Phù Thiên Ký

chương 262: rượt đuổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

...

Từ dưới đất, Tiểu Đinh Đang lồm cồm bò dậy, hai tay chống hông, lớn tiếng chất vấn:

“Lăng Mị, ngươi làm cái gì vậy hả?!”.

“Đánh ngươi chứ làm gì”. – Chẳng màn tới bộ dạng hùng hổ của ai kia, Lăng Mị tỉnh bơ đáp.

Khỏi phải nói, đối với câu trả lời này của nàng, tất nhiên là Tiểu Đinh Đang chẳng thể nào hài lòng được.

Càng thêm bực tức thì có!

Chuyển ánh mắt lên cánh tay hiện vẫn còn đang siết chặt của Lăng Mị - thứ đã giáng xuống đầu mình khi nãy, với cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nó, cô bé hỏi tiếp, lần này giọng đã lớn thêm một chút:

“Nhưng ta làm cái gì ngươi mà ngươi lại đánh lên đầu ta thế hả?!”.

“Làm gì?”.

Lăng Mị đột nhiên há miệng, chẳng rõ là cười hay thở, truy ngược lại:

“Bây giờ ngươi còn hỏi ta là làm gì à?... Cái câu này phải để ta nói với ngươi mới đúng. Hành động vừa rồi của ngươi là ý gì hả? Lạy ta? Còn là định làm đến ba lần? Lăng Mị ta cũng chưa có chết”.

“Có ai bảo chỉ có người chết mới được lạy chứ?”.

Tiểu Đinh Đang phản bác:

“Lúc nãy, sau khi nghe ngươi nói thì trong lòng ta bỗng sinh ra một sự ngưỡng mộ, một sự khâm phục bao la như trường giang đại hải, vì để tỏ lòng tỏ dạ nên ta mới quỳ lạy ngươi a. Ta đặt ngươi như thánh nhân, tôn ngươi như thánh mẫu, đã không thương thì chớ, lại còn đánh đập ta như vậy...”.

“Hừ” mạnh một tiếng, cô bé quay lưng bước đi, dứt khoát chẳng thèm ngó ngàng đến ai kia nữa. Dẫu vậy, khóe miệng vẫn không nhịn được hé ra, hạ thấp giọng nhả thêm mấy chữ:

“Đúng là bánh mì chọi chó mà!”.

Tuy rằng câu nói sau cùng này rất nhỏ, thế nhưng rốt cuộc thì vẫn bị Lăng Mị nghe được. Còn là rất rành mạch. Nói sao thì nàng cũng từng là cường giả Thiên hà cảnh, mặc dù tu vi đã đại giảm, linh lực hiện thời bị giam cầm nhưng thính giác mài giũa bao năm vẫn còn rất nhạy. Cao xa chưa dám nói chứ dùng để nghe lời mắng mỏ của Tiểu Đinh Đang thì hoàn toàn dư sức.

Thật ra đối với điều đó, Tiểu Đinh Đang cũng nhận thức được. Hơn hai mươi năm cùng nhau chung sống, bản lãnh của Lăng Mị kia, cô bé không rõ mười thì cũng biết được bảy, tám. Sở dĩ vừa rồi buông ra câu nói nọ, tất cả chỉ bởi vì lỡ miệng, giận quá nên mất đi cái khôn...

Đúng, là tạm thời mất khôn chứ không phải tại vì... Ngu.

Ngu thế nào được. Nếu mà thật sự ngu thì hiện giờ cô bé đã không nhanh chân bước vội rồi.

Đây rõ ràng là sợ tội nên cố tình lẩn trốn a.

Nhưng... Trốn được sao?

Lăng Mị còn đang ở phía sau nhìn theo với đôi mắt lập lòe hung quang đây này.

“Tiểu Đinh Đang”. – Một cách bất chợt, nàng cất tiếng gọi.

Gần như tức thì, đang đi phía trước, Tiểu Đinh Đang khựng người lại.

Có điều rất nhanh, hai giây bất quá, cô bé đã lại di chuyển, tốc độ so với trước còn nhanh hơn rất rất nhiều.

“Hừ! Còn muốn chạy?”.

Chứng kiến động thái của Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị cũng chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức lao người phóng đi.

“Con rắn kia ngươi mau đứng lại cho ta!”.

Công bằng mà xét thì đây hẳn nên được xếp vào từ điển những câu nói vô dụng nhất. Bởi thực tế là mỗi khi được dùng tới, nó vẫn thường luôn gây ra hiệu ứng ngược lại.

Hãy nhìn vào Tiểu Đinh Đang mà xem, vốn dĩ tốc độ ban đầu của cô bé chỉ là hơi nhanh, nhưng lúc này, nó đã đề thăng lên một bậc, thành rất nhanh rồi. Hết thảy đều là nhờ vào câu nói kia của Lăng Mị.

Đáng tiếc là Lăng Mị lại dường như còn chưa ý thức được, thay vì im lặng truy đuổi thì nàng lại tiếp tục hét to:

“Con rắn kia! Còn chạy nữa ta sẽ đem ngươi băm vằm làm tiết canh!”.

Lần này, lời đe dọa của nàng đã phát huy tác dụng một cách triệt để. Bằng chứng là vừa mới nghe xong, Tiểu Đinh Đang phía trước liền gia tăng tốc độ lên gấp đôi!

