“Ta đương nhiên là không phải. Ta và kẻ gọi Hoàng Thiên Hóa kia thậm chí còn chưa từng gặp mặt”. – Bên kia, lão nhân lên tiếng xác nhận.
Lần này Na Trát không nói gì, thay vì nói thì nàng chỉ đứng im lặng nhìn lão nhân nọ, hệt như cái cách mà hắn đang quan sát nàng.
Cả hai đều muốn tìm ra thứ gì đó ở đối phương.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Na Trát là người đầu tiên mở lời: “Ngươi hẳn cũng chẳng phải kẻ nhàn rỗi, không biết đến chốn khỉ ho cò gáy này vì mục đích gì?”.
“Nếu đạo hữu đã hỏi thì ta đây cũng nói thật”.
Ngón tay chậm rãi giơ lên, lão nhân chỉ sang bên cạnh, nói: “Ta đến vì người này”.
...
Na Trát, Vương Chi, Tâm Lan, ba người chẳng ai bảo ai, tất cả đều dồn ánh mắt lên người Lăng Tố.
Ngón tay của lão nhân đúng là đang chỉ nàng.
Vương Chi, hắn nhất thời không hiểu được. Tại sao một vị tu sĩ Linh anh đệ thất trọng lại tự mình đến tìm Lăng Tố?
“Trung Liên?”. – Lòng mang nghi hoặc, Vương Chi hướng Lăng Tố hỏi.
Nhẹ lắc đầu, Lăng Tố đáp: “Ta chưa từng gặp y”.
Thú thực thì nàng cũng chẳng hơn gì Vương Chi. Nàng không biết vì cớ gì một vị chân nhân cao cao tại thượng lại bỗng dưng chạy đến rối chỉ đích danh mình. Đối với lão nhân trước mặt này, nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
Trong bốn người, Na Trát là người đầu tiên phản ứng lại.
Hướng lão nhân, nàng cất tiếng: “Ta xem dáng vẻ thì nàng không giống như có nhận thức ngươi. Chẳng hay ngươi tìm nàng lại là vì chuyện gì?”.
“Đạo hữu, xin hỏi nàng cùng đạo hữu có quan hệ thế nào?”. – Bên kia, lão nhân không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nàng là đạo lữ của cháu trai ta”. – Na Trát cũng chẳng giấu diếm, lập tức hồi đáp.
Nàng thực rất tò mò muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nàng cảm thấy đứa cháu dâu của mình cũng không phải hạng “tầm thường”. Trước có Hoàng Thiên Hóa, giờ lại mọc ra thêm một tên cũng lợi hại không kém. Thiết nghĩ ngoại trừ con cháu thế gia, xuất thân từ đại thế lực, sau lưng có hậu trường vững chắc thì may ra mới có được đãi ngộ như vầy...
Nhưng... Lăng Tố giống như kẻ có bối cảnh sao?
Uẩn khúc này đúng là khó đoán. Ít nhất thì Na Trát vẫn chưa suy được. Khả năng có rất nhiều, đâu mới là đáp án chính xác thì phải đợi lão nhân kia nói rõ mới biết.
Cũng chẳng để nàng phải chờ đợi lâu, lão nhân nói:
“Đạo hữu, nếu nàng ta là cháu dâu của đạo hữu... Vậy thì cảm phiền đạo hữu hãy đem nàng giao lại cho ta”.
Đây không phải thương lượng mà là yêu cầu. Và rõ ràng nó hoàn toàn bất thiện.
“Giao cho ngươi?”.
Na Trát lạnh nhạt mà rằng: “Ta nghĩ là mình cần biết lý do”.
“Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng”.
Tám chữ ngắn gọn nhưng chứa đầy sát ý. Chẳng nghi ngờ gì nữa, lão nhân tới đây là vì muốn báo thù. Đối tượng thì hiển nhiên là Lăng Tố - kẻ mà hắn đã chỉ đích danh.
“Tiền bối”.
Đến lúc này thì Lăng Tố không thể im lặng được nữa. Nàng trực tiếp nhìn lão nhân, nói: “Có phải daserIJ người đã hiểu lầm gì đó không? Đối với người ta chưa từng nhận thức, như thế nào có thể kết thù oán...”.
‘Vậy sao?”.
Lão nhân cười lạnh: “Ta và ngươi đúng thật là chưa từng gặp, tuy nhiên... Con trai ta thì ta nghĩ ngươi hẳn phải biết rất rõ”.
Dừng trong giây lát, lão nhân nói tiếp, giọng trầm đi một chút: “La Nghĩa, cái tên này ngươi quen chứ?”.
Vừa nghe xong, thần sắc Lăng Tố tức thì đại biến. Một cảm giác lạnh lẽo bất chợt chạy khắp toàn thân nàng.
La Nghĩa, hai chữ này... Nàng rất quen.
Hắn chính là thiếu chủ của Cửu Âm Giáo ở Cổ La Giới!
Năm đó, tại Cổ La, La Nghĩa đã từng giở trò đồi bại với nàng, suýt chút nữa thì đã đem nàng ô nhục. Cũng may nhờ có tỷ tỷ nên nàng mới giữ được thân trong sạch, thoát khỏi cảnh bị bắt làm lô đỉnh...
Bây giờ thì Lăng Tố đã rõ ràng tất cả. Về việc tại sao lão nhân trước mặt – một vị chân nhân cao cấp – lại tự mình tới tìm nàng.
Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng... Tỷ muội nàng đã lẩn trốn bao nhiêu năm, thậm chí đã chạy đến cái đại lục xa xôi nhỏ bé này, vậy mà rốt cuộc vẫn bị bọn họ tìm tới.
“Trung Liên”. – Nhận ra tâm tình Lăng Tố đang bất ổn, Vương Chi nắm tay nàng, khẽ gọi.
Cố bình ổn cảm xúc, Lăng Tố nói: “Vương Chi, nhiều năm trước, khi ta và tỷ tỷ còn ở tại Cổ La Giới đã từng gặp qua kẻ gọi La Nghĩa kia. Hắn đã bày ra thủ đoạn đê hèn muốn bắt ta làm lô đỉnh... Nhưng hắn đã bị tỷ tỷ giết chết...”.
“Hóa ra chuyện là như vậy”.
Na Trát nhếch môi, quay sang lão nhân, bảo: “Con ngươi tự làm tự chịu, hắn chết cũng là đáng đời, ngươi đến báo thù cái gì chứ”.
“Đạo hữu nói vậy là không muốn giao người rồi?”. – Vẻ bất thiện ngày một lộ rõ, lão nhân hỏi thẳng.
Thoạt đầu, khi thấy Na Trát mới chỉ là chân nhân cảnh giới thứ năm, lão nhân đúng thật đã chẳng quá xem trọng. Nhưng sau đó, nghe đối phương xác nhận đã cùng Hoàng Thiên Hóa giao đấu, hắn không thể không thay đổi cách nhìn.
Lúc mới đến, hắn đã chú ý quan sát hoàn cảnh nơi này. Dựa vào thực trạng tàn phá cùng dấu vết xung quanh, mười phần hết chín, hắn dám khẳng định trận đấu giữa nữ nhân đối diện và Hoàng Thiên Hóa là một trận toàn lực, thậm chí có thể còn là sinh tử chiến.
Và hiện tại, Hoàng Thiên Hóa thì chẳng thấy tăm hơi đâu trong khi kẻ cùng hắn giao đấu lại đứng ngay đây, toàn thân lông tóc không chút tổn hao nào.
Cái này có ý nghĩa gì chứ?
Trong mật báo của Mộng Đoạn gửi về có nói rõ Hoàng Thiên Hóa chính là tộc trưởng Hoàng gia – một đại gia tộc – ngụ tại Nam Xương Thành thuộc Hoàng Phong Giới đấy.
Nữ nhân kia tuyệt không đơn giản!
Thật lòng thì lão nhân đã chẳng còn xem nhẹ Na Trát như lúc đầu, theo cái tu vi Linh anh đệ ngũ trọng bên ngoài nữa. Nhưng thế cũng không có nghĩa rằng hắn e ngại gì nàng. Đừng nói còn chưa xác định được Hoàng Thiên Hóa có đúng là đã bại dưới tay nàng hay không, dù thực tế có xảy ra như vậy thì hắn cũng không e ngại.
Hoàng Thiên Hóa kia là ai, hắn biết rõ. Xét ra thì cũng có thể gọi là một nhân vật, tuy nhiên, nếu so với thân phận giáo chủ Cửu Âm Giáo ở Cổ La Giới hắn đây thì chẳng đáng kể. Cổ La Giới lớn hơn Hoàng Phong Giới, Cửu Âm Giáo lớn hơn Hoàng gia. Nội tình khác biệt, đôi bên căn bản là không thể đánh đồng. Hắn dám nói nếu cùng Hoàng Thiên Hóa kia đánh xuống một trận thì người thắng chắc chắn sẽ là hắn, hơn nữa còn rất dễ dàng.
Nữ nhân kia lợi hại thì sao? Đánh bại Hoàng Thiên Hóa lại thế nào? Nếu tu vi đối phương là Linh anh đệ lục trọng thì may ra hắn còn nể mặt vài phần.
Đừng thấy từ nãy giờ hắn đứng luyên thuyên dong dài mà lầm, bất quá là xuất phát từ sự cẩn trọng, muốn thăm dò một chút thôi.
...
Cố ý đề thăng khí tức, với ánh mắt ẩn hiện sát cơ, lão nhân nói tiếp:
“Đạo hữu, với tư cách giáo chủ Cửu Âm Giáo, La Thiên Bằng ta khuyên đạo hữu nên suy nghĩ cho kỹ. Từ xưa tới nay, đối đầu với Cửu Âm Giáo ta thì chẳng có kẻ nào được yên thân đâu”.
Đây rõ ràng là một lời uy hiếp, kẻ có tai đều nghe ra được. Na Trát đương nhiên cũng thừa hiểu. Thật ra thì còn nhiều hơn cái bề ngoài của ngôn ngữ kia.
Đối phương không chỉ đơn thuần là uy hiếp mà còn đang muốn thăm dò nàng.
Sau khoảnh khắc trầm ngâm ngắn ngủi, chẳng biết thế nào mà sắc mặt Na Trát đột nhiên biến đổi, từ bình thường bỗng tái đi hẳn. Đáng nói hơn nữa là cùng với khuôn mặt, khí tức của nàng cũng trở nên bất ổn lạ thường...
Mặc dù những thay đổi ấy chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn, vài giây bất quá thì đã hoàn nguyên như cũ nhưng vẫn đủ khiến cho lão nhân, cũng tức La Thiên Bằng chú ý.