, sẽ không rảnh nghĩ tới Triệu Thủy Sinh.

Lý Lê Hoa hấp tấp muốn an bài người lặng yên không một tiếng động đi báo tin, Triệu Thủy Sinh vội vàng kéo nàng, “Chuyện này giao cho ta làm. Nàng còn nhớ Vương Nhị không? Hắn cũng đến kinh thành, ta bảo hắn đi làm.”

“Vương Nhị sao cũng đến kinh thành?” Lý Lê Hoa hỏi.

“Là ta bảo hắn tới, ở kinh thành, nhân thủ thiếu thì không dễ làm gì, vừa lúc, chuyện này cho hắn luyện tập.”

Vương Nhị không đi theo bọn họ, cho dù có người muốn tra, cũng sẽ không tra được ra bọn họ, xảy ra chuyện như vậy, ai còn truy cứu một người ngầm báo tin?

“Vậy cũng tốt, bảo Vương Nhị cẩn thận chút, tốt nhất là để cho người khác đi báo tin.” Lý Lê Hoa nói.

Triệu Thủy Sinh đi ra ngoài không bao lâu, đã trở lại, tỏ vẻ sự tình đều đã làm thỏa đáng.

Lý Lê Hoa may vá thêu thùa trong chốc lát, bất tri bất giác trời đã tối, chỉ là lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, rất là náo nhiệt.

Nơi cách Triệu gia không xa đang tiến hành phá phách cướp bóc. Một nữ tử trẻ tuổi rất mỹ diễm, đang chống eo, dẫm chân lên một nữ tử nũng nịu, “Đập hết cho ta! Đập mạnh vào! Người ở chỗ này nịnh hót, đều áp lại đây cho ta, ta muốn nhìn, các ngươi rốt cuộc kêu ai là nãi nãi!”

Người ở chỗ này hầu hạ là tâm phúc Tam công tử, được Tam công tử an bài ở chỗ này hầu hạ vị ngoại thất, Tam công tử đưa tiền cũng hào phóng, hơn nữa thấy Tam công tử cũng rất sủng ái vị ngoại thất này, cho nên ngoài miệng không giữ lời, trực tiếp xưng hô nàng ta là nãi nãi.

Ai biết tam nãi nãi chân chính lại biết việc này, cũng không biết là ai cáo mật, nói không chừng là một người trong số bọn họ.

Nhưng có thể làm gì bây giờ? Hiện tại tam nãi nãi cọp mẹ đã tìm tới cửa, không thấy ngay cả tam gia cũng bị dọa không dám nói gì hay sao?

Viên tam nãi nãi nói với một tức phụ quản sự, “Đều nói làm chủ tử không nên tự mình đánh người, miễn cho tay đau, nhưng nãi nãi ta thích tự mình đánh người, như vậy mới cảm thấy sảng khoái! Các ngươi nói xem, ai là nãi nãi các ngươi?”

Tức phụ đó ăn một cái tát, rớt mất vài cái răng, trong miệng đổ máu, làm những người còn lại đều bị dọa, giống như bản thân mình cũng ăn một cái tát vậy, đều nói tam nãi nãi biết võ nghệ, mọi người ngày thường cũng không cảm thấy gì, hiện tại xem như đã biết, một cái tát gần như xoá sạch hàm răng của vợ Hỉ Vượng, thật là muốn mạng.

Cho nên những người còn lại đều liều mạng dập đầu, ngoài miệng chỉ dám kêu, “Nãi nãi tha mạng! Nãi nãi tha mạng! Là chúng ta mỡ heo che tâm, về sau cũng không dám nữa!”

Dập đầu đến mức muốn vỡ ra.

Viên Tam công tử muốn mắng ‘ người đàn bà đanh đá ’, nhưng không biết vì sao, chính là không dám.

Mỹ nhân dưới chân Viên tam nãi nãi đang muốn giãy giụa, bị Viên tam nãi nãi đá thật xa.

Vị ngoại thất còn chưa nói nên lời, đã bị đá hôn mê bất tỉnh, Viên tam nãi nãi nói: “Tiện nghi cho ngươi, kỹ nữ! Người tới đây, lấy về hết những đồ vật còn dư, một cái cũng không để lại, khế đất tòa nhà này ở nơi nào, cũng tìm ra cho ta. Viên tam gia, ngươi giỏi, ngươi rất giỏi, cũng dám nuôi hồ ly tinh sau lưng ta, còn dám gạt ta! Trách không được trong khoảng thời gian này luôn nói muốn đi ra ngoài xã giao, hóa ra là xã giao đến nơi này. Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu! Nghe nói, ngươi và con kỹ nữ kia mắng ta là Mẫu Dạ Xoa? Còn nói muốn hưu ta?”

Viên tam gia sợ tới mức run run, “Ta, ta nói lời này khi nào, tam nãi nãi, ta sai rồi, ngươi tạm tha ta đi.”

Chuyện này bị cha hắn biết, không tránh khỏi một trận đòn. Mông hắn chính là phải chịu tội.

“Tha ngươi, ta có thể tha ngươi, nhưng chuyện hôm nay, lão gia và thái thái đều đã biết.” Nàng cũng không phải là người chịu thua thiệt, nếu dám dẫn người tới náo loạn, cũng đã truyền sự tình ra, Viên tam gia ngươi làm chuyện dơ bẩn này còn không cho người khác biết?

Viên tam nãi nãi hấp tấp tới làm ầm ĩ một phen, nắm Viên tam gia đi rồi. Còn vị ngoại thất kia, “Cũng không biết đưa đi nơi nào. Nếu không, nô tỳ lại đi hỏi thăm?” Vợ Quế Khê nói.

“Không cần, cứ như vậy đi.” Xác định ngoại thất sẽ không thổi gió bên gối, vị Tam công tử kia sẽ không ngáng chân trượng phu mình, vị ngoại thất kia thế nào, Lý Lê Hoa không quan tâm.

Không phải nàng máu lạnh, là vì bản thân sống an ổn. So với chờ vị ngoại thất kia lòng dạ hẹp hòi trả thù, không bằng tự mình giải quyết nàng ta trước.

Cho dù ích kỷ, thì thế nào? Ngoại trừ người nhà mình, nàng không để tâm đến bất luận kẻ nào.

Triệu Thủy Sinh rốt cuộc thi xong ba vòng thi hội, chỉ chờ kết quả.

Triệu Thủy Sinh rảnh rỗi mang theo Lý Lê Hoa và Sở Sở dạo kinh thành.

Trong kinh thành đồ vật nào đều có bán, Sở Sở ăn đến bụng tròn tròn.

Phùng cử nhân cũng chuẩn bị lại đây bái phỏng. Hắn cảm thấy lần này mình khảo không tồi, rất có khả năng thông qua thi hội, cho nên tâm tình tốt, nghĩ là đồng hương với Triệu Thủy Sinh, nói không chừng sẽ thi đậu cùng năm, vì thế cao hứng.

Còn mang theo một vò rượu ngon, Triệu Thủy Sinh uống với hắn.

Phùng cử nhân uống vài chén rượu, sau đó hỏi Triệu Thủy Sinh thi xong có tính toán gì không, Phùng cử nhân nói trước: “Thế thúc ta nói với ta, nếu có khả năng thì lưu lại kinh thành là thượng sách, chỉ là nhiều người như vậy đều muốn lưu lại kinh thành, người như ta, thân phận bối cảnh đều không xuất sắc, muốn lưu lại kinh thành chỉ sợ rất khó, chỉ có thể tìm người tìm quan hệ.”

Triệu Thủy Sinh nói: “Hiện tại còn chưa có kết quả, ta cũng không dám nghĩ loạn, nếu lần này không đậu, vậy chỉ đành chờ ba năm.”

“Điều này cũng đúng, chúc ta và Triệu huynh đều kim bảng đề danh, tiền đồ như gấm.” Phùng cử nhân nâng ly, cùng Triệu Thủy Sinh uống.

Cuối cùng Phùng cử nhân lại uống say, không có cách nào, đành phải đặt hắn ở trong phòng khách nghỉ tạm. Bảo người đi cùng Phùng cử nhân về báo tin, cũng không thể đã uống say còn đuổi người ta ra bên ngoài.

“Cha không uống say chứ.” Sở Sở lo lắng hỏi, bởi vì Phùng cử nhân uống say còn lớn tiếng ngâm thơ, cái gì ‘nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan’, giống như hát tuồng vậy.

Sở Sở lo lắng cha mình cũng giống vậy thì phải làm sao bây giờ.

“Cha sao lại uống say, không tin Sở Sở của chúng ta ngửi thử.” Triệu Thủy Sinh ôm Sở Sở lên, Sở Sở cười ha ha.

“Được rồi, trước đừng náo loạn với nha đầu này nữa, chàng đi trước rửa mặt, đều là mùi rượu.” Thật không biết bọn họ uống bao nhiêu rượu.

“Được, nương con ghét bỏ cha con kìa, ta đi rửa mặt, bằng không không cho ta vào nhà đó.” Triệu Thủy Sinh nói giỡn.

Sở Sở vội nói với Lý Lê Hoa: “Nương, trên người cha không hôi, thật sự!”

“Vậy con và cha con ngủ ngon.” Lý Lê Hoa không tức giận nói, nữ nhi rất thân cận với cha bé, nàng làm nương ngược lại phải lui về sau một bước. Cho nên nàng muốn sinh nhi tử, nhi tử mới thân cận với nương.

“Con muốn ngủ cùng cha với nương.” Sở Sở rất ngoan ngoãn nói.

Cuối cùng Sở Sở như nguyện ngủ ở giữa cha mẹ. Hưng phấn nhìn bên trái, nhìn bên phải, cảm thấy cao hứng cực kỳ.

Hưng phấn một lát Sở Sở đã ngủ rồi. Trên mặt đỏ bừng. Đứa nhỏ này, chỉ cần ngủ rồi, thì rất ít khi tỉnh lại. Triệu Thủy Sinh nói với Lý Lê Hoa: “Nên sinh cho Sở Sở đệ đệ hoặc là muội muội.”

Lý Lê Hoa nói: “Không phải chàng sinh, tất nhiên chàng nói rất dễ dàng.”

“Tuy rằng ta không sinh, nhưng ta không ra lực thì cũng không được.” Triệu Thủy Sinh trêu chọc nói.

Người này hiện tại sao càng ngày càng không đứng đắn, uy nghiêm hoàng đế trước kia đều đã không còn. Quả nhiên là làm Triệu Thủy Sinh bình dân đã lâu rồi, cũng đã trở thành Triệu Thủy Sinh sao.

Lý Lê Hoa nói: “Có đôi khi nhìn Sở Sở, cảm thấy con làm khuê nữ nhà bình thường cũng không tồi.”

Ít nhất không cần cái gì cũng phải học, không có chút thời gian chơi đùa nào. Tiểu thư khuê các, từ khi biết đi đã phải học đủ thứ, đi ra ngoài chơi đừng đùa giỡn, nhiều lắm là nhà người khác có yến hội, mang theo nàng đi ra ngoài, còn phải tuân thủ quy củ, không thể phạm lỗi, nếu không chính là vứt thể diện nhà mình.

Cho nên dù Sở Sở đã ba tuổi, nàng cũng không bắt bé học cái gì, nhiều lắm là nhận biết chữ, nếu không giống nàng trước kia, niềm vui ít đi rất nhiều.

“Vậy chúng ta cứ tiếp tục nuôi con như vậy, cao hứng muốn chơi thì chơi, không cao hứng muốn khóc thì khóc.” Hắn cũng không tính toán dùng hôn sự nữ nhi để kết giao thế lực gì đó, chỉ cần nữ nhi vui sướng là được.

Chờ đến tháng ba, thành tích thi hội đã có, thành tích thi hội không phân biệt đẳng thứ mấy, mà là xếp hạng từ đệ nhất danh đi xuống, năm nay lấy tới danh, so với bình thường nhiều thêm hai mươi danh.

Triệu Thủy Sinh xếp hạng ở phía trước, là danh thứ bảy, ở trong mười danh đầu thì rất có khả năng tiến vào ba hạng đầu của đệ nhất giáp.

Lý Lê Hoa nghe thấy thứ tự, liền biết Triệu Thủy Sinh cố ý, không giống như thi hương hơi che giấu thực lực của mình.

“Nếu tiến vào đệ nhất giáp, thì có thể trực tiếp tiến vào Hàn Lâm Viện, cũng không biết vị hoàng đế này xếp hạng như thế nào.” Triệu Thủy Sinh nói.

Hắn có thể rất tự tin đối mặt lần thi đình tiếp theo, chỉ cần không phải tình huống đặc thù, tiến vào đệ nhất giáp cũng không phải việc khó.

Mà Phùng cử nhân vốn dĩ rất tự tin, tuy rằng lần này cũng thông qua, lại xếp hạng ở danh , nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chỉ có thể tiến vào đệ tam giáp, trở thành đồng tiến sĩ.

“Ta thật là cực xui xẻo, vốn tưởng rằng ít nhất có thể đi vào đệ nhị giáp, ai biết lại thành đệ tam giáp, đồng tiến sĩ, đồng tiến sĩ, còn không bằng không thi đậu.”

Thi đậu thi hội, cả đời này không thể thi nữa. Phùng cử nhân cảm thấy mình thật bi thương, vì sao lại thành như vậy?

Triệu Thủy Sinh nói: “Phùng huynh không cần uể oải, còn có thi đình nữa, thi đình tốt, thành tích sẽ tốt.”

“Ai, Triệu huynh, huynh đừng trấn an ta, trừ phi là có kỳ tích, bằng không ta chính là đồng tiến sĩ.”

Thứ tự thi đình và thứ tự thi hội không có khả năng hơn kém một trăm danh, chưa từng có, nếu hắn muốn trở thành tiến sĩ nhị giáp, vậy phải tiến tới ít nhất danh, nhưng nếu thứ tự thi đình của hắn thật sự vượt hơn danh, vậy chẳng phải nói thành tích thi hội là không đúng? Ai sẽ làm loại chuyện tự mình đánh miệng mình thế này chứ.

“Triệu huynh, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng là cùng năm, về sau chiếu cố nhiều hơn.” Không nghĩ tới Triệu Thủy Sinh lại là hắc mã, trực tiếp thi đạt danh thứ bảy, so với hắn đã từng thi môt lần giỏi hơn nhiều, Phùng cử nhân cũng biết triều đình có người có số làm quan. Cho nên chào hỏi trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio