Ươn ướt...
... mằn mặn...
Là nước mắt. Nước mắt của Vương Chi.
Hắn thấy rất đau, nơi lồng ngực. Sự lạnh lẽo bao trùm lấy thân thể hắn, trên da hắn, trong thịt hắn... Thật kỳ lạ. Hắn đã là người chết, tại sao lại còn có da thịt và cảm xúc nhỉ?
Những hình ảnh kia, kiếp trước của hắn, của Lăng Mị và của cả... Vương Tuyết Nghi.
Theresa - thiên sứ dưới ánh trăng của kiếp trước - lại có thể biến thành Vương Tuyết Nghi của kiếp này... Rusalka kiêu hãnh và mù quáng thì lại trở thành Lăng Mị, còn Abito - Claudius kia thì lại...
Tất cả là thật sao?
Tất cả là thật sao?
Vương Chi... thật sự không biết. Hắn chẳng nghĩ được nhiều nữa. Mọi thứ bỗng trở nên ngột ngạt và buồn thảm...
...
"Xem ra ngươi chỉ có thể xem được tới đây thôi". - Người thanh niên ngồi trên thuyền, nhìn lên không trung một lúc rồi nói.
Kế đó, hắn đưa tay phẩy nhẹ, khung cảnh đang hiển hiện trước mặt Vương Chi lập tức biến mất.
"Ta muốn xem tiếp".
Trước yêu cầu của Vương Chi, người thanh mỉm cười lắc đầu:
"Dù có muốn ta cũng không thể cho ngươi xem tiếp".
"Tại sao?".
"Người không cho phép".
"Người?". - Vương Chi thắc mắc. Truyện được copy tại [.]Com
"Đại đạo".
"Đại đạo?".
Lần này người thanh niên không trả lời. Y cúi nhìn dòng sông Vô Định, giọng mông lung:
"Ngươi thấy Vân Lam đại lục thể nào? Có lớn không?".
"Đương nhiên là lớn". - Chẳng cần suy nghĩ, Vương Chi đáp ngay.
"Lớn ư?". Nhẹ lắc đầu, người thanh niên bảo: "Chỉ vì ngươi chưa thể nhìn thấy hết thôi".
"Vân Lam chỉ là một đại lục nhỏ, rất nhỏ. Trên đại lục rất nhỏ này còn có những đại lục lớn hơn, tập hợp của chúng hình thành nên thế giới. Lại nói, thế giới cũng không phải chỉ một mà có rất nhiều, và tất cả chúng lại được nắm giữ bởi những giới diện cao cấp hơn gọi là cảnh. Đối với thế giới tu đạo mà ngươi đang sống hiện giờ thì có tất thảy tám cảnh".
Dừng một chút, y nói tiếp:
"Bao bọc tám cảnh và các thế giới này là một không gian bao la, gọi là vũ trụ. Lại nói, vũ trụ cũng có lớn có nhỏ, bao gồm: tiểu vũ trụ, vũ trụ, đại vũ trụ và siêu cấp vũ trụ. Vũ trụ ngươi đang sống bất quá chỉ là một tiểu vũ trụ nho nhỏ mà thôi".
...
"Tại sao ngươi lại nói với ta những điều này?".
"Chẳng phải vừa rồi ngươi có ý hỏi ta về Đại đạo đó sao. Vũ trụ, thế giới, vạn vật sinh linh đều bắt nguồn từ Đại đạo mà nên".
Trầm mặc một đỗi lâu, Vương Chi hỏi:
"Vậy còn ngươi, ngươi là gì?".
"Ta ư?".
Người thanh niên lấy ra chiếc ly lúc trước, vừa múc nước sông vừa đáp:
"Ta chỉ là một kẻ đưa đò trên sông Vô Định".
Đưa ly nước vừa múc xong cho Vương Chi, y bảo:
"Ngươi thử uống lần nữa xem tâm tình có thay đổi không?".
Vương Chi nhìn ly nước, không nói gì, giơ tay tiếp nhận rồi kê lên miệng...
...
"Thế nào?".
"Vẫn như vậy".
Vừa nói xong, Vương Chi bỗng thấy cơ thể trở nên nặng nề khó hiểu. Tiếp đến, tâm trí hắn bắt đầu mơ hồ và toàn thân thì vô lực...
...
Nhìn Vương Chi đã nằm bất tỉnh trên thuyền, lúc này người thanh niên mới lẩm bẩm:
"Nước sông Vô Định cuối cùng cũng chẳng thể thay đổi được một người vô tình...".
Trên sông, chiếc thuyền nhỏ bắt đầu di chuyển, mặc dù nước không chảy và người cũng không chèo...
...
...
Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng tỉnh lại. Theo phản ứng tự nhiên, hắn đưa tay dụi mắt...
Đây là...
Nhìn cánh tay mình, Vương Chi không khỏi hoang mang. Nó nhỏ xíu xiu, hệt như tay của một đứa trẻ sơ sinh vậy. Để khẳng định rằng bản thân không lầm lẫn, hắn giơ cánh tay còn lại lên...
Vẫn là nhỏ xíu xiu.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Bằng cách nào đó mà lúc này hắn đã thật sự biến thành một đứa trẻ sơ sinh. Đối mặt với chuyện kỳ lạ và đột ngột này, nhất thời, trong lòng hắn không khỏi sinh ra đôi chút sợ hãi.
