Nhắc Hắc Thánh cô lại nhớ đến hậu cung nữ chủ. Hình....hình như trong hậu cung cũng có tên thuộc Hắc Thánh thì phải. Lôi Phượng Đông, nam chủ sát thủ, một tên bước ra từ Hắc Thánh, đạp dưới chân bao nhiêu mạng sống không ai biết nữa. Trong một lần đi vô rừng vô tềnh gặp được nữ chủ bị té vực, thấy cô gái dù hấp hối nhưng vẫn kiên quyết giữ cho được hòn đá trong tay như một bảo vật khiến hắn tò mò mang về cứu chữa. Và một mối tềnh giữa bánh bèo nữ chủ với sát thủ nam chính bắt đầu từ đó. Mà khoan, hình như trong nguyên tác cũng có nói rằng tên đó chính là truyền nhân đời hiệu trưởng Hắc Thánh thì phải? Ông hắn là người đã lập ra Hắc Thánh, chức vụ hiệu trưởng sẽ do những người trong gia tộc hắn truyền lại, đến hắn hình như là đời thứ , thứ gì rồi.
- Ờ mà nghe nói sắp tới Doãn Hạo sẽ đại diện gia tộc bà tham gia thi đấu phải không? - Dã Linh hồi hộp hỏi.
- Ừ, rồi sao? - Cô hỏi.
- Vậy thì tui có cơ hội tranh tài với anh ta rồi, lần này quyết gỡ nhục cho bằng được. - Nhỏ hai mắt sáng rực tự tin nói.
- Cái này để xem cô luyện tập ra sao rồi nói! - Doãn Hạo đứng kế bên thấy mình sắp hóa thành không khí liền lên tiếng nói.
- Tôi nhất định phải thắng! - Miêu Dã Linh hai mắt lóe sáng quyết tâm cùng kiên định khiến người khác khó mà không tin tưởng được.
- Đúng rồi, hôm nay nghe nói có nhị công chúa đi du ngoạn ghé qua đây đó, có đi coi mặt bả thử không? - Cô suy nghĩ cái gì đó rồi nói.
- Cái bà đó mà du ngoạn gì chứ. Chỉ đi loanh quanh mấy cái phố phường từ khắp nơi, ngồi trên kiệu sai vặt người này người nọ chứ có làm gì đâu. Đến đâu cũng mua cho cả tấn đồ, thật không thể tin nổi làm sao đế vương oai hùng, nhân hậu, khiêm nhường kia lại có đứa con gái như vậy chứ. - Dã Linh bĩu môi nói.
- Bà gặp công chúa rồi hả? - Cô hỏi nhưng chẳng hề bất ngờ gì hết.
- Ừ, trong một lần cùng cha đi đến cung điện tham gia yến hội. Trên đường đi vô tình gặp được cái nhỏ công chúa đó. Nhìn cái là hết ưa, vậy mà trước triều thần lại làm như mình ngoan hiền thục nữ lắm ấy.
- Kệ, lâu lâu không có gì làm mình ra ngoài phố coi kịch vui cũng có sao đâu. Với lại có gì trên chọc con nhỏ công chúa đó một phen. - Cô nháy mắt với Doãn Hạo nói.
- Nghe cũng được, vậy mình đi đi. - Miêu Dã Linh cười nói.
Thế là hai nhỏ một thằng kéo nhau xuống phố coi mặt công chúa điện hạ ra sao. Mà nói thật cô chỉ là muốn coi dung mạo của cô ta ra sao thôi chứ thân phận của cô ta cô nắm rõ hết. Nữ phụ Vương Tiền Như, nhị công chúa con của nhị quý phi. Thân là công chúa một nước, bề ngoài tựa như nữ thần trong mắt thần dân nhưng thật chất bên trong lại là một con người lẳng lơ hơn ai hết. Vì từ nhỏ được sủng nịch tận trời nên không coi ai ra gì, trong cung kiêu ngoa, độc ác. Những điều đó thì đương nhiên nữ phụ nào cũng có nhưng điều bất ngờ ở đây cô ta lại yêu chính caca mình là Vương Tần Phong, thái tử Mộc Châu. Khổ nỗi hai tên thái tử cùng tam vương gia điều nằm trong hậu cung nữ chủ hết nên khỏi nói cũng hiểu. Tội nghiệp nhưng cũng đáng!
Mãi suy nghĩ cô chẳng để ý rằng tới nơi rồi, nhờ Dã Linh lay người mới tỉnh được.
- Công chúa điện hạ tới! - Một tên hình như là thái giám đi đầu la lên. Mọi người xong quanh nhanh chóng tránh sang hai bên cho kiệu công chúa đi qua.
Từ trong kiệu một nữ nhân xinh đẹp như hoa bước xuống hàng vải. Nàng tựa như một đóa hoa mẫu đơn kiêu sa, lộng lẫy làm say đắm lòng người. Khẽ đảo mắt xung quanh, đôi mắt xanh lóng lánh chợt dừng lại trước một nam tử tóc đen. Nam nhân tựa như bóng đêm quyến rũ, vận bộ y phục màu đen làm toát lên vẻ cao quý, điềm đạm, bí ẩn của mình.
Vừa lúc ấy nam tử cũng nhìn về phía nàng, hai mắt chạm nhau. Một mầm móng tính yêu vừa được nảy mầm.
Nhưng.........đó là suy nghĩ của người đời!
Thực tế, khi vừa bước xuống kiệu nhìn cái bộ quần áo của nàng công chúa kia đã hết ưa rồi. Trời thì lạnh giá mà mặc bộ đồ không thể nào mỏng hơn, tựa như có thể nhìn ẩn hiện lớp áo trong. Đã vậy đeo trang sức nặng như vậy không thấy mệt sao?
Còn cái ánh mắt kia thực chất vô tình lúc đó Doãn Hạo là đang nhìn coi nhan sắc cô công chúa xấu đẹp thế nào thôi. Mà mầm móng tình yêu thực ra nói đúng hơn là mầm móng mê giai của cô công chúa kia thì có. Ánh mắt lấp lánh nhìn thế nào cũng ra háo sắc đi. Còn anh (DH) là ánh mắt khinh thường, lạnh lùng chứ yêu đương nổi gì, chỉ sợ yêu thương vừa nổi lên liền bị đem vứt vô sọt rác rồi ấy chứ.
Doãn Hạo lười liếc mắt đi chỗ khác, nhìn những người hầu của cô công chúa kia mà đánh giá. Đúng là công chúa điện hạ, con cưng của hoàng thượng có khác, mới đi dạo phố thôi mà có cả đống người theo hầu rồi. Còn kiệu cáp, rương tiền này nọ, có cần phô trương quá không vậy?
---------------------------------------------------------
Chap mới mọi người thông cảm cho ad. Tại dạo này ta không có ý tưởng nên treo truyện các ment thông cảm.