Phù Thiên Ký

chương 17: trần bân đáng thương (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giọng nàng trở nên thất lạc:

"Nếu là trước đây, tất nhiên ta sẽ chẳng có ý định ấy. Nhưng là bây giờ... Dù sao ở Yêu Tông này mãi cũng khiến ta buồn chán, thu một đồ đệ để giết thời gian cũng tốt. Lại nói, so với những người ta từng gặp thì tiểu tử kia rất thú vị".

"Tỷ, không lẽ tỷ...?".

"Ừ. Có lẽ ta nên buông bỏ thôi".

"Thế nhưng...".

"Tố Tố, chuyện năm đó chẳng những khiến cơ thể ta bị thương tổn mà đến cả nguyên thần cũng chịu ảnh hưởng, cho dù ta có đoạt xá thì vẫn không thay đổi được gì. Những năm này, mặc dù ta đã thường xuyên phục dụng Hoàng Tuyền Quỷ Tửu nhưng thủy chung cũng không ngăn được độc tố phát tán. Đến hôm nay, tu vi của ta đã từ Thiên hà cảnh rớt xuống Linh châu cảnh đệ thất trọng, hơn nữa quá trình này vẫn sẽ còn tiếp tục... Sư phụ từng nói nếu chúng ta muốn tìm hiểu thân thế của mình thì chỉ còn cách bước chân vào cảnh giới cao hơn, khi ấy chúng ta mới có quyền được biết một số bí mật bị chôn giấu ở thế giới này. Tiếc là ta...".

Mắt thấy tỷ tỷ mình sầu muộn như vậy, trong lòng Lăng Tố chợt dâng lên niềm chua xót:

"Tỷ tỷ, trên đời này thật không có cách gì có thể giải được độc của tỷ sao?".

Lăng Mị lắc đầu:

"Biện pháp hẳn là có, nhưng e là không phải những tu sĩ Linh châu, Thiên hà có khả năng làm được. Còn cấp bậc như Linh anh, Đại hải, chúng ta tốt nhất vẫn là cách càng xa càng tốt. Muội phải biết là so với người khác, cơ thể chúng ta rất kỳ lạ".

Lăng Tố nghe xong thì trầm mặc thật lâu không nói. Mãi cho đến khi thấy Lăng Mị định rời đi mới lên tiếng:

"Tỷ, muội sẽ thay tỷ tìm hiểu thân thế của chúng ta".

Gương mặt Lăng Mị biến đổi, nàng lập tức gạt bỏ:

"Không được. Tố Tố, bản tính muội quá lương thiện, lại chán ghét chuyện thị phi, để muội bôn ba giữa tu đạo giới vô vàn hiểm nguy làm sao ta yên tâm được".

"Nhưng thân thế vẫn luôn là khúc mắc trong lòng tỷ...".

Khe khẽ thở dài, Lăng Mị cười buồn bã:

"Chúng ta biết được rồi thì thế nào đây? Sau nhiều năm tìm hiểu, mặc dù chưa có căn cứ xác thực nhưng trong lòng ta luôn có một ý nghĩ".

Nhìn thẳng vào đôi mắt Lăng Tố, nàng nói, giọng hơi khác lạ:

"Tố Tố, rất có thể chúng ta cũng không phải người của thế giới này".

...

"Tại sao phong chủ còn chưa đến, đã sắp tới giờ khai mạc đại hội rồi".

Tại sân thi đấu, phía trên bậc thềm, ngồi ở chiếc ghế đầu tiên bên trái, một lão nhân sốt ruột nói.

Thấy vậy, một cô gái lên tiếng trấn an:

"Trần sư huynh, chắc là phong chủ sẽ đến ngay thôi, huynh không cần phải lo lắng như vậy".

"Cao Lam sư muội, ta sao có thể không lo lắng chứ. Ta chỉ sợ lại giống như đại hội lần trước... ".

Nghe lão nhân nhắc tới Đại hội luyện đan lần trước, những người còn lại nhất thời đều trầm mặc. Nếu lúc đó không nhờ đích thân tông chủ đến chủ trì thì e là nó đã bị hủy rồi a. Vị phong chủ kia của bọn họ căn bản là người bình thường chẳng thể lý giải được.

Thấy không ai nói gì, lão nhân tiếp tục than phiền:

"Các ngươi cũng thấy đấy, từ ngày Thiên Đan Phong chúng ta có phong chủ mới thì mọi thứ bắt đầu đảo lộn hết cả. Bây giờ, đến cả quy định của Đại hội luyện đan cũng bị sửa đổi. Ta thật tình không thể hiểu được phong chủ đang muốn biến Thiên Đan Phong thành thứ gì nữa".

"Tiểu Bân Bân, ngươi đang chỉ trích ta hả?". - Bất thình lình, một giọng nói dịu dàng cất lên.

Người vừa đến là một cô gái. Nàng mặc bộ y phục màu đen, tóc búi cao, khuôn mặt được che bởi một chiếc khăn cũng màu đen nốt. Cô gái này dĩ nhiên là phong chủ của Thiên Đan Phong - Lăng Mị.

"Tiểu Bân Bân, sao tự nhiên lại không nói gì vậy?".

Lăng Mị chậm rãi đi đến trước mặt lão nhân nọ, cười cười mà bảo:

"Tiểu Bân Bân, lúc nãy ngươi nói nghe rất hay nha. Thành thật thì ta là một người rất chịu khó tiếp thu ý kiến người khác. Ừm, thế này đi: Tiểu Bân Bân, sau này Đại hội luyện đan của Thiên Đan Phong chúng ta sẽ giao cho ngươi chủ trì, ta không tham dự nữa".

Lão nhân, cũng tức Trần Bân nghe Lăng Mị nói xong thì cả người như bị trúng tà, miệng há hốc không thành lời.

Gì? Giao cho hắn chủ trì Đại hội luyện đan?

Trần Bân vô cùng hoảng sợ. Từ khi khai tông lập phái đến nay, mỗi lần Thiên Đan Phong tổ chức Đại hội luyện đan đều là do đích thân phong chủ đứng ra chủ trì, nếu có việc gì ngoài ý muốn thì cũng là tông chủ thay mặt chủ trì. Bây giờ phong chủ lại giao cho hắn chủ trì? Một đệ tử như hắn? Đây không phải ban ân huệ hay vinh dự mà là ban tội!

Trần Bân tin chắc nếu như hắn thật sự đứng ra chủ trì Đại hội luyện đan thì bảo đảm hắn sẽ có kết cục rất thê thảm. Hắn nhìn vị phong chủ đang rất vô tư đứng ngắm mấy đám mây bay trên trời, bờ môi run run:

"P-Phong chủ. Đ-Đệ tử... Đệ tử...".

Tiếc rằng hắn còn chưa kịp biểu đạt tâm tư thì đã bị kẻ nào đó cắt ngang:

"Tiểu Bân Bân, ngươi cũng đừng từ chối nha. Ngươi xem đấy, ta cảm thấy bản thân mình làm rất không được tốt, lúc nãy lại nghe ngươi phàn nàn như vậy, thật sự là trái tim đã bị tổn thương sâu sắc".

Buông tiếng thở dài, Lăng Mị tiếp tục nói:

"Tiểu Bân à, ngươi là người đứng đầu trong lớp đệ tử hạch tâm, đồng thời cũng là đại sư huynh của Thiên Đan Phong chúng ta; hơn nữa tính tình ngươi lại rất cẩn thận... Ừm, ta rất yên tâm khi giao việc chủ trì Đại hội luyện đan cho ngươi. À phải rồi, ta dự tính sắp tới sẽ ra ngoài vân du một thời gian, đại khái là hai ba chục năm gì đó, ngươi hãy thay ta quản lý Thiên Đan Phong cho tốt nhé".

Tê!

Trần Bân như bị sét đánh, cả người cứng đờ ra. Lần này thì không chỉ đơn thuần là bị choáng váng nữa mà thật sự... thật sự hoảng sợ. Không chỉ Đại hội luyện đan mà toàn bộ Thiên Đan Phong đều sẽ giao cho hắn quản lý? Hắn cũng không phải phong chủ a! Một đệ tử như hắn có thể đứng ngang hàng luận bàn với tông chủ và các vị trưởng lão khác ư? Có thể đại diện cho Thiên Đan Phong đối ngoại ư? Quan trọng là Trần Bân hắn có khả năng luyện chế các loại linh đan cao cấp cho Yêu Tông ư?

Trần Bân quả thật khóc không ra nước mắt, khuôn mặt hắn hiện giờ hệt như kẻ bị ép phải uống độc dược, cực kỳ khó coi. Hắn mở miệng khẩn cầu:

"P-Phong chủ, đệ tử... đệ tử thật là không làm được. Xin phong chủ nghĩ lại".

"Lời ta đã nói ra rồi, làm sao thu hồi được". - Lăng Mị ra chiều khó xử: "Ta cũng muốn nghĩ lại lắm, thế nhưng mà trái tim của ta đã bị tổn thương a, để chữa trị thì rất tốn kém, trong khi ta lại đang rất thiếu tiền. Ài, giá mà có ai cho ta một ít linh thạch thì tốt biết mấy".

Nghe những lời kia xong, Trần Bân sao còn không hiểu hàm ý bên trong. Hắn liếc mắt nhìn sang mấy vị sư đệ, sư muội của mình với ý định cầu cứu, nhưng là... bọn họ lại vờ như chẳng hề hay biết.

Đúng là thân huynh đệ, thân huynh muội thật. Thân ai nấy lo a!

Cảm khái quy cảm khái, Trần Bân không có thời gian đâu đi trách móc; bởi vì nếu hắn là bọn họ, có lẽ hắn cũng sẽ hành động như vậy. "Người không vì mình, trời tru đất diệt", câu nói này hắn đã quá quen thuộc. Hít vào một hơi, hắn hướng vị phong chủ của mình dò hỏi:

"Phong chủ, không biết... không biết người cần nhiều ít linh thạch để chữa trị...?".

"Cũng không nhiều lắm, chừng năm ngàn linh thạch thôi". - Lăng Mị khá tự nhiên đưa ra một con số.

P/s: Hôm nay trời mưa, vừa ngủ dậy đã sổ mũi. Tóm lại là hôm nay chỉ có chương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio