Phù Thiên Ký

chương 223: trò chuyện đêm khuya

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thú thật thì Na Trát Sa Đài chưa từng nghĩ là sẽ có nam nhân đã biết, có thể độc hữu mà lại không chịu tiếp nhận một bảo đỉnh như Cửu Khúc Tiêu Hồn.

Cái này nên gọi là tâm cảnh quá cao hay là tâm trí quá đần độn?

Vương Chi – Cốt Đãi kia, hình như hắn cũng không thuộc về hai loại này nha.

Và thế là một khả năng thứ ba lóe lên trong đầu Na Trát…

“Cốt Đãi, ngươi mau nói cho ta biết đi. Sinh lý của ngươi vẫn còn bình thường đúng không?”.

“Tứ a di, ngươi làm ơn đừng có suy diễn lung tung. Ta là một nam nhân bình thường”.

Bình thường? Bình thường mà bảo đỉnh dâng đến tận miệng lại không chịu ăn?

“Ta không tin. Ta phải kiểm tra thử”.

Vừa nói, Na Trát vừa đưa tay nắm lấy quần Vương Chi toan kéo xuống.

Trước hành động bất thường và đột ngột này, Vương Chi không khỏi biến sắc. Tự dưng lại bị một nữ nhân đòi lột quần kiểm tra cái gì đó, dù tính tình có lãnh đạm hơn nữa cũng khó mà phó mặc thờ ơ đấy.

“Soạt!”.

Nhanh như chớp, Vương Chi nắm chặt lấy hai cánh tay mềm mại thon thả của ai kia, ba phần khó chịu bảy phần kinh ngạc mà hỏi:

“Tứ a di! Ngươi đang định làm cái gì vậy?!”.

Trái với vẻ khẩn trương của Vương Chi, Na Trát rất thản nhiên đáp gọn:

“Kiểm tra”.

“Kiểm tra cái gì?”.

“Trong quần ngươi có cái gì thì ta kiểm tra cái đó”.

Vương Chi: “…”.

Sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, Vương Chi rốt cuộc cũng lấy lại năng lực phản ứng.

“Tứ a di, ngươi làm ơn đứng đắn một chút có được không. Chẳng có cái gì để ngươi kiểm tra đâu…”.

Lần này thì tới lượt Na Trát Sa Đài bất động.

Mắt không dám tin, Na Trát một tay che miệng, vừa lui vừa lắc đầu nhè nhẹ.

“Cốt Đãi, ngươi vậy mà thật sự…”.

Tới đó thì nàng chẳng nói tiếp nữa. Trước sự ngờ vựa của Vương Chi, nàng bất ngờ ngồi xổm xuống, hai tay vòng trên gối, kế đấy thì…

“Hức… hức…”.

“Tỷ tỷ… muội có lỗi với tỷ… mấy chục năm qua không thể chăm lo cho Cốt Đãi… để bây giờ nó… hức hức… hức…”.

Này…

Chứng kiến những gì đã và đang xảy ra, Vương Chi không khỏi có chút bối rối.

Chân nhân khóc, đây là lần đầu tiên hắn được thấy a.

Như chẳng đành nhìn tiếp, hắn xoay người bước đi, miệng chân thành khuyên nhủ:

“A di, đêm khuya gió mạnh, khóc nhiều coi chừng bị cảm lạnh”.

“Soạt!”.

Ngay lúc chân Vương Chi sắp rời khỏi mỏm đá, từ phía sau, một bàn tay vươn ra níu lấy vai hắn.

Quay người lại, Vương Chi tựa cười như không, hỏi:

“A di, ngươi khóc xong rồi?”.

“Tiểu tử ngươi thật là vô vị”.

“Qua đây”.

Nói đoạn, nàng thu tay lại, đi ra mép ngoài của mỏm đá, ngồi bệch xuống.

Nhẹ lắc đầu, Vương Chi cũng nối gót theo sau…

“Nói đi, ngươi biết rõ Mộ Thiên Thù hữu ích như vậy, tại sao lại kiên quyết từ chối?”.

“Lúc nãy chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao. Nàng theo ta hay theo ngươi đều giống nhau cả thôi”.

“Nói vậy là tiểu tử ngươi muốn không làm mà hưởng rồi. Ta nuôi heo còn ngươi thì giết thịt, nghĩ hay quá nhỉ?”.

Giọng nhỏ đi hẳn, Na Trát Sa Đài nói tiếp:

“Thật ra thì ta cũng chẳng so đo tính toán cái gì… A di chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi. Dù muốn trở về gia tộc để giải cứu mẫu thân ngươi hay là tìm tới tên tiểu nhân đê tiện kia báo thù thì ngươi đều nhất định phải có được lực lượng thật cường đại. Không trở thành đại tu sĩ thì ta và ngươi sẽ chẳng làm được gì hết”.

“… Mộ Thiên Thù kia trời sinh bảo đỉnh, phẩm cấp còn là nằm trong ba hạng đầu, nếu như cùng nàng ta song tu thì tốc độ tu luyện của ngươi tối thiểu cũng sẽ đề thăng lên gấp sáu lần. Tốc độ này quả thực là khiến người nghe mà líu lưỡi… Trước khi ngươi bước vào Linh anh cảnh, Mộ Thiên Thù kia thậm chí còn hữu ích hơn so với hỏa chủng đã thất lạc của ngươi. Ngươi hẳn phải biết ngoài trợ giúp tu sĩ đề thăng tốc độ tu luyện thì Cửu Khúc Tiêu Hồn còn có một công dụng khác nữa là rèn luyện thể chất chứ? Đối với tình trạng cơ thể ngươi bây giờ thì công dụng này là vô cùng cần thiết…”.

“Nếu ngươi không nhất quyết đòi đến Tứ Thiên Điện mà nói, như vậy mọi chuyện sẽ rất đơn giản, Mộ Thiên Thù theo ta hay theo ngươi đều như nhau. Tiếc là ngươi lại… Tuy rằng cảnh giới của ta là Linh anh đệ bát trọng, thế nhưng cấp bậc này Tứ Thiên Điện không phải không có. Sau khi ngươi tới đó thì ta sẽ rất khó tùy thời bảo hộ được. Lại nói, thương thế của ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải đi ma giới để tìm thánh dược chữa trị…”.

Đợi cho Na Trát đã nói xong hết thảy, lúc này Vương Chi mới lên tiếng:

“Ta sẽ không đi Tứ Thiên Điện nữa”.

Vốn đang phiền muộn, Na Trát nghe hắn nói thế thì ngạc nhiên quay sang xác nhận lại:

“Cốt Đãi, ngươi vừa nói là không đi Tứ Thiên Điện nữa?”.

“Không cần thiết nữa”.

Qua một thoáng nghĩ ngợi, Na Trát chợt hỏi:

“Có phải liên quan tới nữ nhân kia?”.

“Phải”. – Vương Chi đáp, giọng lạc đi hẳn.

Im lặng một lúc, Na Trát bỗng nói:

“Ta có thể giúp ngươi giết chết nữ nhân kia. Cả tên Hoàng Thiên Hóa nữa, nếu ngươi muốn”.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, Vương Chi đưa ra câu trả lời:

“Ta từ chối”.

“Xem ra là ngươi muốn tự mình làm”.

Với đáp án nhận được, Na Trát cũng không thấy ngoài ý muốn lắm. Có những kết thúc chỉ nên để người trong cuộc tự mình làm lấy, như chính họ đã bắt đầu…

“Cốt Đãi, sẽ rất lâu đấy”.

“Mấy trọng?”.

“Lục trọng”.

“Ngươi nói ta phải mất bao lâu?”.

“Dựa theo tiến độ của ngươi hiện giờ thì ít nhất cũng mất năm, sáu trăm năm”.

Dừng một chút, Na Trát bổ sung:

“Nếu giải khai tầng thứ hai của phong ấn, cộng thêm sự hỗ trợ của ta, và nhất là Cửu Khúc Tiêu Hồn của Mộ Thiên Thù, thời gian có thể rút xuống còn khoảng một trăm năm. Tất nhiên, đó là tính theo trường hợp quá trình tu luyện của ngươi không gặp phải bất lợi gì, cũng như Hoàng Thiên Hóa còn chưa đột phá lên cảnh giới cao hơn”.

“Một trăm năm sao?”.

Nét mặt suy tư, Vương Chi lẩm bẩm:

“Xem ra không thể không nhờ Mộ Thiên Thù rồi”.

“Tiểu tử, đừng có làm ra bộ dáng miễn cưỡng như vậy. Người ta là bảo đỉnh, là Cửu Khúc Tiêu Hồn mà đến đại tu sĩ nhìn thấy cũng thèm nhỏ dãi đấy. Tiện nghi lớn nhường này, tiểu tử ngươi còn không hài lòng cái gì nữa chứ”.

Nhớ tới điều gì, ánh mắt Na Trát chợt lóe lên:

“À, hay là tiểu tử ngươi vẫn còn để bụng chuyện nàng vì muốn bảo mệnh mà cởi xuống y phục?”.

“Cốt Đãi, ngươi như vậy cũng không khỏi quá khắt khe rồi. Người ta cũng chỉ là muốn được sống thôi. Trên đời này, đâu phải ai cũng có can đảm để chết… Huống hồ, sau khi thu nhận nàng ta thì ngươi có thể từ từ dạy dỗ lại mà…”.

“A di, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi”.

“Hiểu lầm? Ý ngươi là sao?”.

Vương Chi tỏ ra lơ đễnh, tùy tiện nói:

“Ta chưa từng nói là sẽ thu nhận nàng ta”.

“Nhưng không phải lúc nãy ngươi nói cần dùng Mộ Thiên Thù để tu luyện ư?”.

Vương Chi không cho là đúng:

“Dùng nàng và thu nhận nàng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.

“Cốt Đãi, ngươi đây là thực sự để ta nuôi heo còn ngươi thì giết thịt?”.

“Chẳng phải lúc nãy a di bảo nếu ta không đến Tứ Thiên Điện thì để Mộ Thiên Thù theo ta hay theo ngươi đều như nhau cả sao?”.

“Cốt Đãi ngươi…”.

Nghĩ cả buổi, rốt cuộc thì Na Trát cũng từ trong từ điển ngôn ngữ của mình mà lôi ra một câu:

“Ngươi không phải là quân tử!”.

Thấy vẫn chưa đủ, nàng bồi thêm một câu nữa:

“Ngươi là nam nhân hẹp hòi!”.

Na Trát cho rằng sở dĩ Vương Chi một mực không chịu để Mộ Thiên Thù làm thị nữ của hắn, sớm hôm kề cận bên hắn là vì trong lòng còn để ý chuyện cởi y phục kia. Thời điểm hắn siết cổ Mộ Thiên Thù thì đã luôn miệng lẩm bẩm “Ngươi không phải nữ nhân tốt… Ngươi không biết giữ gìn…” a.

Cái gì mà không phải nữ nhân tốt, không biết giữ gìn…

Quá hẹp dạ rồi! Quá không đáng mặt nam nhân rồi!

Lúc đó Mộ Thiên Thù còn chưa phải nữ nhân của hắn mà!

Huống hồ gì…

“Cốt Đãi, vấn đề này ta nghĩ chúng ta cần phải nói rõ ràng”.

Na Trát cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong việc giáo giục lại tư tưởng cho Vương Chi. Nàng không thể để hắn có những đánh giá phiến diện về nữ nhân như vậy được. Nói thế nào thì Na Trát nàng… cũng là nữ nhân đấy.

Nhìn thẳng vào mắt Vương Chi, Na Trát hỏi:

“Giờ thì nói ta biết, ngươi nhận ra Mộ Thiên Thù vẫn còn là trinh nữ chứ?”.

“Nhận ra”. – Một cách nhàm chán, Vương Chi đáp.

“Vấn đề chính là ở đó. Căn cứ vào cốt linh thì năm nay Mộ Thiên Thù cũng đã được hai trăm hai mươi hai tuổi rồi. Như vậy cũng có nghĩa là trong suốt hơn hai trăm năm qua nàng ta vẫn giữ thân trong sạch, chưa từng cùng với nam nhân nào cả… Một nữ nhân xinh đẹp kiều diễm như thế mà có thể giữ thân trong sạch suốt hơn hai trăm năm, ngươi nói xem, nàng có khả năng là hạng người phóng đãng không? Mặc dù cách ăn mặc của nàng ta đúng là có hơi lộ liễu một chút, thế nhưng ngươi không thể đánh giá một con người qua hình thức bên ngoài được…”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio