Cô thở dài giải thích.
- Đây là một câu thần chú cổ vô cùng nguy hiểm. Nó chính là một con dao hai lưỡi, nó rất mạnh nhưng cũng rất đáng sợ, chỉ những người sử dụng "So" mới có thể sử dụng. Tương truyền Dạ thần từng sử dụng sức mạnh ma thuật "So" để mở ra cánh cổng địa ngục vĩnh cửu, và cũng từ xa xưa người ta đã tạo ra câu thần chú gọi những linh hồn ma quỷ đến. Vì nguyên tố sức mạnh "So" chính là thứ đã tạo nên cánh cổng do đó cũng có thể mở nó ra triệu tập linh hồn. Bất quá, câu thần chú này cần sự chính xác từng chi tiết và sự khéo léo khi điều khiển sức mạnh, vì khi sử dụng câu thần chú này sẽ phải bộc phát một lượng lớn sức mạnh "So" để vừa mở cổng vừa điều khiển linh hồn. Nếu cô không chú ý, nó có thể giết chết cô.
- Vậy thì không được rồi, tôi cần phải nhanh chóng tập thành thạo câu thần chú đó! - Cô ta hoảng lên nói.
- Tại sao chứ? Tôi thấy cô cũng khá mà. - Doãn Hạo nói.
- Chỉ khá chưa đủ, cha tôi bắt buộc tôi phải trở thành người mạnh nhất trong cuộc đấu sắp tới.
- Nhưng nếu cô cứ tiếp tục sử dụng nguyên tố nguy hiểm như vậy có ngày sẽ chết. - Cô nói.
- Nhưng......- Cô ta cắn răng nói.
- Sao cô không sử dụng nguyên tố chính của mình thay vì sử dụng nguyên tố nhân tạo. Nguyên tố của cô dễ dàng điều khiển hơn. - Anh khuyên.
- Nhưng nó không đủ mạnh.
- Bất cứ nguyên tố nào cũng như nhau, đều khác nhau đó chính là ở người sử dụng. - Cô nói.
- Sao cô không thử cho chúng tôi xem nguyên tố sức mạnh thật sự của mình. - Cô nói tiếp.
Thế là Miêu Dã Linh cùng cô với anh ra một khu đất trống cạnh cái hồ. Cô ta hóa phép đọc thần chú triệu hồi người đất. Cô nhìn một hồi đọc thần chú sử dụng đạn nước phá tan người đất đi.
- Đấy thấy chưa? Nguyên tố của tôi hoàn toàn không mạnh chút nào. - Cô ta yếu ớt nói.
- Không có sức mạnh nào yếu chỉ có người sử dụng có bất tài hay không. - Cô nhàn nhạt nói.
- Trên đời này, cho dù đúng là nguyên tố "Ha" và "So" là hai nguyên tố vô cùng mạnh nhưng không điều khiển được cũng như không. Ngược lại, những nguyên tố sức mạnh khác nếu như cố gắng tu luyện một ngày nào đó chắc chắn sẽ vượt qua được cả "Ha" và "So". - Doãn Hạo nói.
- Nhưng chỉ còn chưa đầy tháng nữa tớ phải tham gia cuộc đấu giữa các gia tộc, làm sao có thể kịp chứ!? - Miêu Dã Linh hốt hoảng nói.
Anh và cô nhìn nhau sau đó đọc một câu thần chú phép thuật nào đó. Ngay lập tức thân cây đại thụ kế bên xuất hiện một vòng xoáy, cô kéo cô ấy đi vào.
Bên trong là một khu rừng lớn, kế bên có một ngôi nhà nhỏ và cái giếng nước.
- Đây là......... - Cô ấy nói.
- Đây là không gian ảnh ảo do tớ với anh hai tạo ra, khi ở trong này thời gian sẽ dừng lại cho nên dù có tập lâu đến đâu khi bước ra cũng không thay đổi gì hết. - Cô cười nói.
- Cảm ơn vì đã giúp tôi. - Miêu Dã Linh khóc nấc lên nói.
- Sao cậu lại khóc? - Cô hỏi.
- Hức, từ nhỏ tới lớn vì là con gái trưởng nên tớ luôn phải tu luyện thật chăm chỉ để kế thừa ngôi vị gia chủ tương lai. Ba tớ rất nghiêm khắc, mẹ tớ thì đã mất nên từ nhỏ tớ chỉ biết tập luyện để ngày một mạnh hơn. Đây là lần đầu tiên có người quan tâm tớ như vậy. - Nói xong hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt sắc xảo, xinh đẹp kia.
Cô cũng an ủi cô ấy. Không ngờ từ nhỏ cô ấy phải chịu nhiều đau khổ như vậy, chỉ còn là một đứa nhỏ thôi mà phải gánh vác cả một trách nhiệm lớn như thế.
Sau đó thì Miêu Dã Linh về nhà xin cha cho lên núi tu luyện còn cô thì đi về, anh hai phải tới khu tập luyện của Hạ gia.
Những ngày sau đó, Miêu Dã Linh đã chính thức được cô cùng anh huấn luyện, cô còn tìm rất nhiều thần chú nguyên tố Thổ cho cô ấy tập luyện.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, cô đang dạo bước từ khu tập huấn của Hạ gia về lại khu rừng nơi Dã Linh tập luyện, nói thật, trong mấy ngày nay cô chỉ đi hai chỗ đó là duy nhất.
Ầm! Từ trong rừng một tiếng nổ lớn vang lên, cô tò mò xách giỏ hồng quả mới hái lại coi. Từ sâu trong khu rừng, nam hài mặc một bộ xiêm y màu đen đơn thuần, quàng một cái áo choàng đen. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt hoàn mĩ nhưng không làm mất đi vẻ anh tuấn lạnh lùng. Cây cối xung quanh hắn đổ rạp xuống, tảng đá trước mặt cũng bị chưởng vài phát nát luôn.
Cô nhìn mọi thứ xung quanh rồi cất tiếng.
- Zo, tập luyện sao?
- Đến đây làm gì? - Hắn buồn liếc nhìn cô một cái sau đó quay lại chuẩn bị tung chưởng tiếp theo. Cô bĩu môi định quay đi thì thấy một ai đó chuẩn bị phóng chưởng về phía Hạ Lãnh, với lòng tốt cô quay lại đẩy hắn ra.
- Cẩn thận!
Rầm! Cái cây trúng đạn liền ngã xuống, cô cẩn thận quan sát cái cây rồi nhìn tên hắc y nhân. Tên này cõ lẽ cũng không bình thường, bất quá có lẽ vẫn chỉ ở bậc cao đẳng.
- Ngươi là ai? Tại sao muốn ám sát ta? - Hạ Lãnh lạnh khốc cất tiếng.
- Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ta có thể giết ngươi. - Hắn ta đưa tay lên chuẩn bị tung đòn tiếp theo.
- Nực cười. - Hạ Lãnh cười nhạo một tiếng rồi cũng phóng ra một đòn.
Tuy là Hạ Lãnh mạnh hơn hắn ta nhưng có lẽ do tập luyện quá nhiều nên chỉ vừa tung một đòn đã thấm mệt.