Như đã hứa, Levi có chút quà mọn dành tặng mọi người. Nó cũng chỉ là những con chữ lời văn thôi.
Nếu mọi người để ý thì hẳn đã từng thấy Levi đăng lên ở phần bình luận một chương tiểu thuyết. Tên tiểu thuyết đó là "Dreamess", hiện đã được Levi viết xong một nửa.
Không cần đoán. Món quà hôm nay chính là nó đấy. Đừng lo, mọi người sẽ không phải đọc quá dài đâu. Levi có thể nói, mọi người chính là những độc giả đầu tiên được đọc phần trích đoạn này.
Lại nói, không phải tự dưng mà Levi lại tặng mọi người món quà này. Có nguyên do cả đấy.
Mọi người có biết ý tưởng viết Phù Thiên Ký từ đâu mà có không? Chính là từ "Dreamess". Mặc dù về sau có một chút thay đổi nhưng đích thực những nhân vật chính của Phù Thiên Ký đều xuất phát từ "Dreamess", thậm chí cả quan điểm và tư tưởng cũng là từ đấy mà ra.
Về sau Phù Thiên Ký sẽ có rất nhiều tình tiết quan trọng mà nếu không đọc qua phần trích đoạn của "Dreamess" sau đây thì Levi bảo đảm mọi người sẽ chẳng hiểu Levi đang viết cái gì.
Vì vậy, hãy kiên nhẫn đọc qua nó. Với bản thân Levi, "Dreamess" thật sự rất đặc biệt. Hơn một nửa con người Levi nằm trong đấy.
Như đã nói trước, có thể sẽ có người thích, cũng có thể sẽ có người không thích. Nhưng... vẫn muốn viết ra và gửi đi. Levi xem nó là một cánh chim, và chờ đợi...
Cuối cùng, Levi xin gửi lời chúc Giáng sinh (dù muộn) đến tất cả mọi người.
P/s: Gõ xong và hiện đã lên cơn sốt. Xin phép nghỉ hai hôm.
------
"Ta có nhất thiết phải uống nó không?".
"Ngươi hiện đã là một người chết, uống hay không uống thì lại có gì khác nhau?".
...
Trầm ngâm một đỗi, Vương Chi rốt cuộc cũng đưa tay tiếp lấy ly nước.
...
Chờ cho Vương Chi uống xong, lúc này người thanh niên mới hỏi:
"Tâm trạng hiện giờ của ngươi thế nào?".
Nghĩ ngợi hồi lâu, Vương Chi thành thật nói ra cảm xúc của mình:
"Vẫn như vậy".
Đem ly nước cất lại, người thanh niên thả tay xuống dòng sông, rẽ một đường, lắc đầu mà rằng:
"Cả nước sông Vô Định cũng chẳng thể làm thay đổi được người vô tình".
Nhìn thẳng vào mắt Vương Chi, y đột ngột hỏi:
"Ngươi có muốn biết kiếp trước của mình thế nào không?".
"Kiếp trước của ta?".
"Phải, của ngươi".
Cũng chẳng đợi xem Vương Chi có nguyện ý hay không, người thanh niên hướng về không trung phẩy nhẹ, ngay tức thì, một khung cảnh hiện ra.
Trước mắt Vương Chi hiện giờ là một căn phòng, chỉ có điều căn phòng này rất kỳ lạ. Nó có đầy những thứ mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Ở đây, thứ duy nhất mà hắn dễ dàng nhận ra là chiếc giường. Mặc dù nó rất khác so với hình ảnh trong nhận thức trước nay của hắn nhưng hắn khẳng định đó là chiếc giường. Hắn thấy có một người hiện đang nằm trên đấy.
Đó là một thanh niên. Thanh niên này mặc một bộ đồ rất cổ quái, để một kiểu tóc rất cổ quái, có một gương mặt... giống y hệt hắn!
