...
...
“Vù vù... Vù vù...”.
“... Vù... Vù...”.
...
Dưới ánh trăng đêm, trong những cơn gió đưa hương anh đào dịu nhẹ, chẳng mấy chốc, Lạc Lâm đã chìm vào giấc ngủ.
Giữa đêm thanh vắng, cô bé không hề biết rằng chính tại trong lúc mình say ngủ ấy, thân thể bản thân đã xảy ra biến đổi. Đầu tiên và rõ ràng nhất là mái tóc uốn cong trên đầu, nó đang đổi màu. Từ kim sắc ban đầu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nó đã chuyển thành màu xanh lục. Mà đâu chỉ mỗi màu tóc, ngay cả độ dài sợi tóc cũng đang dần thay đổi. Chúng dài ra. Với tốc độ sinh trưởng nhanh hơn tự nhiên gấp mấy trăm lần.
Trừ bỏ mái tóc, các bộ phận khác trên người cô bé cũng đều ở vào trạng thái tương tự. Sinh trưởng rất nhanh. Mặt mũi tay chân, dung nhan tướng mạo, tất cả đều đang thay đổi từng phút, từng giờ...
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao thân thể Lạc Lâm lại đột nhiên phát triển nhanh đến nhường ấy, so với bình thường còn nhanh hơn cả mấy trăm lần?
Câu trả lời vẫn là chưa biết được.
...
...
Khoảng độ mười bốn, mười lăm phút trước đó, thời điểm Lạc Lâm vừa chìm vào giấc ngủ thì tại một nơi khác trong phủ thành chủ, bên dưới vườn hoa Huyết Diễm, sâu trong lòng đất, ở tầng thứ hai, một kẻ khác lại vừa thức giấc.
Hắn cũng chẳng ai xa lạ, đúng là kẻ đã bị Lạc Mai Tiên tra tấn đánh đập hôm qua: Vương Chi.
So với hôm qua thì hôm nay tình trạng của hắn có vẻ đã khá hơn đôi chút. Chí ít thì vết thương trên người đã được bôi thuốc, băng bó kỹ lưỡng. Dẫu sao Lạc Mai Tiên còn phải khai thác thông tin từ hắn, cho người điều trị âu cũng hợp lẽ.
Bộ dáng hiện giờ của hắn vẫn giống như cũ, hệt thời điểm thức tỉnh ở bãi tha ma. Đôi mắt vẫn đỏ ngầu và thần trí thì bất ổn bất thường.
Hắn thức dậy nhưng lại chẳng nói năng gì, sau khi co chân thu mình lại một góc thì thân thể hoàn toàn bất động, một ngón tay cũng không buồn nhích. Nếu không phải tim hắn còn đập, mũi hắn còn thở và mắt hắn thỉnh thoảng còn biết chớp thì người khác thật sẽ cho rằng hắn đã biến thành một pho tượng.
Vương Chi, hắn đang nghĩ gì?
Hoặc là nói... Hắn có đang nghĩ?
Với trạng thái thần trí bất ổn lúc này của hắn thì quả thực rất khó xác định điều gì. Khuôn mặt trầm lặng, cái nhìn vô định, hắn... Chẳng khác gì một con mãnh thú bị giam cầm...
...
“Rốt cuộc tên nhân loại này là thứ gì đây?”.
Bên ngoài phòng giam Vương Chi hiện có hai người đang đứng. Một trong số đó thì chính là Độc Cửu – vị thánh đan sư duy nhất ở Đại La Thành. Mấy lời vừa rồi là được phát ra từ miệng của hắn.
Không phải tự dưng mà hắn rảnh rỗi chạy đến nơi này, sở dĩ tới đây hết thảy đều là vì chức trách, theo sự phân phó của đại công chúa Lạc Mai Tiên, người đang đứng ngay bên cạnh hắn hiện giờ.
Lúc nãy, sau khi nghe đại công chúa kể lại quá trình sưu hồn của bản thân, trong lúc lizR hiếu kỳ hắn đã tự mình trải nghiệm, kết quả...
“Nếu không phải ta kịp thời thu hồi thần thức thì chỉ e đã bị đắm chìm trong cảnh tượng khủng bố kia rồi”.
Giống như Lạc Mai Tiên, Độc Cửu cũng nhìn thấy cảnh tượng sinh linh tận diệt từ trong ký ức của Vương Chi. Khác biệt duy nhất là thay vì người bị chém bay đầu là Lạc Mai Tiên thì lần này, phơi thây lại là chính bản thân hắn.
Trong đời Độc Cửu hắn, chưa bao giờ hắn lại rơi vào trạng thái tương tự vừa rồi. Cái thứ lực lượng vô hình kia, nó như muốn đem hắn nuốt chửng. Tuy rằng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng thật sự hắn đã cảm thấy sợ hãi...
“Độc Cửu, ngươi cảm thấy tên nhân loại này thế nào?”. – Bên cạnh, sau một hồi trầm mặc, Lạc Mai Tiên chợt hỏi.
Mặc dù chưa rõ lắm hàm ý của nàng nhưng Độc Cửu cũng thành thật hồi đáp: “Không hề đơn giản. Ít nhất thì Độc Cửu ta sống đến bây giờ còn chưa gặp qua trường hợp nào cổ quái như vậy. Cảnh tượng mà ta và đại công chúa đã nhìn thấy, nó quả vô cùng đáng ngờ. Nhân tộc, yêu tộc, ma tộc, toàn bộ các chủng loài đều chìm trong biển máu... Chưa vội nói tới một tràng cảnh khủng bố như thế có khả năng xảy ra hay không, chỉ tính riêng thân phận một tên nhân loại với tu vi Linh châu cảnh như hắn, việc chứng kiến đã là hoàn toàn không thể. Nó quá hoang đường... Lại nói, ở cuối cảnh tượng nọ, trong quá trình sưu hồn của đại công chúa thì bị giết là người, thế nhưng trong quá trình sưu hồn của ta, kẻ chết lại chính là bản thân ta. Như vậy có thể thấy những gì chúng ta nhìn được đã khác nhau. Đây rõ ràng là một nghịch lý. Ký ức vốn chỉ có một, thay đổi thì đã chẳng còn là ký ức nữa”.
“Thế nhưng cảnh tượng mà ta và ngươi đã nhìn thấy lại là từ trong quá trình sưu hồn”. – Lạc Mai Tiên chỉ ra điểm mấu chốt.
“Đấy chính là vấn đề”.
Độc Cửu suy đoán: “Ta cho rằng những gì ta và đại công chúa nhìn thấy, rất có khả năng là một huyễn cảnh, hoặc là nói đó là một ký ức được ngụy tạo bởi một tu sĩ cấp cao, tu vi vượt xa chúng ta”.
“Khả năng này ta cũng đã nghĩ đến”. – Lạc Mai Tiên nói ra điều mình nghĩ – “Chỉ là ta không hiểu được nguyên do. Nếu như quả đúng do tu sĩ cấp cao thi pháp thì mục đích của đối phương là gì? Cảnh tượng sinh linh tận diệt cùng thứ lực lượng vô hình kia, hết thảy lại có ý nghĩa gì?”.
“Đại công chúa, nghi vấn của người, Độc Cửu ta nghĩ cũng chỉ có thể từ tên nhân loại này tìm ra câu trả lời mà thôi. Đáng tiếc, chúng ta lại chưa có biện pháp hữu hiệu để khai thác hắn”.
Nghe Độc Cửu nói, Lạc Mai Tiên cũng chỉ đành âm thầm phiền muộn. Đối với tên nhân loại trong phòng giam trước mặt, mặc dù biết rõ những ký ức, những bí mật của đối phương sẽ rất có giá trị, rất có ích với nàng và thậm chí có thể là cả Đà Lan Giới, tuy nhiên, muốn từ đối phương khai thác thông tin, khó khăn thật sự không nhỏ. Với tình trạng thần trí bất ổn của đối phương hiện tại, căn bản là chẳng thể hỏi ra cái gì, còn bằng như xâm nhập vào thức hải, tác động đến thần hồn... Lại càng bất khả thi. Nàng và Độc Cửu, cả hai đã sử dụng Sưu Hồn Thuật, kết quả thì hết thảy đều lấy thất bại mà kết thúc. Một phần nhỏ những hình ảnh nhìn thấy kia, ngoài bí ẩn về cảnh tượng sinh linh tận diệt cùng thứ lực lượng vô hình nọ ra, mấy cái khác căn bản là không có giá trị gì.
“Cũng chỉ có thể từ từ nghĩ biện pháp”.
Nhận ra tâm tình phiền muộn của Lạc Mai Tiên, Độc Cửu thoáng trầm ngâm rồi nói: “Đại công chúa, thật ra cũng chưa hẳn là không thể xâm nhập vào thức hải của tên nhân loại này”.
Nét mặt hơi đổi, Lạc Mai Tiên hỏi lại: “Độc Cửu, nói thế là ý gì?”.
“Đại công chúa, thuật pháp của ta và người bị ngăn trở khẳng định là do tu vi không đủ, so với người đã bày ra thủ đoạn, dựng lên huyễn cảnh thì chênh lệch không nhỏ. Tuy nhiên, nếu có một tu sĩ tu vi chẳng thua kém người nọ, như vậy việc xâm nhập thức hải, tra xét thần hồn sẽ là chuyện hoàn toàn có khả năng”.
“Tại Đại La Thành, xét đến tu vi thì cao nhất chính là La Ti. Dẫu vậy, cảnh giới của La Ti cũng bất quá là Linh anh đệ ngũ trọng, so ra cũng chỉ hơn ta và ngươi một tiểu cảnh giới. Trong khi đó, dù chưa xác định cụ thể nhưng từ quá trình sưu hồn, theo ta cảm nhận thì muốn đột phá huyễn cảnh kia, chỉ với cảnh giới Linh anh đệ ngũ trọng căn bản là không đủ”.
“Đại công chúa nói không sai, ta cũng cho rằng chỉ bằng vào La Ti thì không đủ”.
Trong mắt thoáng qua một tia khác lạ, Lạc Mai Tiên nhất thời trở nên im lặng. Nàng thừa trí thông minh để hiểu hết hàm ý trong lời của Độc Cửu.