Lần này không phải bốn mà có đến tận tám cái chân và hai cái đầu.
Là hổ. Hai con Tiếu Diện Hổ.
“Grừ... Ừ...”.
“Grừ... Ừ... Ừ...”.
Tiểu Đinh Đang nhìn hai kẻ đang chắn lối đi phía trước, mặt cắt không còn giọt máu, sợ tới mức một cái nhích chân cũng chẳng làm nổi.
Ý niệm duy nhất trong đầu cô bé hiện giờ là: “Chết thật rồi...”.
“Grừ ừ ừ ừ...!”.
Đúng lúc này, dưới sự truy đuổi của con Tiếu Diện Hổ đầu tiên, Lăng Mị rốt cuộc cũng đuổi kịp Tiểu Đinh Đang.
Và cũng hệt như cô bé, nàng kìm chân, đột ngột dừng lại, kế đó thì bất động thở dốc.
Chẳng còn chửi mắng hay kêu gào gì nữa, nàng đứng đấy, trong những tiếng thở, hết nhìn trước rồi lại ngó sau, một lời không thốt ra nổi.
Trước hổ, sau cũng hổ...
Lúc nãy một con còn phải chạy trối chết, giờ tận ba con thì chạy kiểu gì đây?
Lại nói, hai ngõ sau trước đều bị chặn cả rồi a.
“Grừ... Ừ...”.
“Grừ...”.
...
Mắt thấy hai kẻ chặn đường đang từng bước tiến lại phía mình, dưới sự thôi thúc cầu sinh, sau một đỗi chết lặng, Tiểu Đinh Đang cuối cùng cũng cử động.
Cô bé thụt lui, nép sát vào người Lăng Mị, bờ vai run run:
“Ta sợ chết...”.
Sát bên, Lăng Mị nghe xong nhưng trầm mặc không nói gì.
Chết... Nàng không sợ. Chỉ là nếu thật sự phải chết bây giờ thì... Nàng chẳng cam tí nào.
Nếu trước kia cũng thôi, với những đau đớn, sự dày vò đến chết đi sống lại của độc tố trong người, có chết... Cũng coi như được giải thoát. Tâm nguyện, tiếc nuối... Thôi thì mang theo. Hẳn là sẽ không quá nhiều trách than oán hận...
Nhưng còn bây giờ...
Nhờ vào sự trợ giúp với nguồn linh lực hết sức thần kỳ của Tiểu Đinh Đang, chất độc kia đã hoàn toàn được hóa giải, nàng đã tìm lại được tự do cùng hy vọng... Cảnh giới Linh châu đệ thất trọng của nàng hôm nay chính là minh chứng tốt nhất. Lăng Mị nàng... Đã lại có thể tiếp tục tu luyện mà không lo lắng việc tu vi bị hao mòn như trước nữa.
Bước vào cường giả, thành tựu chân nhân... Và vươn đến hàng ngũ đại tu sĩ trong truyền thuyết, đó... Chính là mục tiêu hướng tới của Lăng Mị nàng.
Cái chết của sư phụ nàng còn chưa làm rõ, thân thế bản thân nàng vẫn chưa tường tận... Việc nàng cần làm là phải tu luyện để trở nên thật mạnh mẽ, có như vậy thì mới tra ra tất cả, hoàn thành tâm nguyện. Chết mà nói... Nàng không cam tâm.
Mà thật ra, bất cam chẳng phải mỗi mình Lăng Mị, giờ phút này có một người khác cũng đang rất không cam lòng.
Người đó... Là Tiểu Đinh Đang.
Là vì sợ chết ư?
Tất nhiên rồi. Chính miệng cô bé đã nói “Ta sợ chết” kia mà.
Cô bé không muốn phải chết ở đây, phải chết thế này – trong miệng những con hổ mình đầy lông lá kia. Có một chuyện cô bé rất muốn làm nhưng vẫn chưa thể làm được. Tuy nó chẳng phải là chuyện lớn lao gì, nhưng với bản thân cô bé, đó là cả một sự thương nhớ, gìn giữ suốt hơn hai mươi lăm năm trường...
Bất giác, từ trong miệng cô bé, hai tiếng khe khẽ cất lên:
“Vương Chi...”.
“Gào... O... O... O...!”.
...
Và hồi đáp... Là một tiếng gầm vang dội. Tiếp đấy, từ cả hai mặt trước sau, ba con Tiếu Diện Hổ đồng loạt nhảy xổ vào.
“Tránh ra!”.
Quả không hổ từng là cường giả, Lăng Mị phản ứng cực kỳ mau lẹ, ngay khi đám Tiếu Diện Hổ vừa động thì nàng cũng lập tức kéo Tiểu Đinh Đang tránh sang một bên.
Kết quả, cả hai vẫn an toàn trong đợt công kích đầu tiên này.
Nhưng... Không phải cuối cùng. Đám Tiếu Diện Hổ vẫn còn đấy.
“Grừ... Ừ...!”.
Hướng về Lăng Mị – con mồi vừa trốn thoát, một trong ba con Tiếu Diện Hổ gầm nhẹ, phóng mình lao đến trong khi hai con còn lại thì chia ra phong tỏa đường lui.
Lúc này thì Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang đã chẳng thể tránh đi đâu được nữa. Sau lưng là cây cối chằng chịt, trước mặt, bên hông thì kẻ địch vây quanh, ngoại trừ biết phi thiên độn địa, bằng không đừng mong có thể né tránh.