"Hắn... Tại sao diện mạo của hắn...". - Vương Chi nhìn người trong khung cảnh, hết sức ngạc nhiên lẩm bẩm.
Ngồi bên cạnh, người thanh niên thấy vậy bèn lên tiếng giải thích:
"Hắn chính là ngươi. Kiếp trước của ngươi".
"Kiếp trước của ta?...".
Cố đè nén sự nghi hoặc trong lòng, Vương Chi tiếp tục nhìn lên khung cảnh...
Bên ngoài căn phòng kia, một cô gái còn khá trẻ xuất hiện. Cũng giống như người thanh niên đang nằm trong phòng, cách ăn mặc của cô gái này rất cổ quái. Nhưng khiến Vương Chi bận tâm không phải y phục, kiểu tóc hay là trang sức trên người nàng. Gương mặt - nó mới là điều làm hắn kinh ngạc nhất.
Giống hệt một người mà hắn quen biết ở Yêu Tông: Lăng Mị!
Đây... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dường như thấu hiểu được ssuy nghĩ của Vương Chi, người thanh niên chủ động giải thích lần nữa: "Nàng ta là kiếp trước của Lăng Mị".
...
Những hình ảnh tiếp tục thay đổi.
Cô gái giống Lăng Mị kia đưa tay gõ cửa phòng...
"Cốc cốc".
"Cốc cốc".
"Ai lại tới phòng mình vào lúc này nhỉ?". - Nằm trên giường, người thanh niên, cũng tức Abito nhìn ra cửa, trong lòng thầm nghi hoặc. Anh chỉ vừa đến ngôi biệt thự này đêm qua, vẫn chưa quen thuộc với bất kỳ người nào, lẽ ra không nên có sự viếng thăm đột ngột này mới phải. Huống chi ai lại thực hiện một cuộc thăm viếng vào hai giờ sáng chứ?
Trong lúc Abito còn đang tự hỏi thì tiếng gõ cửa "Cốc cốc" lại tiếp tục vang lên, và lần này thì chúng dồn dập hơn hẳn. Mặc dù chưa rõ người khách thô lỗ đằng sau cánh cửa kia là ai nhưng Abito vẫn nhanh chóng nhấc mông ra khỏi giường. Anh thật sự không muốn phải nghe tiếp cái giai điệu "Cốc cốc" bất nhã ấy nữa.
"Này".
Ngay khi cửa phòng vừa mở, cùng với giọng điệu bất mãn, một cánh tay thon thả tức thì tiếp cận cổ áo Abito. Kéo mạnh nó, chủ nhân của cánh tay lên tiếng:
"Ngươi không biết để phụ nữ chờ đợi là một việc làm rất khiếm nhã sao?".
Khiếm nhã ư? Abito rất không đồng tình, trừ phi là xảy ra sự hoán đổi vị trí giữa hai người. Để minh chứng cho sự nhã nhặn của mình, thay vì một hành động nào đó từ đôi tay hay những bộ phận khác, Abito chỉ đứng yên và nhẹ giọng đề nghị:
"Tiểu thư Rusalka, chúng ta có thể nói chuyện với một tư thế đàng hoàng hơn không?".
"Ồ, ngươi đang cảm thấy không được thoải mái ư?". - Đôi mắt ma mãnh nheo lại trong giây lát, Rusalka đẩy Abito vào trong phòng, từng bước chậm rãi. Tất nhiên, Abito - nạn nhân của cô - phải phục tùng vô điều kiện. Và khi Abito đã chẳng còn chỗ để lui nữa, Rusalka bỗng nhếch môi cười bảo "Vậy thì chúng ta đổi tư thế nhé?" rồi bất ngờ xô ngã Abito xuống giường.
"Tiểu thư Rus...".
"Im nào". - Không để cho Abito kịp nói hết câu, Rusalka đã ngồi lên người và dùng tay bịt miệng buộc anh phải im lặng.
"Chẳng phải ngươi đã đề nghị chúng ta thay đổi một tư thế khác sao?". - Cúi sát người Abito, Rusalka hỏi một cách đầy ẩn ý: "Ngươi thấy tư thế này thế nào? Hả, Abito?".
Abito không lên tiếng, mặc dù bàn tay mềm mại của Rusalka đã rời khỏi bờ môi anh. Tâm trí anh không dành cho điều đó vào lúc này. Nó đã bị dẫn dắt bởi một thứ ma thuật mạnh mẽ và... tuyệt đẹp. Ma thuật của xác thịt. Chính xác thì chúng chỉ là một bầu ngực căng tròn với một khe hẹp dài như vô tận bên trong bộ váy ngủ màu đen thoáng đãng gần như được phơi bày trọn vẹn trước mặt Abito mà thôi.
"Ôi Chúa ơi! Cô ấy không mặc gì cả!". - Abito thầm thốt lên một câu như vậy. Anh cảm giác như có thứ gì đó đang bị ngưng trệ bên trong cơ thể mình. Anh không biết chính xác nó là gì nhưng rõ ràng là nó đang xảy ra.
Giữa lúc Abito còn đang bị choáng ngợp thì mội đôi môi đã kề sát vành tai anh, thì thầm:
"Có đẹp không?".
Như thấy vẫn chưa đủ, Rusalka lại tiếp tục với giọng điệu êm ái đến lạ lùng:
"Ngươi có thể chạm vào chúng nếu muốn, Abito".
Đây có lẽ là một trong số ít ỏi những lời đề nghị hấp dẫn nhất mà Abito từng được nghe. Và không lâu lắm, anh đưa ra câu trả lời của mình:
"Tiểu thư Rusalka, cô có thể rời khỏi người tôi không? Tôi có chút khó thở".
Chắc chắn đây không phải những gì mà Rusalka đang chờ đợi. Bằng chứng là sau khi nghe xong, sắc mặt cô đã ngay lập tức thay đổi hẳn, dĩ nhiên là theo chiều hướng xấu đi. Sau vài giây im lặng, Rusalka bỗng dùng tay che hờ khóe miệng rồi bật cười khúc khích.
"Abito, ngươi có biết là mình đã vừa làm gì không?". - Rusalka hỏi, nhưng cô chẳng hề mong đợi một câu trả lời từ Abito. Cô đã tự mình làm điều đó: "Ngươi đã từ chối một phụ nữ, hơn thế nữa, đó lại là một phụ nữ tuyệt đẹp và cũng rất ích kỷ. Ta đảm bảo là ngươi sẽ phải hối tiếc vì những lời nói của mình. Ngươi sẽ phải trả giá, Abito ạ".
Không có gì để hoài nghi rằng chúng là những lời đe dọa; có điều, vào lúc này thì nó chẳng làm Abito bận tâm lắm. Anh không nghĩ tai họa sẽ giáng xuống đầu mình chỉ vì một lời từ chối. Trừ phi là anh vừa từ chối một con quỷ. Và đó hoàn toàn là một câu chuyện điên rồ... Nhìn sang Rusalka đang ngồi im lặng bên khung cửa sổ vừa bị cô mở toang, trong lòng Abito không khỏi có chút khác lạ. Cô đã như biến thành một người khác. Mơ hồ và thật tĩnh mịch. Anh không hiểu tại sao chỉ trong phút chốc mà một con người có thể thay đổi nhiều đến vậy.
"Có lẽ là do mình đã nghĩ nhiều". - Abito thầm nhủ.
...
Chẳng biết qua bao lâu, Abito rốt cuộc cũng lên tiếng:
"Tiểu thư Rusalka, cô có muốn tôi đưa cô về phòng không?".
Im lặng.
"Tiểu thư, trời đã sắp sáng rồi, cô nên đi nghỉ một chút...".
"Ta không thể ngủ". - Rusalka cắt ngang câu nói của Abito, và điều đó khiến cho anh trở nên khó xử.
