“Sao thế này?!” Phương Đại Xuyên quay sang nhìn ra cửa sổ.
Cảnh vật bên ngoài biến chuyển rất lớn, bờ biển lùi lại hơn mười mét, xác sinh vật bám trên bờ cát và bãi đá ngầm, có cả động vật và thực vật, nhìn từ bên trong, bờ biển như một bãi tha ma, tỏa ra mùi vị và âm thanh của cái chết. Cây cối và thực vật thảo sinh sau biệt thự cũng héo úa hẳn đi, lặng im rủ xuống, không còn vẻ sống động tươi xanh sau cơn mưa.
Không khí nồng nặc mùi hôi thối, rất giống thứ mùi hôm đó ngửi thấy trên bãi biển, như mùi trứng gà ung, xộc lên vừa điếc mũi vừa ghê tởm.
“Lưu huỳnh…” Lý Tư Niên biến sắc, “Núi lửa sắp phun!”
Đáp lại y lại là một trận đất trời rung chuyển.
Sương mù đằng xa từ từ bốc lên theo từng cơn địa chấn, bao phủ cả hòn đảo, rõ ràng trời quang mây tạnh, nhưng bên ngoài khói bụi mịt mù. Phương Đại Xuyên biết y nói không sai, nét mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt lóe lên vẻ kinh hoảng.
“Số người còn sống hiện tại — bốn người! Mời mọi người tiến lên bỏ phiếu theo thứ tự!” Chiếc máy chớp tắt vài lần, vang lên một tiếng “Tích —”
“Bỏ cục ct!” Đỗ Vĩ táo bạo quẳng chiếc cốc sứ vào chiếc máy, tiếng vỡ giòn giã cất lên.
Cả tòa biệt thự chấn động chao đảo, Phương Đại Xuyên hoảng hốt cực kỳ, kiểu biệt thự xây trên bãi đá bờ biển này vốn nền móng đã không vững chắc, sóng bình thường còn tạm được, chứ sao chống chọi nổi sóng thần?
“Đừng hoảng.” Lý Tư Niên giữ chặt bàn ăn, ổn định thăng bằng, “Chỉ là động đất nhẹ thôi, vẫn còn thời gian trước khi núi lửa phun, ngày mai sẽ có người đến đón, đừng sợ.”
Trần Hủy thút thít khóc, “Ngày mai… Có người đến đón thật không?”
Không ai dám khẳng định, không ai dám lên tiếng.
Chỉ mình Lý Tư Niên bình tĩnh đáp, “Chắc chắn sẽ có người đến, chỉ cần chúng ta sống đến ngày mai, chắc chắn sẽ được cứu.”
“Trời ơi… Nhìn bên ngoài kìa!” Phương Đại Xuyên quay sang, chỉ ra ngoài kinh hãi nói.
Bên ngoài, mặt biển cuồn cuộn từng đợt sóng cao hơn năm mét, dòng nước cuốn theo những bóng đen chẳng biết là động vật hay thực vật, mờ mờ ảo ảo, quay quay cuồng cuồng, theo nước biển ập vào bờ, như xúc tu bạch tuộc dưới biển sâu ngày tận thế, hoặc là quái vật tiền sử nào đó. Thủy triều đột ngột dâng cao, ăn mòn cả một vùng bờ biển.
“Đáy biển bắt đầu vận động.” Lý Tư Niên nhíu mày, “Những thứ kia chắc là sinh vật khổng lồ nào đó nằm dưới đáy, bị cuốn lên mặt biển theo nhịp chuyển động.”
Tất cả thấp thỏm không yên.
“Mời người chơi còn sống tiến lên bỏ phiếu theo thứ tự!” Chiếc máy lạnh lùng nhắc nhở, “Mời người chơi còn sống tiến lên bỏ phiếu theo thứ tự!”
Làm sao bây giờ? Thái dương Phương Đại Xuyên chảy mồ hôi, quay sang nhìn Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên cầm tay hắn, dùng tay phải duy nhất còn có thể cử động. “Đừng sợ.” Y nói, ngón tay lạnh lẽo khô ráp, cảm giác như ngọc thạch, khiến người ta rất an lòng.
Động đất dần lắng xuống, căn phòng tạm thời ổn định. Phương Đại Xuyên siết chặt ngón tay Lý Tư Niên, nhịp tim dần dịu lại.
Đỗ Vĩ một tay ôm Trần Hủy, ngước lên nhìn hai bàn tay giao hòa của họ, nửa đùa nửa thật hỏi, “Hôm nay bỏ phiếu thế nào nhỉ?”
Phương Đại Xuyên hơi giận, “Bỏ thế nào nữa? Kiểu gì chẳng hai chọi hai?”
“Cũng chưa chắc.” Đỗ Vĩ nhếch miệng, “Vẫn có gián điệp còn gì, các anh không để ý mấy cái đồng hồ trong phòng chúng ta khắc gì à?”
Khắc bức họa “Bữa tối cuối cùng”, Phương Đại Xuyên nhớ lại, lão boss muốn ám chỉ điều gì? Kẻ phản bội nằm ngay trong số các ngươi?
“Tự nhiên tôi nghĩ.” Đỗ Vĩ híp mắt, “Nếu boss thật sự gài gián điệp vào giữa chúng ta thì khả năng sẽ là ai nhỉ? Lý Tư Niên thì quá lộ rồi, lão có dùng chiêu này với chúng ta không? Hay là người thoạt nhìn vô tội nhất, đáng tin nhất trong chúng ta mới chính là boss, anh nói xem có đúng không hả, Phương Đại Xuyên?”
