Chỉ còn Đỗ Vĩ và đứa nhỏ là chưa bỏ phiếu.
Đứa nhỏ cười hì hì đứng dậy, chẳng buồn để ý tới mảng ướt trên quần, nghênh ngang tiến về phía chiếc máy. Đinh Tư Huy không khỏi liếc nhìn chiếc quần ướt của nó, bị nó sắc sảo nhận ra. Đứa nhỏ quay phắt lại gườm, đôi mắt mang ý cười âm u lạnh lẽo. Đinh Tư Huy hoảng sợ cúi gằm mặt, không dám đối diện với nó.
Đỗ Vĩ bỏ cho đứa nhỏ, rồi im lặng chăm chú nhìn Lưu Tân ngồi bên kia. Ánh mắt cậu ta dừng lại trên cổ tay Lưu Tân, chiếc đồng hồ nữ tính hợp thời nọ bây giờ xem ra lại có vẻ sâu xa hàm nghĩa.
“Anh không nhìn tôi à?” Đứa nhỏ cười khúc khích hỏi.
“Hỏng!” Lý Tư Niên đẩy bàn, đứng phắt dậy, “Theo dõi nó!”
Đỗ Vĩ sực tỉnh, chỉ chưa tới nửa giây, nụ cười trên khóe miệng đứa nhỏ còn chưa kịp tắt, Đỗ Vĩ đã nhào tới.
Nhưng quá muộn.
Đôi mắt trợn to của Đỗ Vĩ phản chiếu tất cả những gì vừa phát sinh trong nửa giây này. Khóe miệng đứa nhỏ nhếch lên thành nụ cười quỷ quyệt, thẳng tay ấn chiếc nút dưới ảnh đại diện của Lưu Tân, ánh mắt Lưu Tân trên màn hình sắc lẻm, xuyên qua thấu kính, nhìn thẳng vào nó. Theo sau tiếng vang ngắn ngủi của chiếc máy, ảnh chụp Lưu Tân bị gạch chéo.
“Đt mẹ mày muốn chết à?!” Đỗ Vĩ thở hồng hộc, mấy tổ trước đều chẳng có gì xảy ra, tới phiên cậu ta thì một thằng nhóc cũng không quản được, rành rành khiến cậu ta có vẻ bất lực vô cùng. Cậu ta thẳng tay giáng cho đứa nhỏ một cái tát.
Ngưu Tâm Nghiên thét lớn, xông lên, tia chớp trong bóng đêm hắt ánh sáng lên gò má chị ta, đôi mắt chị ta lòe lòe tỏa sáng. Chị ta đầu bù tóc rối như một con quỷ, điên cuồng nhào lên người đứa nhỏ, gào thét, “Đừng đánh anh ấy!”
Đứa nhỏ quay lại cho chị ta một bạt tai.
“Răng rắc —” Tia sét ngoài cửa sổ giương nanh múa vuốt xé đôi bầu trời, ánh sáng chói lòa như đèn pha rọi vào phòng, trùng trùng điệp điệp hắt bóng, tối sáng đan xen.
Lý Tư Niên cố chấp ấn nút, nhưng đã vô ích, kết cục đã định.
“Biết thế này sao phải hai người một tổ?!” Dương Tụng trách móc Lý Tư Niên, “Lẽ ra mọi người phải cùng quan sát!”
Lý Tư Niên liếc Lưu Tân và Đỗ Vĩ, nghiến răng muốn nát.
“Đừng trách nó.” Lưu Tân thong thả bước tới, chết đến nơi mà khóe miệng vẫn nhếch lên cười, “Nó chỉ định thử tao, định xem ai là đồng phạm của tao, đúng không?” Lưu Tân nhìn Lý Tư Niên, nhếch miệng cười nói. Ánh mắt lão nhìn Lý Tư Niên dưới cặp kính giống hệt đêm qua, khiến người ta cứ thấy nham hiểm quỷ quyệt.
Lão đến gần Lý Tư Niên, thì thầm vào tai y, “Mày tưởng Lưu Tích Tuyền họ Lưu, tức là con của tao, sẽ bảo vệ tao phải không? Tiếc rằng dòng họ thì vô cùng lắm, có người theo họ cha, có người lại theo họ mẹ, mày đoán nhầm rồi.”
Lúc nói chuyện, tiếng hít thở và tiếng thì thầm của lão phả vào tai Lý Tư Niên, khiến người ta liên tưởng đến cái lưỡi rắn độc, hoặc như móng tay người chết thật dài, Lý Tư Niên nổi da gà khắp sống lưng. Lưu Tân kéo giãn khoảng cách với Lý Tư Niên, quay sang nhìn Ngưu Tâm Nghiên quỳ rạp trên đất khóc thầm, rồi nhìn sang Dương Tụng sa sầm mặt mũi, vẻ lời ít ý nhiều.
Chiếc máy phát ra một tiếng “Tích —”, sau đó tiếp tục thông báo bằng chất giọng điện tử không dao động, “Trừ Lưu Tân và Đỗ Vĩ, những người chơi khác được một phiếu, Đỗ Vĩ không phiếu, Lưu Tân hai phiếu. Lưu Tân nhiều phiếu nhất, bị loại.”
Hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lưu Tân đã thật sự từ dân làng đổi phe thành sói đúng như lão nói. Phương Đại Xuyên âm thầm hi vọng, bằng không liên tiếp loại nhầm hai người tốt là bà Tống và Lưu Tân thì sẽ còn tận ba người sói, làm cách nào cũng thua mà thôi.
Sau mấy chục giây, chiếc máy thu được tin tức mới, bắt đầu đọc, “Lưu Tân bị loại, mời phát động kỹ năng.”
Có thể phát động kỹ năng!
Đáy lòng Phương Đại Xuyên tức khắc nguội đi một nửa.
Chỉ thấy Lưu Tân lấy ra một tấm thẻ bài mong mỏng từ trong túi áo, kẹp ở ngón giữa và ngón trỏ, lão nhìn quanh một vòng, cuối cùng dán mắt vào Lý Tư Niên, dùng thẻ bài đẩy gọng kính, mỉm cười.
Linh cảm chẳng lành của Phương Đại Xuyên dần khuếch đại.
Chỉ thấy Lưu Tân nhẹ nhàng giơ tấm thẻ lên, tấm thẻ da trâu kiểu cổ in hoa văn vàng bạc, chính giữa là một khẩu súng săn nằm ngang, phía dưới khắc hai chữ Hán, “Thợ săn”.
“Lật bài, kéo Lý Tư Niên theo.” Lưu Tân cười, ngẩng lên nhìn máy theo dõi đặt trong góc phòng.
Bốn họng súng đen ngòm lặng lẽ vươn ra từ bốn góc, đầu ruồi hồng ngoại nhắm thẳng vào Lý Tư Niên và Lưu Tân.
“Đây mới là mục đích của ông?” Lý Tư Niên sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười giận dữ nhưng vô cùng tỉnh táo, “Từ ngày đầu tiên bỏ quyền phát biểu đến hôm qua nhận xằng đều chỉ vì mục đích bị loại để kéo tôi theo? Tôi và ông có thù oán gì? Người gián tiếp hại chết ông, ông không kéo, tại sao cứ khăng khăng muốn kéo tôi theo?”
Lưu Tân lắc đầu cười, “Tao lúc nào cũng muốn chết, kỹ năng này thực ra không chuẩn bị cho mày. Nhưng nếu giờ đã không cần nữa thì tội gì không mang ra dùng để loại trừ hiểm họa lớn nhất. Xin lỗi nhé Lý Tư Niên, có trách thì chỉ trách mày quá thông minh, còn mày ở đây, người kia không thắng được.”
“Thế là sao?!” Phương Đại Xuyên cuống cuồng nhìn súng bắn tỉa bốn góc phòng, liếc họng súng, lại liếc hai người kia, sốt ruột giậm chân, “Rốt cuộc các người đang nói cái gì thế?!”
Lý Tư Niên nhìn thẳng vào mắt Lưu Tân, trong đầu sực nhớ lại một cuộc đối thoại.
Đêm thứ hai soát người, Đỗ Triều Sinh liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Lưu Tân, hỏi, “Anh cũng thích hiệu này à?”
Lưu Tân cười đáp, “Mua theo ngài mà.”
“Sao hồi trước không thấy anh đeo nhỉ.” Đỗ Triều Sinh lơ đãng nói.
“Tầm tuổi này mới thấy hiệu này đẹp.” Lưu Tân cười đáp, “Hồi trước không thấy thế.”
Đỗ Triều Sinh thờ ơ gật đầu, bình phẩm, “Dòng này trung tính, phụ nữ thanh niên đeo nhiều lắm.”
Sáng sớm ngày thứ ba, Ngưu Tâm Nghiên vô tình nói một câu, “Tôi chỉ làm thư ký cho chồng thôi.” Lúc đó Lưu Tân hình như nóng quá trượt tay, cà phê đặc sánh văng xuống bàn, tách và đĩa đập vào nhau phát ra một tiếng “Keng” giòn giã.
Buổi sáng ngày thứ ba, Đinh Tư Huy tả lại cảnh tượng nhìn trộm thấy đêm qua, dùng giọng điệu của Ngưu Tâm Nghiên nói, “Vị thư ký ngài tự ‘chăm sóc’ về sau thế nào rồi? Theo ngài chín năm, ngài cũng ‘tự’ dàn xếp chứ? Tôi nào dám được ngài chăm sóc.”
Vừa nãy, Lưu Tân sâu xa hàm xúc mà rằng, “Dòng họ thì vô cùng lắm, có người theo họ cha, có người lại theo họ mẹ.”
“Vi thư ký chín năm… Được đích thân chăm sóc… Thì ra là vậy.” Lý Tư Niên lặng lẽ nói.
Y ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào mặt Lưu Tân, đôi mắt màu lưu ly nhàn nhạt lóe sáng, “Người ông luôn muốn giết, người ông không tiếc đổi mạng để lôi theo chính là Đỗ Triều Sinh! Đỗ Triều Sinh giết chết vị thư ký tình nhân đi theo lão nhiều năm, mà ông, ông mới là người thật sự yêu vị thư ký đó! Người ông luôn bảo vệ, luôn che chở không phải Ngưu Tâm Nghiên và Lưu Tích Tuyền, tôi đã nhầm… Người ông muốn bảo vệ là đứa con trai của Đỗ Triều Sinh và tình nhân của lão — Đỗ Vĩ!”