Hắn đưa mắt tìm kiếm người người thanh niên...
Này...
Thêm một lần nữa, hắn bị làm cho kinh ngạc. Trên thuyền hiện giờ làm gì còn người thanh niên nào nữa. Đang ngồi đối diện với hắn lúc này chỉ có một ông lão râu tóc bạc phơ mà thôi. Dựa vào những đường nét cao nhã lẫn khí chất bất phàm quen thuộc, hắn tin rằng ông lão này chính là người thanh niên lúc trước, mặc dù không biết lý do gì mà tướng mạo của y lại thành ra như bây giờ.
Vương Chi hóa ấu, thanh niên hóa lão, đây rốt cuộc là vì sao?
Vương Chi thật tình chẳng hiểu gì cả. Hắn nhìn người thanh niên, cũng tức ông lão bây giờ, lên tiếng hỏi:
"Chi nha chi chi nha...?".
Từ miệng Vương Chi, những âm thanh "chi chi nha nha" liên tục phát ra. Phải, hiện tại thì hắn chỉ có thể nói được như thế thôi.
"Phù sinh như mộng... Phù sinh như mộng...". - Ông lão đưa tay vuốt chòm râu bạc, khe khẽ thở dài.
...
"Cộp".
"Thuyền đã cập bến rồi".
Nói đoạn, ông lão đưa tay bế Vương Chi hiện đã là đứa trẻ sơ sinh lên. Kế đó, ông xoay người lại, khoan thai bước vào bờ.
Sau khi đặt đứa trẻ trên tay xuống đất, ông đứng im lặng nhìn nó một lúc, mãi đến khi thân hình bé bỏng ấy hoàn toàn tan biến rồi mới lần nữa xoay người bước trở lại thuyền.
Đứng chấp tay sau lưng, ông lão nhìn lên không trung trắng xóa, tự mình lẩm bẩm:
"Đại đạo chí cao, rốt cuộc thì người đang cố tình sắp đặt điều gì đây?".
Trong không gian mênh mông mờ ảo, chiếc thuyền lại bắt đầu di chuyển.
Hệt như lần trước, người không chèo, nước sông Vô Định vẫn không chảy. Chỉ là thay vì màu trắng thì bây giờ, nước sông đã chuyển thành màu đen...
...
...
Trong khi đó, tại thạch thất.
Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương, Hà Khương, Hà Linh,..., tất cả đang dồn vào một góc.
Về phần Vương Chi, hắn đang nằm bất động. Mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt, mũi ngưng thở, tim ngừng đập,..., chẳng còn dấu hiệu nào của một người đang sống cả. Nhát kiếm của khôi lỗi kia đã lấy đi tính mạng hắn. Hết thảy chỉ vì một người: Lăng Tố.
Vì cứu một người mà cả mạng sống cũng không còn, là đáng hay vẫn là không đáng đây?
Vương Chi chẳng biết, mà dù có biết thì hắn cũng đã không thể trả lời được nữa rồi.
...
"Đồ Vương Chi ngu ngốc! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại cho ta!... Hức ức...".
Chứng kiến Ni Na vừa liên tục lay Vương Chi vừa khóc, Hà Linh không kiềm được lên tiếng:
"Ni Na tỷ, đừng lay nữa. Vương sư đệ hắn... hắn đã...".
Dường như chẳng nghe được những lời của Hà Linh, Ni Na tiếp tục lay Vương Chi.
"Tại sao chứ?! Tại sao lại như vậy chứ?!...".
Tại sao ư?
Ai có thể trả lời chính xác là tại sao đây?
Là số mệnh?
Số mệnh... Số mệnh...
Nếu như nó có hình hài thì Tiểu Bá Vương sẽ dùng toàn bộ sức lực đấm ngã nó ngay.
Từ nhỏ, do tướng mạo khác thường nên hắn thường xuyên bị mọi người bắt nạt, một lần rồi lại một lần, cuối cùng thì hắn chẳng thể nhớ nổi là bao nhiêu lần. Mặc dù nghĩa phụ của hắn là môn chủ Vạn Kiếm Môn nhưng người chưa bao giờ bênh vực hắn. Không phải do người ghét bỏ hắn, đơn giản là người muốn hắn tự mình đứng lên, tự mình đấu tranh, tự mình giành lại tôn nghiêm. Người nói chỉ có vậy thì hắn mới có thể trở thành cường giả thật sự.
Thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, hắn như một cuồng nhân cắm đầu tu luyện bất kể ngày đêm mưa gió. Cuối cùng trời không phụ người, hắn lần lượt đòi lại tôn nghiêm, đòi lại công đạo cho mình. Chẳng còn ai dám bắt nạt hắn nữa. Thế nhưng... cũng chẳng còn ai muốn tới gần hắn nữa.
Hắn không có bạn. Mãi cho tới cái ngày hắn bị trọng thương nằm bất tỉnh ở Hỏa Vân Sơn Mạch... Có một tên ngốc đã cứu hắn. Sau đó thì trò chuyện với hắn, nướng thịt yêu thú cho hắn ăn... Tên ngốc đó đối xử với hắn rất tốt, hoàn toàn chẳng chút vụ lợi nào cả...
Nhưng mà bây giờ... tên ngốc đó đã...