Một lần nữa, căn phòng bị bao trùm trong sự tĩnh lặng.
...
"Abito, ngươi là một nhà văn phải không?". - Rusalka đột nhiên hỏi.
Truyện được copy tại [.]Com
Mặc dù chẳng rõ vì sao tiểu thư Rusalka lại đề cập đến vấn đề mà cô vốn đã thừa biết ấy vào lúc này nhưng Abito vẫn hồi đáp một cách nghiêm túc:
"Là một nhà văn thất bại, thưa tiểu thư".
"Thất bại sao?". - Rusalka bật cười - "Gần như tất cả con người đều là những kẻ thất bại Abito à". Ngừng lại trong giây lát, cô bỗng yêu cầu: "Abito, hãy kể cho ta nghe một câu chuyện. Ta cần để tâm trí bị cuốn hút bởi thứ gì đó".
"Tiểu thư có muốn đề nghị một cái tên nào không?".
"Abito, ta đang rất lười suy nghĩ. Ngươi có thể tự chọn lấy và ta mong nó không phải là một câu chuyện nhàm chán".
"Tiểu thư Rusalka, cô muốn nghe chuyện "Nàng tiên cá" chứ?".
"Ngươi định sẽ cho ta nghe cái kết nào đây? Sau bao khó khăn thử thách, cuối cùng nàng tiên cá Ariel và chàng hoàng tử Eric đã giành cho nhau tình yêu đích thực và sống hạnh phúc đến hết đời sao? Hay là Ariel sẽ tự giết mình vì hoàng tử Eric đã kết hôn với người con gái khác và vì nàng không đành lòng hạ sát hoàng tử để lấy lại cuộc sống cho bản thân? Abito, ta không phải trẻ con và cũng chẳng là một kẻ ngốc nghếch".
"Người đẹp và quái vật thì sao?".
"Có bao nhiêu người sẽ yêu một quái vật đây Abito?".
Khẽ vuốt ve mấy sợi tóc bên má, Rusalka nhận xét: "Ngươi thật nhàm chán, Abito ạ".
"Tiểu thư nói đúng, trước giờ mọi người vẫn thường bảo tôi là một người rất nhàm chán".
"Có lẽ". - Liếc nhìn Abito, Rusalka bất ngờ nói: "Abito, để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện. Ngươi nên tin đó là một điều kỳ diệu. Và ta đảm bảo nó sẽ không làm ngươi phải thất vọng".
"Thật vinh dự cho tôi, thưa tiểu thư".
Rusalka thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn ra cửa, bắt đầu kể.
"Ngày xửa ngày xưa, chẳng rõ tháng nào, chẳng biết năm nào, tại một vùng quê hẻo lánh, có một đôi vợ chồng nông dân sinh sống. Một ngày nọ, người vợ hạ sinh được một đứa trẻ. Đó là một đứa trẻ đáng yêu với đôi mắt màu hổ phách. Tất cả đều thật hoàn hảo, trừ một thứ: một đôi sừng. Phải, trên đầu đứa trẻ ấy có một đôi sừng - thứ mà lẽ ra không nên xuất hiện.
"Chúa ơi! Con trai chúng ta sao lại thế này?!" - Người vợ đã kêu lên một cách hoảng hốt như thế khi lần đầu nhìn mặt con.
"Em yêu, anh không biết vì sao lại như vậy. Anh chắc chắn đã có một sự nhầm lẫn từ Chúa trời..." - Và người chồng vội lên tiếng an ủi vợ mình. Rồi sau cả buổi bàn tính cùng nhau, hai vợ chồng đã đưa ra một quyết định: Cắt bỏ đôi sừng còn non nớt của đứa trẻ. Tất nhiên, họ không bao giờ kể cho đứa trẻ về chuyện đó. Thế rồi ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, đứa trẻ năm nào đã trở thành một chàng trai tuấn tú. Claudius - đó là tên của chàng...