Thân thể Đỗ Vĩ tức khắc héo rũ.
Máu bắn lên cửa sổ, tấm rèm đã bị Lý Tư Niên kéo xuống bọc thi thể, ánh sáng chói chang trần trụi rọi qua cửa sổ sát sàn, máu tươi sền sệt, đỏ rực, nóng rẫy bắn tung tóe lên thủy tinh lạnh lẽo. Từ trên xuống dưới, tất cả những gì Phương Đại Xuyên nhìn thấy là màu máu đỏ tươi, hắn ngơ ngác bất động, nhìn chằm chằm vết máu bắn xuống chân, nghi hoặc ngước lên nhìn Lý Tư Niên. Vẻ mặt Lý Tư Niên cũng rất bàng hoàng, như thế chưa kịp phản ứng.
“Số người còn sống hiện tại: người, trò chơi tiếp tục.” Chiếc máy tận tụy thông báo.
Trò chơi chưa kết thúc, Đỗ Vĩ không phải người sói cuối cùng, mà là Trần Hủy.
Trong đầu Phương Đại Xuyên có âm thanh đang nói, hắn phất tay xua đuổi thứ âm thanh này, bây giờ hắn không muốn nghĩ tới việc đó.
Hắn quá mệt mỏi.
Thoát chết trong gang tấc, cảm giác như thế nào?
Không phải mừng rỡ hoan hỉ, không phải bi thương tột cùng, mà là một kiểu ngột ngạt nặng nề. Mỏi mệt, phiền muộn, không muốn nói chuyện. Tất cả cảm xúc hỗn loạn chìm sâu dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh ngỡ ngàng, không muốn lên tiếng, không muốn thốt ra dù chỉ một từ.
Phương Đại Xuyên bỏ ra ngoài, hắn ra ngồi trên bãi đá phía sau biệt thự, bó gối, cúi đầu xem chỉ tay của mình. Một lát sau, có lẽ chỉ năm phút sau, hoặc có lẽ đã nửa tiếng sau, Phương Đại Xuyên không rõ lắm, hắn cảm giác Lý Tư Niên ngồi xuống bên cạnh hắn. Lý Tư Niên cầm theo hai chai rượu.
Phương Đại Xuyên nhận lấy một chai, ngửa cổ rót rượu vào họng, chua cay mặn đắng, hắn như mất hết cảm giác, chẳng mấy chốc đã uống hết nửa chai mà không hay biết.
Lý Tư Niên mở nút chai, hất một nửa xuống biển.
Hai người im lặng ngồi.
Xa xa, chim biển tung cánh bay cao, tiếng kêu não nề thê lương, cơn địa chấn làm rối loạn từ trường khiến chúng choáng váng, không tìm thấy đường bay. Bên ngoài lặng ngắt, bên trong tịnh mịch, một người sống và ba xác chết trong sảnh không hề phát ra tiếng động. Thật lâu sau, Phương Đại Xuyên mới ngước mặt lên, hắn nặng nề tựa vào Lý Tư Niên, dường như đã mất hết sức lực.
“Về đi.” Lý Tư Niên hôn lên thái dương hắn, “Qua hết rồi.”
Qua hết rồi sao? Phương Đại Xuyên ngước lên nhìn bầu trời phía xa, sương mù dày đặc bầu trời, lớp bụi xám xịt lập lờ trên mặt biển. Hắn không dám khẳng định.
Hắn ngả đầu trên vai Lý Tư Niên, cọ cọ cổ áo y, lớp vải mềm mại lập tức ngấm vài giọt nước.
Lý Tư Niên cố an ủi hắn, dời đi lực chú ý của hắn, y dứt khoát ôm hắn đứng dậy, bụng dưới lấy sức, một tay nhấc hắn lên ôm trước ngực, một tay đỡ mông hắn.