Chạy thục mạng, đó có lẽ là ngôn từ thích hợp nhất dành cho cô bé lúc này.

Cô bé chạy. Chạy đến chân vắt lên cổ. Chạy đến tim nhảy liên hồi... Cảnh tượng thật không khác gì một tiểu tu sĩ nhỏ bé bị một con yêu thú to lớn cùng hung cực ác truy giết cả.

Mặc dù thực tế thì Tiểu Đinh Đang mới đích thị là yêu thú chứ không phải Lăng Mị, thế nhưng trong tâm trí cô bé hiện giờ, hình ảnh Lăng Mị đã bị bóp méo, chân chân chính chính biến thành một con hung thú rồi. Còn cô bé ư? Chỉ là một tiểu cô nương thanh thuần, khả ái và đáng thương đang phải trốn chạy khỏi nanh vuốt của con hung thú kia a.

“Không thể để Lăng Mị bắt được! Tuyệt đối không thể được...”.

Với sự quyết tâm cao độ, hoặc cũng có thể là vì kinh sợ quá mức, Tiểu Đinh Đang cứ thế ra sức cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Tất nhiên là ở phía sau Lăng Mị cũng chẳng chậm chân tí nào. Cùng với sự gia tăng tốc độ của Tiểu Đinh Đang thì nàng cũng đã tăng thêm lực đạo. Từ đầu đến cuối, khoảng cách giữa đôi bên vẫn luôn được bảo trì nguyên trạng, chênh lệch nếu có thì hẳn là không đáng bao nhiêu.

Giờ phút này, Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, cả hai đều đang bị giam cầm linh lực, hết thảy mọi hành động chỉ có thể dựa vào sức mạnh thể chất để tiến hành. Không may cho Lăng Mị, về mặt này thì yêu thú lại vượt xa nhân loại. Huống hồ ở phương diện lẩn trốn, Tiểu Đinh Đang lại còn rất có năng khiếu cùng kinh nghiệm. Hơn hai mươi năm sống tại Thiên Đan Phong, số lần bỏ trốn của cô bé phải gọi là đếm không xuể đấy.

Thiết nghĩ nếu chẳng nhờ bản thân từng tu luyện một chút thể thuật thì e rằng bây giờ Lăng Mị đã bị Tiểu Đinh Đang bỏ xa một đoạn dài rồi.

...

...

Hệt như cảnh mèo bắt chuột, Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, một trước một sau, hai người bọn họ hết chạy qua bên đông rồi lại sang đến bên tây, cả một vùng núi hoang vắng chẳng mấy chốc đều bị họ làm kinh động.

Dấu chân của họ, suốt một đoạn đường dài đều có in xuống. Cái nhỏ, cái to, cái nguyên vẹn, cái thì đứt đoạn,..., hình hài khá là đa dạng phong phú.

Theo thời gian trôi, chúng – những dấu chân ấy – mỗi lúc một nhiều lên...

...

...

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng thì cuộc rượt đuổi cũng kết thúc. Tiểu Đinh Đang hiện đã dừng hẳn lại.

Có điều, nguyên nhân khiến cô bé đứng bất động như hiện giờ lại chẳng phải bắt nguồn từ Lăng Mị - người đã truy bắt cô bé từ nãy giờ. Tât NmeDP cả đều là bởi... Một kẻ nhảy ra chặn đường.

Kẻ này có bốn chân, màu lông trắng đen xen kẽ, cao ngang đùi Lăng Mị, ấn tượng nhất là khuôn mặt của nó: Mắt híp, miệng rộng cực kỳ, nhìn cứ như thể đang cười vậy.

“Tiếu Diện Hổ”.

Đó là ba chữ vừa lóe lên trong đầu Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, đồng thời cũng chính là tên của kẻ chặn đường nọ.

Đối với vị khách không mời mà tới này, dù là Lăng Mị hay Tiểu Đinh Đang thì đều rất rất không chào đón. Hoàn toàn trái ngược, bọn họ mong muốn tránh nó càng xa càng tốt!

Nếu bình thường thì chẳng nói làm gì, nói gì chỉ một con, thậm chí có là trăm con, ngàn con thì bọn họ cũng không thèm để vào mắt. Tiểu Đinh Đang còn chưa rõ chứ riêng Lăng Mị, muốn giải quyết toàn bộ thì cũng chỉ vài cái hoa tay múa chân là cùng.

Thế nhưng... Đó là khi mà Lăng Mị nàng còn có thể điều động linh lực kia!

Bằng như bây giờ, với tình trạng linh lực bị cầm cố thế này...

Sợ là một con còn đánh không nổi chứ nói gì trăm con, ngàn con.

“Chết chắc rồi... Chết chắc rồi...”.

Trong lòng lo sợ, Tiểu Đinh Đang theo bản năng nhích lại gần Lăng Mị.

Tâm lý con người chính là như vậy. Gặp nguy hiểm không thể ứng phó thì thường sẽ tìm đến một chỗ dựa...

Mặc dù Tiểu Đinh Đang xuất thân từ yêu tộc nhưng dù sao cũng đã hóa thành hình người, nhân tính cũng khá là đủ đầy a.

Trong tình huống hung hiểm và ngoài ý muốn này, Lăng Mị chính là hy vọng duy nhất của cô bé. Không dựa vào nàng thì còn biết dựa vào ai đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio