Sau khi cơn bão qua đi, những ngày nóng bức lại tiếp tục lặp lại, căn phòng xây bằng xi măng cốt thép nếu như không có điều hòa, vậy thì không khác ở trong lồng hấp là bao, quạt phần lớn là không hữu dụng, hơi nóng làm thế nào cũng quạt không đi, nếu nói có ích, thì cũng là không khí tự nhiên, không có bao gồm tạp chất nào khác.
Mùa hè phương nam ngoại trừ độ nóng ẩm tương đối nặng, sẽ không có vẻ khô ráo, đặc biệt là thành phố duyên hải giống thành phố G như vậy, gần mấy năm kinh tế phát triển nhanh chóng, những khu vực nội địa muốn theo kịp thì cũng vẫn cần phải có thời gian nhất định, phát triển nhanh cũng có mặt xấu của nó, rất nhiều vấn đề còn đang đợi giải quyết, ví dụ như tiền lương các loại, giáo dục, vấn đề linh tinh như nhà ở các loại, nhưng những chuyện quốc gia đại sự này, dân chúng nhỏ bé muốn tham dự cũng rất khó, mà bọn họ cũng chỉ ngoan ngoãn đi làm tan ca, ở bên cạnh người nhà có nhu cầu, trải qua cuộc sống an dật của bọn họ.
Nghỉ hè, là phúc lợi của giáo viên và học sinh. Vu Phong cùng là học sinh cũng đem cái phúc lợi này phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn, công việc làm ông chủ ở quán bar của anh vẫn làm như cũ, nhưng bởi vì nhân số ông chủ không ít, rất nhiều chuyện vẫn có thể do bạn bè khác xử lý, anh liền rảnh rỗi ở nhà bên bé con.
Bởi vì bé con mới đến tiểu khu, Vu Phong lại không thường xuyên dẫn bé ra ngoài, khả năng cùng với bạn nhỏ cùng lứa chơi đùa là cực kì ít ỏi, buổi sáng mỗi ngày thức dậy lại thích ngồi chồm hỗm ở trên ban công nhìn những bạn nhỏ ở dưới tàng cây đong đưa xích đu bên dưới, rướn người cong cong. Trí nhớ của bé con cũng không kém, bé trèo lên ban công anh trai sẽ tức giận, đơn giản là ngồi xuống dưới từ khe hẹp mà trông xuống dưới, kỳ thực bé chẳng qua chỉ là buồn chán nên tự mình tìm việc để làm thôi.
Mấy ngày này, có công nhân lắp lưới chống trộm đến, thời điểm Vu Dương nhìn thấy bọn họ đi vào thì sợ hãi, bé thời thời khắc khắc ở bên người Vu Phong theo trước theo sau, sợ những người công nhân lạ lẫm kia ôm mình chạy đi, Vu Phong nhìn ra được sự sợ hãi trong mắt bé, liền bảo với bé, “Bọn họ phải lắp lưới chống trộm trên ban công, sau hai ngày nữa lắp xong thì sẽ không tới nữa rồi, sau này em có thể kê ghế ở trên ban công ngắm phong cảnh.”
Vu Phong làm chức cha nói chuyện với Vu Phong cũng không quá dịu dàng, anh chỉ là đơn giản trần thuật một sự kiện, nhưng Vu Dương chính lại nghe hiểu được. Nhưng mà lúc trước khi những công nhân đó rời đi bé vẫn ở bên người Vu Phong theo trước theo sau, Vu Phong cũng không cảm thấy bé phiền phức, tận dụng thời gian nửa ngày đem thư phòng dọn dẹp một chút, bé con ở phía sau giúp việc vặt.
Bàn học trong thư phòng dài một mét sáu, có màu vàng nhạt, anh đem những cuốn truyện mua mấy ngày trước đặt lên trên, lại để ở hai chiếc ghế dựa, như vậy anh có thể dẫn Vu Dương vào trong phòng đọc sách, Vu Dương không biết chữ, bé chỉ xem được hình, những cái khác thì hết thảy đều không biết. Vu Phong tuy đối với trẻ em không có kiên nhẫn gì cả, nhưng anh lại sẽ mỗi ngày đọc truyện cho Vu Dương, có lúc thấy Vu dương nhíu đầu mày không hiểu, anh sẽ liền giải thích vì sao lại như vậy, sau khi Vu Dương hiểu rồi thì lại tiếp tục đọc tiếp, mỗi ngày sẽ đọc tiếp vài trang, hoặc có thể là một câu chuyện hoàn chỉnh.
Mấy ngày nay lắp lưới chống trộm trong nhà, Vu Phong càng có thêm nhiều thời gian truyền đạt nội dung và tinh túy trong sách kể chuyện cho Vu Dương, cũng không biết bé hiểu không, về phần có ý nghĩa gì chính Vu Phong cũng không muốn hiểu, đại khái chính là trẻ con cảm thấy thú vị, người lớn lại thấy nhàm chán, nhưng mà sách kể chuyện hẳn là cũng có thể để cho trẻ nhỏ học được gì đó, tựa như sau khi có hứng thú với học tập thì sẽ không bài xích việc đến trường, đây chính là chuyện tốt mà các bậc gia trưởng vui vẻ khi trông thấy.
Lưới chống trộm thuộc loại thép không gỉ (aka inox), ở dưới sự soi rọi của ánh dương lấp lánh vầng sáng màu bạc.
Vu Dương buổi sáng mỗi ngày sau khi xem hết phim hoạt hình của bé liền vui vẻ để chân trần đứng ở trên ghế dựa, bám vào lưới chống trộm nhìn xuống dưới, đã có một tầng lưới chống trộm này bảo hộ, Vu Phong cũng không cần thời khắc trông chừng từng chút, không cần phải sợ hơi một chút sẽ xảy ra sự cố gì, anh sẽ vừa đọc báo vừa ngắm Vu Dương.
Mặc cho ai nhìn cũng không cảm thấy Vu Phong giống mười chín tuổi, trái lại thực giống người cha trẻ tuổi chân chính, đường nét khuôn mặt có nét lạnh lùng, rất khó nghĩ đến phương diện là học sinh, tư tưởng của anh so với rất nhiều người cùng trang lứa đã sớm chín chắn hơn, phương hướng suy xét mọi chuyện và logic cũng không giống nhau, anh rất rõ ràng hậu quả mà mỗi chuyện mang đến cho mình, mỗi bước đi đặt một dấu chân, cẩn trọng từng bước.
Vu Phong cũng không biết Vu Dương vì cớ gì lại thích nằm sấp ở phía trên nhìn đoàn người ở dưới, anh từng nghĩ muốn mang Vu Dương xuống dưới chơi, nhưng Vu Dương lại không thích, bé không thích đám đông lắm, có lẽ trước đây đã xảy ra chuyện khiến bé sợ hãi, không quá thích tiếp xúc với người khác, chính Vu Phong cũng không quá thích đám đông, cho nên đối với việc Vu Dương không đi cùng các bạn nhỏ cùng lứa chơi đùa, anh cũng không có ý kiến, ở nhà cũng không quấy không nháo.
Chẳng qua, mấy ngày này Vu Dương lại thực thích Vu Phong kể chuyện cho bé, ăn xong một bữa cơm, lại ăn xong hoa quả, bé sẽ chạy đến thư phòng ôm cuốn truyện tối qua chưa kể xong đến bên cạnh Vu Phong, giọng nói nho nhỏ đòi Vu Phong kể truyện cho bé, khi mỗi câu chuyện nhanh chóng kể xong, Vu Dương liền sẽ cọ lên đùi Vu Phong, muốn anh bế, Vu Phong dưới tình huống như vậy không phản đối.
Vu Phong buông tờ báo vẫy tay về hướng Vu Dương đang cố gắng từ trên ghế trèo xuống, “Vu Dương, qua đây.”
Vu Dương vừa mới từ trên ghế xuống rất nghe lời đi đến bên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nắng chiếu hồng hồng. Vu Phong nhớ đến mấy hôm trước nói muốn cắt móng chân cho bé, nhưng bởi vì vài nguyên nhân khác nên đem chuyện này quên mất, Vu Dương không biết Vu Phong gọi bé qua làm cái gì, liền ngửa khuôn mặt hồng nhìn thẳng Vu Phong.
“Anh trai?”
“Cắt móng chân, móng chân em dài quá rồi.”
Vu Pong đem bé ôm lên sô pha, để bé ngồi ngay ngắn, sau đó lại đem dép lê cởi ra để bên cạnh sô pha, nắm lấy bàn chân còn không có lớn bằng bàn tay anh bắt đầu cắt cách cách cách, Vu Dương từng được cắt móng tay một lần không hề sợ hãi, anh trai sẽ không làm tổn thương bé, ngón tay của anh trai rất dài rất có lực, bàn chân của Vu Dương được anh nắm trong tay, cảm giác rất thoải mái, tay nhỏ buông thõng trên sô pha, an tĩnh để Vu Phong cắt móng chân cho bé, sau khi cắt xong còn dùng mặt sau của bấm móng tay để dũa dũa.
Sau khi buông bấm móng tay xuống, Vu Phong đem Vu Dương vào toilet rửa chân, mùa hè anh cũng không dùng nước lạnh để rửa, thân thể trẻ nhỏ không thể so với người lớn, sức đề kháng của bọn trẻ trước nay vẫn kém, nếu rửa bằng nước lạnh, khó tránh khỏi sẽ dê dàng bị trúng gió cảm mạo, những tri thức này là Vu Phong xem được từ trong mấy cuốn sách dạy trẻ mới mua về gần đây, những cuốn sách đó nhìn như vô dụng, kì thật vẫn là ẩm chứa rất nhiều tri thức thông thường.
Vu Dương rửa xong chân, Vu Phong lấy khăn lông khô lau khô chân cho bé, bởi vì dép để bên ngoài, anh liền hai tay ôm lấy bé con đến sô pha, lúc này di động vang lên, anh đem Vu Dương đặt trên sô pha, để bé tự mình tự do hoạt động, nhưng bé con lại an nhiên úp sấp trên đùi anh nghe anh nói chuyện điện thoại, đôi mắt to đen láy lộ ra vẻ trong trẻo sáng ngời, Vu Phong vừa tiếp điện thoại vừa xoa cái đầu nhỏ của bé, Vu Dương thoải mái dùng đầu cọ vào lòng bàn tay Vu Phong, bàn chân nhỏ cong lên cong lên.
Điện thoại là Ninh Hiểu Dũng gọi tới, hắn nói hôm nay là thứ bảy, đứa nhỏ nhà chị gái hắn hôm nay đến nhà chơi, thuận tiện để anh mang Vu Dương tới nhà bọn họ ăn cơm, trẻ con cũng có bạn chơi cùng, thêm nữa là có thể cùng chị gái hắn thương lượng để Vu Phong đến nhà trẻ nào, Ninh HIểu Dũng người xem như không quá ăn nói bài bản, nhưng lời hắn nói hôm nay ấy vậy mà rất có đạo lý, Vu Phong cũng không muốn từ chối, anh che lại ống nghe, hỏi Vu Dương, “Buổi tối đến nhà chú Hiểu Dũng ăn cơm, được không?”
Vu Dương mặt nhỏ mịn như thoa phấn chớp chớp mắt đen sáng ngời, gật đầu nhỏ giọng nói, “Được ạ.”
Anh trai nói gì bé cũng cảm thấy được, bởi vì anh trai sẽ không để bé đi làm chuyện xấu, sẽ không để bé làm việc mệt nhọc, anh trai luôn đối xử với bé rất tốt, rất tốt, tốt đến mức bé một khắc cũng không muốn rời khỏi anh trai, ở trong tim Vu Dương, anh trai chính là người đối xử với bé tốt nhất nhất trên thế giới này, trên thực tế, cũng là như vậy, không chỉ là hiện tại, mà cả tương lai cũng thế.
Vu Phong bỏ che ống nghe, đáp ứng Ninh Hiểu Dũng, hơn nữa nói luôn đúng sáu rưỡi tối đến nhà họ ăn cơm.
Buổi chiều, Vu Phong mang theo Vu Phong đi ngủ trưa, sau đó để Vu Dương tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới ra ngoài.
Ở lúc trước khi đến nhà Ninh Hiểu Dũng, Vu Phong còn vào tiệm chuyên bán rượu mua hai chai rượu trắng, loại mà cha của Ninh Hiểu Dũng thích uống nhất chính là loại này, Vu Phong không thích rượu, nhưng cũng không phải là không thể uống, ngẫu nhiên uống một cút cũng không sao cả, mở quán bar mà không uống rượu đái khái mọi người sẽ cười rớt răng đi.bg-ssp-{height:px}
Bởi Vu Dương được Vu Phong mang theo đối với nhà của Ninh Hiểu Dũng vô cùng lạ lẫm, Vu Phong cầm quà tặng sẽ không thể bế Vu Dương, bé con cũng không để ý, chỉ cần bước chân của Vu Phong không quá nhanh, bé đều có thể đi được thuận lợi, những vết thương nhỏ trước đây trên mặt và thân thể phải chịu hiện tại không thấy sẹo, Vu Phong rất hài lòng với thuốc cao mà ông cụ ở phòng khám của tiểu khu khai đơn cho, vừa mát lại vừa có hiệu quả.
“Vu Dương, cần phải nhớ chào mọi người.” Đây là qui tắc làm người cơ bản nhất.
Vu Dương rất ngoan, Vu Phong nói cái gì bé liền nghe theo cái đó, chào hỏi là cần thiết, đây là giao lưu cơ bản nhất giữa người với người, Vu Dương là con trai Vu Phong, Vu Phong cũng chỉ là căn cứ theo lối suy nghĩ và thường thức của mình đi dạy Vu Dương làm người, nói là vì ứng xử với người hay là vì thời gian sớm, nhưng là nhiều trường không có chỗ hỏng, những thứ vô hình loại này để lâu cũng không nổi mốc, điểm tốt là phải biết dùng nó thế nào.
Bọn họ nhấn chuông cửa, người mở cửa chính là Ninh Hiểu Dũng, hắn vừa mới trông thấy Vu Dương được Vu Phong nắm tay, nét cười khoa trương trên khôn mặt kia nhất thời thu liễm lại, hắn chính là vẫn nhớ lần trước mụn trứng cá mọc do thức đêm lâu đã dọa Vu Dương, lần này nên thật cẩn thận.
“Các cậu tới thật đúng giờ, mẹ tôi còn nhắc các cậu khi nào thì đến đây.” Ninh Hiểu Dũng nghiêng người để bọn họ vào nhà, Vu Dương nhu thuận mà chào hắn một tiếng chú Hiểu Dũng, thanh âm rất nhỏ, Ninh Hiểu Dũng và Vu Phong đều nghe được, người trước mặt mỉm cười với bé, “Chào cháu nhé, chú Hiểu Dũng gắp đùi gà cho cháu, thế nào?”
Vu Dương ngẩng đầu nhìn Vu Phong, không biết trả lời lời nói của Ninh Hiểu Dũng như thế nào, Vu Phong đem món quà trong tay đưa cho Ninh Hiểu Dũng, thấy bé con không trả lời hắn cũng không giận, đóng cửa lại theo sau vào trong nhà.
Lúc này ở trong phòng khách chỉ có ba Ninh, cùng với một đứa bé trai tuổi tác không sai biệt lắm xấp xỉ với Vu Dương, trong tay cu cậu còn cầm một món đồ chơi phi cơ đặc biệt, Vu Dương nhìn một cái liền không nhìn nữa, cu cậu này cũng hiếu kì quan sát Vu Dương, người phía sau đi đến bên người Vu Phong đẩy tới.
Vu Phong chào một tiếng chú Ninh, bảo Vu Dương gọi là ông nội Ninh.
“Chào ông nội Ninh.”
Ba Ninh nhìn Vu Dương nho nhỏ, liền mỉm cười với bé, thuận tay cầm lấy trái táo trên bàn cho bé, Vu Dương nhìn Vu Phong sau đó lắc đầu với ba Ninh, anh trai nói trước bữa ăn không được ăn hoa quả, nếu không thì không ăn nổi cơm, ba Ninh cảm thấy đứa nhỏ nàu có ý tứ, liền hỏi Vu Phong, “Đứa trẻ con nhận nuôi chính là nó?”
Vu Phong gật gật đầu, trả lời, “Đúng vậy, bé gọi là Vu Dương.”
Đem Vu Dương bế lên trên đùi, Ninh Hiểu Dũng ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh anh, Vu Phong không quá thích nói chuyện thì ba Ninh có biết, tiếp đón bọn họ thì hàn huyên thời tiết và tin tức gần đây, chuyện khác thì cũng không hỏi thế nào, Vu Dương ngồi trên đùi Vu Phong không dám động đậy, bé nhìn quanh gian phòng rộng rãi xinh đẹp này, rất lạ lẫm, cho nên bé cũng rất sợ hãi. Bạn đang �
Ninh Hiểu Dũng vốn muốn hai đứa nhỏ cùng chơi với nhau, nhưng thấy Vu Dương chỉ rúc vào trong lòng Vu Phong, suy nghĩ chút liền từ bỏ, trái lại là cậu cháu trai rất muốn cùng chơi với Vu Phong, nhưng mà cậu nhóc trước bữa ăn đều phải tự mình chơi với mình, Vu Dương căn bản còn không nhìn cậu nhóc một cái.
Mẹ Ninh và chị gái Ninh Hiểu Dũng ở trong bếp làm cơm, nhưng mà rất nhanh đã đi ra gọi mấy người ở bên ngoài vào dùng bữa, mẹ Ninh trông thấy Vu Dương, liền cười hỏi, “Đứa nhỏ này bộ dáng thực xinh đẹp, bao nhiêu rồi?”
Vu Phong trả lời, “Năm tuổi ạ.”
Chị gái của Ninh Hiểu Dũng đang bưng thắc ăn từ trong bếp đi ra, thuận tiện đáp lời, “Có tính đến đi nhà trẻ nào chưa?”
Cả nhà họ đều biết Vu Phong nhận nuôi Vu Dương, hiện tại lag thay anh tính kế hoạch, nhưng mà cuối cùng vẫn muốn Vu Phong tự mình quyết định.
Vu Phong sớm có chuẩn bị, anh trước nay chưa từng làm chuyện không xác định, “Muốn để bé đến nhà trẻ ở phụ cận tiểu khu, nơi ấy cách nhà gần một chút.”
Kì thật, Vu Phong còn có sự chuẩn bị khác, anh càng hi vọng Vu Dương có thể đến nhà trẻ trực thuộc trường học của mình, nhưng nhớ đến chương trình học của mình, cũng không lo lắng nữa, dù sao anh mỗi ngày đều sẽ về nhà, muốn đến nhà trẻ phụ cận tiểu khu cũng vẫn thuận tiện chút, buổi sáng đưa Vu Dương đến nhà trẻ, buổi tối lại về đón bé, phiền toái sau này, chỉ có thể để sau này từ từ giải quyết.
Cậu cháu ngoại của Ninh Hiểu Dũng là đứa nhóc nghịch ngợm phá phách, thấy Vu Phong cứ luôn ôm lấy Vu Dương liền len lén làm mặt quỷ với bé, ngón tay đem vành mắt kéo xuống thật dài, cũng vươn đầu lưỡi của cu cậu ra, Vu Dương thấy bộ dáng đó của cậu, đầu dựa vào bả vau Vu Phong nhẹ bật cười ra, vì thế tất cả mọi người theo tầm mắt của bé nhìn qua, cũng thấy được cậu cháu ngoại bày ra mặt quỷ.
Mẹ của cậu nhóc bất đắc dĩ nói với cậu, “Lý Manh, con còn không nhanh rửa tay một chút để ăn cơm, muốn mẹ đánh mông con mới chịu phải không?”
Vì vậy cậu cháu trai cắt kiểu đầu nấm hớn hở chạy vào trong bếp, người mẹ sải bước đi theo phía sau, Ninh Hiểu Dũng và mẹ Ninh cười lớn không ngừng.
Lúc này, Vu Dương ngẩng đầu nhìn Vu Phong, nói với anh, “Anh trai, chúng ta cũng rửa tay.”
“Ừ.”
Vu Phong thả bé xuống, dắt tay bé đi vào trong bếp, khóe miệng cong cong.