Lý Tư Niên đứng trước cửa phòng đôi tình nhân Đỗ Vĩ và Trần Hủy, ấn chuông liên tục. Thực ra trong lòng y rất cuống, nhưng động tác không nhanh không chậm, đợi tiếng chuông trước ngừng hẳn mới bấm tiếp lần sau, quả quyết không buông tha, kiểm soát tiết tấu rất đều đặn.
Trong phòng, Đỗ Vĩ và Trần Hủy vừa lúc đến cảnh đẹp.
Trần Hủy ôm lấy ót Đỗ Vĩ, vùi đầu cậu ta vào ngực mình, để cậu ta ngẩng lên gặm cắn phần cổ nõn nà của cô. Nghe thấy tiếng chuông điếc tai, cả hai cùng giật mình.
“Sao… Sao thế?” Trần Hủy phân tâm liếc ra cửa.
Đỗ Vĩ mút mát cổ cô, hàm hồ nói, “Kệ đi.” Rồi lại tiếp tục cúi xuống hôn hôn bộ ngực cô.
Không ngờ người bên ngoài rất kiên nhẫn, như thể không ai ra mở thì sẽ không buông tha, chuông reo mấy phút vẫn chưa ngừng.
Trần Hủy đẩy người yêu xuống.
Hưng phấn hơn nữa cũng không chịu nổi bị quấy rầy như vậy, Đỗ Vĩ chán hẳn, thất bại bò dậy khỏi người bạn gái, vuốt vuốt tóc, xuống giường ra mở cửa.
Cậu ta vừa kéo quần vừa lớn tiếng chửi, “Mả mẹ thằng nào mù mắt, đt bà nó chứ, phá phách người khác, nguyền rủa mày cả đời không lấy được vợ.”
“Đừng chửi nữa, nhanh ra mở cửa xem ai rồi đuổi đi, sắp sáng rồi.” Trần Hủy trùm ga trải giường, ngồi ở đầu giường giận dỗi.
Lúc Đỗ Vĩ mở cửa, ngón giữa mảnh mai của Lý Tư Niên vẫn đang ấn chuông, hai người mặt đối mặt qua khe cửa. Sắc mặt Đỗ Vĩ rất kém, trông thấy Lý Tư Niên thì ánh mắt lộ vẻ đề phòng.
“Anh đến đây làm gì?” Đỗ Vĩ quan sát Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên chưa kịp đáp, cuối hành lang đã vọng ra từng trận ồn ào gào thét, khói tỏa ra mù mịt, Đỗ Vĩ sặc khói ngã nhào. Cậu ta kinh ngạc bịt mũi, vừa ho khan vừa liếng thoắng hỏi, “Sao thế? Chuyện gì thế?”
Ánh mắt Lý Tư Niên vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt lạnh lùng, “Mặc quần áo tử tế rồi đi lấy nước.”
“Đó là phòng Ngưu Tâm Nghiên!” Đỗ Vĩ mở tung cửa, quay vào phòng mặc áo, nhặt váy trên sàn ném cho bạn gái, vừa mặc vừa hỏi, “Những người khác đâu? Dương Tụng đâu? Đinh Tư Huy thế nào? Gọi hết chưa?”
Lý Tư Niên đứng ở góc khuất bên ngoài để tránh hiềm nghi, cũng không nhìn vào phòng, chỉ quay sang nhìn khung cảnh hỗn loạn phía cuối hành lang, bộ dạng thân sĩ không dính bụi trần, “Dương Tụng đã đến hỗ trợ, phòng Đinh Tư Huy không có ai, không biết đi đâu rồi.”
Là giọng Ngưu Tâm Nghiên, chị ta thét lớn, “Tao không tin.”
Lý Tư Niên giật thót, vội vàng chạy tới, qua khung cửa trống rỗng, y trông thấy tình hình bên trong.
Trời dần sáng, Lý Tư Niên thấy bóng dáng Phương Đại Xuyên, hắn đứng ngay bên giường, thẳng ra cửa, bả vai chảy máu đầm đìa, là vết thương bị tấm thép cứa qua lúc phá cửa, tay phải bỏng rộp sưng vù, bọng nước chi chít.
Trên thực tế, trong cả căn phòng này, tình trạng của Phương Đại Xuyên là đỡ thê thảm nhất.
Đứa nhỏ thì khỏi nói, sắc mặt Dương Tụng trắng bệch như tờ giấy, phải dựa vào tường mới đứng được, còn Ngưu Tâm Nghiên đã suy sụp hoàn toàn.
Sự việc tiến triển đến mức này, Phương Đại Xuyên đứng bên cạnh nói gì, làm gì cũng phí công, cả gia đình này đều biến thái, hắn rùng cả mình.
Trên đảo không có thuốc kháng sinh, lúc Lý Tư Niên bị sốt, hắn từng lục tung cả biệt thự, giờ đứa nhỏ cũng sốt thế này, hai ngày sau trực thăng mới lên đảo, nếu may mắn sống được tới khi đó thì tốt, nhưng tia hi vọng này cực kỳ mỏng manh.
Ngưu Tâm Nghiên lắc đầu, đẩy đứa nhỏ trong lòng xuống đất, nhìn chòng chọc vào nó, khẽ lặp lại, “Tao không tin.”
Ót đứa nhỏ đập xuống đất, nhỏ giọng thút thít.
Lúc nói chuyện, ánh mắt Ngưu Tâm Nghiên cực kỳ bình tĩnh, chém đinh chặt sắt từng chữ, vô cùng rõ ràng, nhưng quai hàm căng chặt, thân thể lại cứng đờ.
“Gọi Nam Nam ra đây.” Ngưu Tâm Nghiên sặc khói, lại thét lên một tiếng, cổ họng đã nứt toác. Giờ phút này giọng chị ta đã rất nặng nề, mất tiếng, giọt lệ còn đọng trên mi, nhưng chậm chạp không rơi xuống.
Lưu Tích Tuyền nước mắt lưng tròng, thân thể trần trụi phơi bày ngay trên lớp sàn gỗ còn bốc khói xanh, nó sợ hãi co quắp, lại yếu ớt lắc đầu, “Nam Nam sợ mẹ, không dám ra đâu. Cậu ấy bảo vệ con bao nhiêu năm rồi, bây giờ con phải bảo vệ lại cậu ấy.”
“Nam Nam chính là anh Nam, mày không hiểu, anh ấy là ba của mày, ba mày chưa chết.” Giọng Ngưu Tâm Nghiên rất nhẹ, từ trên cao nhìn xuống đứa nhỏ nằm dưới đất, chị ta mỉm cười, cơ mặt và hàm dưới lại khẽ run run.
Lưu Tích Tuyền vừa khóc vừa cười, lắc đầu nói, “Mẹ ơi, mẹ mới không hiểu.”
“Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, con đã không có ba. Hàng ngày mẹ đều kể ba đã nói gì, làm gì cho con, con không nghe lời thì mẹ đánh con, ban ngày đánh con, tối thức dậy cũng đánh con, không cho con ngủ. Nam Nam xuất hiện từ khi đó. Cậu ấy nói, con cứ ngủ đi, cậu ấy sẽ bảo vệ con.” Lưu Tích Tuyền nằm dưới đất, ánh mắt rời rạc, dường như sống lại những ngày đêm kinh hoàng thời thơ ấu, “Mẹ đánh cậu ấy, cậu ấy đánh lại mẹ, nửa đêm giả làm ma dọa mẹ. Cậu ấy chưa thấy ma bao giờ, chỉ biết là ba chết rồi, biết hồi còn sống ba như thế nào, nên cậu ấy đóng giả ba để dọa mẹ. Ai ngờ… từ đó về sau mẹ không đánh bọn con nữa, ngày nào mẹ cũng vui vẻ, nấu cơm cho bọn con ăn. Nam Nam không nói, nhưng con biết cậu ấy sợ lắm, cậu ấy sợ nếu bị vạch trần thì mẹ sẽ không như bây giờ nữa. Càng ngày cậu ấy càng quái gở, lập dị, để che giấu nỗi sợ, cậu ấy làm vậy chỉ để bảo vệ con.”
Lưu Tích Tuyền nằm ngửa, đôi mắt mở to, khuôn mặt nhỏ nhắn biến dạng chỉ còn hai con mắt vô hồn.
Lý Tư Niên lặng lẽ thở dài.
Thì ra chẳng hề có thứ gọi là tái sinh, một đứa trẻ quanh năm bị ức chế cảm xúc, phân liệt thành nhân cách khác mạnh mẽ hơn, tà ác hơn để bảo vệ chính mình. Nhân cách nó ngụy trang thành người cha đã khuất, có lẽ xuất phát từ lòng ngưỡng mộ người cha chưa từng gặp mặt, vì xét cho cùng, tiếng gọi “cha” vẫn luôn tượng trưng cho sự cao lớn, hùng mạnh và chở che trong tâm lý của loài người.
Thân hình Ngưu Tâm Nghiên giật nảy, ngã phịch xuống bên cạnh chân giường.
Bên ngoài, trời dần sáng, tuy vẫn âm u, nhưng xuyên qua mây đen chồng chất, ánh sáng dần le lói chiếu rọi biển cạn và bờ cát.
“Mẹ ơi, mẹ ôm con một cái, được không…” Lưu Tích Tuyền hai mắt sưng đỏ, cố gắng ngẩng đầu nhìn mẹ mình, “Bọn con đều nghe lời, đều ngoan, mẹ không cho chúng con động đậy, bọn con sẽ không động đậy, mẹ ôm con một cái, được không?”
Khói xám chưa tắt trong phòng bốc lên từng sợi, từng sợi li ti, gió biển tràn vào qua song cửa, mang theo mùi lưu huỳnh tanh hôi. Cánh cửa sập đối diện với cửa sổ, hương vị đổ nát bao trùm cả không gian, rót đầy hành lang và cả căn biệt thự.
Lý Tư Niên đứng cạnh cửa chính, nhìn Ngưu Tâm Nghiên vươn tay ra, một lần nữa ôm lấy con mình, tấm rèm cháy xém lay động trong gió. Mành giường theo gió cuốn tro tàn bay đi.
Hình ảnh này khắc vào đầu Lý Tư Niên như bức tranh Chúa trời tử vì đạo được Đức mẹ vỗ về ủi an, có chút mỹ cảm tàn khốc.