Thế nhưng Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, hiện tại bọn họ có khả năng phi thiên độn địa sao?
Hoàn toàn không thể. Tất cả linh lực của họ đều bị cầm cố hết rồi.
Bây giờ bọn họ chỉ có duy nhất một lựa chọn: Trực tiếp đối đầu. Nếu vẫn chưa muốn từ bỏ.
“Chết thì chết”.
Với lựa chọn khó khăn cùng bất đắc dĩ này, Lăng Mị cũng chỉ còn biết giơ lên cánh tay, nghiêng mình dồn toàn bộ sức lực tung ra một quyền.
“Ba!”.
Chẳng rõ là do đã tính toán hay nhờ vào vận may mà một quyền nọ vừa ra thì liền trúng ngay đầu Tiếu Diện Hổ, đem nó đánh bay.
Trong lần chạm trán này Lăng Mị đã chiếm ưu thế.
Dù vậy, sắc mặt hiện giờ của nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, vẫn trầm trọng như cũ.
Lăng Mị chẳng thể nào vui mừng được. Vừa rồi một quyền của nàng đúng là đã đem Tiếu Diện Hổ kia đánh bay, thế nhưng... Hết thảy đều vô dụng. Nó không làm gì được con yêu thú ấy cả. Nói gì thương tổn, ngay đến một sợi lông còn không rớt xuống nữa là.
“Lẽ nào phải dùng tới nó sao...”.
“Gào... O... O...!!”.
Giữa lúc Lăng Mị còn đang do dự chưa quyết thì bên kia, Tiếu Diện Hổ vừa bị đánh bay đã lại xông đến, lần này thì khí tức đã hoàn toàn bộc phát. Xem ra nó khá là để bụng đối với một quyền tự vệ của Lăng Mị.
Tuy nhiên, lao đến cũng chẳng phải mỗi mình nó, hai đồng loại còn lại của nó cũng đã vừa tham gia vào.
Một con đã khó ứng phó, giờ lại đến một lúc ba con...
Lăng Mị thật tình không nguyện ý đối mặt một xíu nào hết. Hung hiểm này quá lớn đi.
Tiếc rằng... Lựa chọn không do nàng. Nàng chẳng có lựa chọn khác. Dù muốn dù không thì nàng cũng phải đối mặt. Chỉ có thể đối mặt.
Trong thời khắc nguy cấp, bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Lăng Mị một tay ôm chặt lấy Tiểu Đinh Đang, gần như cùng lúc, cánh tay còn lại của nàng siết chặt, vung lên đánh thẳng vào mặt một trong ba con Tiếu Diện Hổ vừa mới áp sát.
“Ba!”.
Đúng như dự tính, với một chút tiểu xảo trong tư thế chuyển động, Lăng Mị đã đem con Tiếu Diện Hổ kia tạm thời đẩy lui.
Và đó... Cũng là toàn bộ những gì nàng có thể làm được. Sau đấy thì chẳng còn bất ngờ hay ngoài ý muốn nào nữa. Tại thời điểm con Tiếu Diện Hổ kia bị đánh trúng thì Lăng Mị nàng cũng đã ngay lập tức bị một trong hai con còn lại vồ xuống.
“Grừ... Ừ...”.
Trong khi miệng vẫn ngậm chặt bờ vai Lăng Mị, con Tiếu Diện Hổ nọ tiếp tục dùng chân đè mạnh lên tấm lưng trần của nàng, ép chặt xuống đất.
Đau. Rất đau.
Lăng Mị hoàn toàn cảm nhận được những chiếc răng nhọn hoắt đang cắm ngập trong da thịt mình. Và cả những móng vuốt sắc lẹm như dao kia nữa...
Nhưng mọi chuyện còn đang tiếp diễn.
Lại có thêm những chiếc răng bén nhọn từ con Tiếu Diện Hổ khác đặt xuống. Lần này là cánh tay nàng. Ngậm chặt và kéo mạnh.
Nó... Đang muốn lôi Tiểu Đinh Đang đang được bao bọc bên dưới ra.
...
Lúc này đây, trong mắt đám Tiếu Diện Hổ, Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, bọn họ chỉ đơn giản là những miếng thịt tươi ngon thơm mùi máu. Từ đầu đến cuối chúng đều không hề hay biết, rằng hai người họ là cao thủ Linh châu cảnh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mà nhận ra thì bọn chúng há lại dám tấn công? Gan chúng thiết nghĩ là chẳng to đến thế đâu.
Chính vì không biết, chính vì không hay nên bọn chúng mới làm ra hành động này: Săn NXNIoh giết cao thủ Linh châu cảnh.
Và bây giờ, chúng đã sắp ăn họ - những cao thủ Linh châu cảnh ấy. Hẳn là sớm thôi, chắc chắn chúng sẽ phát hiện ra yêu đan, linh châu của họ. Đó khẳng định là một bất ngờ to lớn khiến chúng kinh hỉ cực độ.
Đan châu có trợ giúp rất lớn đối với những yêu thú cấp thú như chúng. Nếu như ăn được, không chừng còn có khả năng giúp chúng tiến thêm một bước dài, đặt chân vào hàng ngũ yêu tu cũng nên...
Thân là yêu thú cấp thấp, thực lực mạnh nhất cũng chỉ dừng ở Linh tuyền cảnh sơ kỳ, vậy mà lại sắp ăn được yêu đan, linh châu...
Đây lẽ nào là vận may?