Phương Đại Xuyên trợn mắt.
“Xui rủi nửa đường xông vào đây, không có bất cứ quan hệ gì với hòn đảo này, không có động cơ, không có lý do, anh lên đảo thật sự chỉ đơn giản vì trùng hợp hay sao?” Đỗ Vĩ miệng nói với Phương Đại Xuyên, mắt lại trừng trừng nhìn Lý Tư Niên.
Phương Đại Xuyên hít sâu một hơi, “Chỉ đơn giản thế thôi! Tôi còn đếch biết là có hòn đảo này, cũng đếch biết các người tồn tại!”
Đỗ Vĩ khẽ cười, “Có biết hay không, tự anh rõ nhất mà.”
Lý Tư Niên mặt không biến sắc.
“Không phải tôi.” Chẳng biết tại sao, Phương Đại Xuyên hốt hoảng trong lòng, hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, “Tôi thật sự không quen biết gì boss cả, không phải tôi.”
Lý Tư Niên quay sang, im lặng nhìn hắn, “Tôi biết mà.”
“Thật đấy, tôi thề!” Phương Đại Xuyên khẩn thiết nắm chặt tay Lý Tư Niên, siết bàn tay y tới đau nhói, “Tôi…”
Lý Tư Niên bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên khóe miệng hắn, lặp lại, “Tôi biết mà.”
Phương Đại Xuyên lập tức bình tĩnh lại, hắn vuốt tóc mái, mạnh mẽ đè nén cảm giác hoảng loạn không tên dâng lên dưới đáy lòng. Nhân lúc Lý Tư Niên không chú ý, hắn tranh thủ liếm liếm môi.
Đỗ Vĩ vẫn theo dõi nhất cử nhất động của hai người, phát ra một tiếng cười khinh khỉnh từ lỗ mũi.
“Vẫn còn phe thứ ba, các anh đừng quên.” Đỗ Vĩ châm ngòi bất thành, tiếc nuối chuyển đề tài, “Câu này tôi nói cho người nào không phải phe thứ ba, tôi và Trần Hủy cùng nhau mở hộp, chúng tôi thật sự không ai là phe thứ ba.”
Phương Đại Xuyên thù địch trừng Đỗ Vĩ, không nói một lời.
Trần Hủy cũng không lên tiếng, hình như đã sợ mất hồn vì trận động đất bất ngờ, cô rúc vào lòng Đỗ Vĩ, không lên tiếng, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Để ý làm gì phe thứ ba.” Lý Tư Niên nắm tay Phương Đại Xuyên, “Hai chúng tôi vẫn còn một ống thuốc độc, các cậu cũng còn vài ống độc sói, dù sao chúng tôi cũng là đàn ông, nếu trở mặt, chúng tôi chiếm ưu thế về thể lực, chúng tôi không sợ.”
Đỗ Vĩ cúi xuống nhìn Trần Hủy trong lòng, “Tôi phải nói điều này, miễn là phe thứ ba không ý kiến, thì chúng ta cứ thương lượng để cùng thắng.”
Cậu ta rút một tấm thẻ ra, “Ngưu Tâm Nghiên để lại thẻ chuyển phe cho tôi, hôm nay chúng ta giữ ngày bình an, tới đêm chúng tôi sẽ dùng tấm thẻ này, lúc đó quân số là ba người tốt chọi một phe thứ ba, người tốt thắng chắc.”
Tất nhiên Phương Đại Xuyên chẳng cần biết phe thứ ba chó má nào hết, hắn không ý kiến, Lý Tư Niên cũng thoải mái đáp ứng. Đỗ Vĩ lại như không lường trước trường hợp này, ngờ vực nhìn qua nhìn lại hai người, bồn chồn hỏi, “Các anh thật sự không có phe thứ ba hả?”
Lý Tư Niên nhún vai, Phương Đại Xuyên đảo mắt nhìn trời.
Đỗ Vĩ có vẻ đã yên lòng, cúi xuống hôn lên má Trần Hủy, “Thế thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Bốn người lần lượt lên bỏ phiếu, Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên cùng bỏ cho Đỗ Vĩ, hai người kia bỏ cho Lý Tư Niên, Đỗ Vĩ và Lý Tư Niên hòa phiếu.
Phương Đại Xuyên vẫn lo lắng đề phòng, sợ bọn họ làm liều gì đó, nhìn thấy kết quả này, hắn thở phào nhẹ nhõm. Cả đêm không ngủ, hắn vừa mệt vừa đói, Lý Tư Niên còn đang bị thương, vì thế vỗ vai y bảo, “Đi thôi, về ngủ bù.” Trong lòng hạ quyết tâm, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, trước khi núi lửa phun trào và sóng thần hủy diệt toàn bộ hòn đảo, miễn là biệt thự này không sập, chỉ còn một ngày một đêm mà thôi, hắn quyết không rời khỏi phòng nửa bước.
Hai người vừa quay gót bỏ đi, đã nghe chiếc máy phía sau phát ra một tiếng “Bíp —”
“Đỗ Vĩ, Lý Tư Niên hòa phiếu.”
“Mời tất cả người chơi bỏ phiếu lại.”
“Nếu không tất cả cùng bị loại.”
Phương Đại Xuyên quay phắt lại, hắn không phản ứng kịp, há miệng quát to, “Cái chó gì?!”
Đỗ Vĩ và Trần Hủy cũng bàng hoàng trước biến cố này, trợn mắt nhìn màn hình. Màn hình màu xanh mông lung phát sáng giữa không gian ảm đạm.
Súng bắn tỉa bốn góc đã nhắm thẳng vào bốn người.