Phương Đại Xuyên tập thể hình quanh năm, cơ bắp rất đẹp, không phô trương cuồn cuộn như vận động viên thể hình mà rất duyên dáng và ý nhị. Mông hắn cong nẩy, bóp vào cảm giác căng tròn, vỗ một cái còn nảy lên hai cái.
Lý Tư Niên lại nhấc bổng hắn lên.
Phương Đại Xuyên khiếp sợ rúc vào lòng Lý Tư Niên, tay trái của Lý Tư Niên không nhúc nhích được, y một tay bế hắn, lắc la lắc lư nguy hiểm cực kỳ. Hắn nhìn bãi đá lởm chởm phía dưới, lạc cả giọng, “Anh hai ơi cẩn thận! Đừng có tuột tay! Anh đặt em xuống ạ, anh đừng làm em nát xương…”
Hắn biết trọng lượng của mình, tuy lên đảo nhiều ngày, mỡ teo hết, gầy xọp đi, nhưng khung xương và bắp thịt vẫn còn đó, không phải thứ có thể nhấc được bằng một tay. Lý Tư Niên lại rất thoải mái, thậm chí y còn nhích tay xuống, bóp mông hắn qua lớp vải quần.
“Yên tâm, không tuột đâu, tuột tôi làm đệm cho anh khỏi ngã.” Giọng Lý Tư Niên mang theo cả ý cười, có lẽ bởi bộ dạng hốt hoảng của Phương Đại Xuyên, hoặc có lẽ bởi cuối cùng hắn đã khôi phục sức sống.
Lúc này Phương Đại Xuyên chẳng cần biết sĩ diện là gì hết, dùng cả tay cả chân bám vào người ta, tư thế xấu hổ thấy bà nội. Hắn quay sang, rúc đầu giữa xương quai xanh và cổ y, gượng gạo cười bảo, “Hóa ra cậu đúng là thâm tàng bất lộ, bình thường giả vờ thư sinh nhã nhặn, không ngờ khỏe thế này.”
Lý Tư Niên nhoẻn miệng, “Cơ bắp anh lộ liễu thế, vừa nhìn đã biết do tập thể hình, trông chỉ đẹp thôi chứ sao bì với tôi được?”
Y nói vậy, Phương Đại Xuyên lại thấy âm ỉ đau lòng.
Y mồ côi từ nhỏ, lưu lạc vào tập đoàn lừa đảo, đi lừa gạt xin xỏ đầu đường xó chợ, sau đó lại sang nước ngoài, gia nhập tổ chức lính đánh thuê, bao nhiêu năm vào sinh ra tử. Sống cuộc đời như vậy, tất nhiên y không hề trang nhã thư sinh như vẻ bề ngoài. Hắn nhớ tới vết sẹo sau hông Lý Tư Niên, vết sẹo dài vắt ngang ở đó, xấu xí tới giật mình.
Phía sau người này là biển cả sâu không lường được, chịu thêm chút đau đớn chẳng đáng gì, giờ một tay bị phế, y vẫn thản nhiên như không.
Chưa kể vừa rồi…
Phương Đại Xuyên vòng tay ôm Lý Tư Niên, tay phải chỉ dám ôm hờ hờ, không dám đụng vào vai trái y.
Lý Tư Niên thấy hắn mềm nhũn đi thì ghé vào tai hắn cười nói, “Sao thế, anh Xuyên thương em quá à?”
Phương Đại Xuyên hơi ngượng, cố tình ghé vào y oang oang nói, lời hắn nói đều thật lòng thật dạ. Hắn bảo, “Từ giờ có anh Xuyên ở đây, em sẽ không phải chịu ấm ức gì nữa, ngày nào cũng vui vẻ.”
Bước chân Lý Tư Niên khựng lại.
Lòng dạ rối bời.
Lúc hai người mở cửa bước vào, trong sảnh đã trống trơn. Không thấy xác Đỗ Vĩ, chỉ còn vết máu kéo dài, từ sảnh đến cầu thang, lan can cầu thang cũng dính đầy máu, giống như cái xác đã bị quái vật kéo đi.
Lý Tư Niên thoáng kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Y đặt Phương Đại Xuyên xuống, tránh vết máu, bước lên hai bậc thang, từ dưới nhìn lên.
Trần Hủy cúi đầu nhìn xuống, từ khe hở cầu thang chỉ có thể trông thấy đôi mắt cô u ám nhìn y, ác ý lùa xuống ập vào mặt y. Lý Tư Niên không nhượng bộ. Trần Hủy rũ mắt, vẫn tiếp tục kéo xác Đỗ Vĩ lên tầng hai.
“Sao thế?” Phương Đại Xuyên bước lên, giữ chặt tay áo Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên ngước lên, Trần Hủy đã biến mất khỏi lối rẽ, y lắc đầu.
Hai người dọn dẹp lại sảnh lớn, bây giờ chỉ còn ba người sống, vẫn là câu nói cũ, chết sớm còn có người nhặt xác, chết muộn thì xui xẻo thôi. Xác của Dương Tụng và Đinh Tư Huy bọc trong rèm cửa, hai người túm hai góc rèm, kéo hai cái xác ra ngoài, tiếp tục đào hố cát cạnh những người khác, chôn cất hai cô gái.
Hôm chôn cất bà Tống, Đinh Tư Huy nhặt được sợi dây chuyền vàng của bà cụ, đặt vào chôn cùng. Nay hố cát bên cạnh lại chôn chính Đinh Tư Huy. Phương Đại Xuyên suy nghĩ một lát, thò tay lấy tờ giấy có chữ ký của mình, bỏ lại vào túi áo Đinh Tư Huy.
Một cô gái đáng yêu như vậy, lúc còn sống bao nhiêu người ghen tị, chết đi rồi, trong túi chỉ có một tờ giấy mà thôi.
Đáy lòng Phương Đại Xuyên lại chùng xuống, cảm giác tờ giấy kia nặng trĩu.
Nếu kiếp sau có gặp lại, hắn nhìn đất cát dần che lấp khuôn mặt cô, thầm nhủ phải nói một tiếng xin lỗi.
Hai người chôn cất xong thì hứng nước lau chùi mặt sàn lênh láng máu. Sàn gỗ mấy ngày liền bị dội nước, ván gỗ bốn góc vênh hẳn lên cao, không ép xuống được.
Trên tầng còn hai cái xác. Xác Đỗ Vĩ bị Trần Hủy lôi vào phòng, khóa trái cửa. Tầng ba có xác bụng bia, không đưa xuống được.
Lý Tư Niên cảm giác thân thể càng lúc càng nặng, đầu óc choáng váng. Y chống bàn, xem đồng hồ, “Được rồi, không dọn nữa, còn ai thì còn, về phòng ngủ trước đã.”
Phương Đại Xuyên thấy sắc mặt y không ổn thì vẩy vẩy tay, áp lên trán y kiểm tra, nóng rực như lửa.
Hắn lo lắng bảo, “Cậu ráng lên.”
Lý Tư Niên tuy sức khỏe kém đi, nhưng tinh thần vẫn rất ổn, y nặng nề thở dài, ôm lấy Phương Đại Xuyên, nói, “Ừ.”
Hai người dìu nhau lên lầu, Phương Đại Xuyên thấy y nhíu mày như đang suy ngẫm gì đó, bèn khuyên nhủ, “Chung quy vẫn còn sống, một mình Trần Hủy chẳng làm được gì. Nếu mai cô ta làm liều thì hai phiếu chọi một phiếu, cũng chẳng nên cơm cháo gì đâu.”
Lý Tư Niên gật đầu.
Hai người quẹt thẻ vào phòng, Lý Tư Niên nhìn thủy triều cuồn cuộn trên mặt biển bên ngoài cửa sổ, thì thầm, “Chỉ hi vọng như thế.”