Thành phố G trong thời kỳ dân quốc đã có nhà trẻ, chủ yếu thu nhận chính là con cái nhà có tiền, gia đình bình dân thông thường trên cơ bản là không đến nổi nhà trẻ, ở những nhà trẻ này cũng có chương trình học viết chữ, vui chơi, điều này đối với các bạn nhỏ mà nói thì cũng dường như tương đối khó.
Hiện tại đã bước vào những năm chín mươi của thế kỉ hai mươi, cùng với nhà trẻ của trước đây so ra là hai chuyện khác nhau, ít nhất ở trường học trên mặt chất lượng được nâng cao, tố chất giáo viên mầm non bây giờ cũng tùy theo tốc độ tăng của tiền lương mà nâng lên, những năm chín mươi những bạn nhỏ có thể đến nhà trẻ trong gia đình cũng không thể nói là không lo liệu được, gia trưởng gánh vác học phí đắt đỏ, trường học sẽ phải cấp phục vụ tương ứng, nhưng mà đám giáo viên mầm non này, tìm đến cũng không phải người quá nghiêm khắc, nhà trẻ nhỏ hơn một chút còn xảy ra chuyện giáo viên ngược đãi trẻ em, đây cũng là chuyện nhất định phải để ý, tố chất của giáo viên mầm non cũng là quan trọng như nhau.
Cô giáo Chu làm giáo viên mầm non của lớp ba tuổi đã gặp qua rất nhiều loại tình huống phụ huynh lần đầu tiên đưa con đến trường học, tình huống mỗi lần cơ hồ đều không giông nhau, có trẻ con ầm ĩ không muốn đến nhà trẻ đi học, cha mẹ chỉ có thể liên tục dỗ dành lừa dẫn con vào trong phòng học, sau đó gấp gáp đi làm, có những đứa nhỏ trái lại lúc đến rất an tĩnh, đợi sau khi phụ huynh rời đi, đột nhiên phát hiện các bạn nhỏ xung quanh đều không quen biết, sau đó oa oa khóc lớn lên, giáo viên cũng chỉ có thể xuất chiêu đem bọn nhỏ chế phục, ví dụ như đồ chơi a, ví dụ như mứt quả a, còn có những đứa nhỏ tương đối dễ dàng hòa nhập với tập thể, bọn trẻ bẩm sinh đã thích nơi đông người, trông thấy có đồ chơi và các bạn nhỏ, bọn trẻ sẽ rất nhanh sáp đến chơi chung với nhau, mà phụ huynh của những đứa trẻ này rất vui mừng, con của họ không cần chính họ phải lo lắng nữa.
Nhưng cô giáo Cu lần đầu tiên thấy loại tình huống này, Vu Dương là lần đầu tiên đến trường học, hơn nữa tuổi của bé cũng có thể lên lớp lớn,sau khi cô đón đứa nhỏ này thực không có cảm xúc gì quá lớn, bình thường đã bị đám quỷ nhỏ các loại tính nết làm cho rất nhanh không thở ra hơi, còn đâu tinh lực đi ứng phó bạn học mới, nhưng làm ra vẻ thì vẫn cần thiết.
Cũng ngay tại lúc cô làm dáng vẻ cười giả tạo, cô trông thấy sự tương hỗ giữa Vu dương cùng người cha trẻ tuổi của bé, rất anh tuấn, nhưng cảm giác mang đến cho cô giáo Chu là người cha quá lạnh lùng, anh cơ hồ không hề nhìn cô một giáo viên nữ trẻ trung lấy một cái, là một cô gái xinh đẹp mà nói không nhận được sự quan tâm của cánh đàn ông là một chuyện phi thường đáng sỉ nhục.
Cha của Vu Dương ngồi xổm xuống xoa đầu cậu bé hai cái, anh không giống những phụ huynh khác vừa dỗ vừa gạt, vừa cho ăn vừa hát cho nghe, anh chỉ là nhẹ nhàng vỗ về đầu của đứa nhỏ, trong mắt Vu Dương là không nỡ rời người cha này, ở thời điểm người cha trẻ phải đi, bé con ủy khuất ôm chầm lấy đùi cha, người cha cuối cũng vẫn là kiên tâm giao đứa nhỏ cho cô giáo Chu, sau đó anh đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi, cũng không đưa Vu Dương vào phòng học.
Cô giáo Chu vốn không có hảo cảm đối với những người cha trẻ tuổi đem hết thảy xem ở trong mắt, người cha trẻ này chính là không có lòng kiên nhẫn dỗ trẻ nhỏ mà, xem đi, đứa nhỏ này cũng khóc rồi!
Kỳ thật trẻ con khóc thực cũng không sao cả, trẻ con khóc đối với cô mà nói đã là một chuyện hết cách, cũng là nan đề mà công việc của cô ắt hẳn phải gặp, cô mỗi ngày đều phải đối mặt với đám trẻ khóc nhè, cô cũng học được nhiều loại cách thức an ủi trẻ con, đứa nhỏ này khóc đi, chẳng qua chỉ là oa oa khóc lớn, khóc trời khóc đất, nước mắt nước mũi tèm lem chảy xuống, ngay cả tiếng khóc cũng là cả tầng lầu đều nghe được. Bình thường ở trong trường học, bọn trẻ chơi vui lắm, cùng nhau đùa giỡn, khi khóc nhè cũng tương đối ít, đặc biệt là học sinh lớp lớn, bọn chúng so với những đứa nhỏ vẫn còn tiểu ra quần ngoan hơn nhiều lắm.
Nhưng mà, cô hôm nay trái lại lại bắt đầu lo âu, Vu Dương toàn thân xem ra đều thấy nhỏ nhỏ gầy gầy, khí sắc của người cha trẻ kia lại rất tốt, ở một ngày báo danh nọ, cô đã từng bắt chuyện với người cha trẻ đó.
Mỗi lớp đều có hai giáo viên phụ trách, người tiếp đón Vu Dương hôm báo danh là cô giáo Trương kia, cô ấy càng rõ ràng trạng huống gia đình của Vu Dương hơn, mà cô giáo Chu biết được tương đối ít hơn một chút, học sinh nhiều, cô cũng không thích hỏi nhiều, nếu như xảy ra vấn đề gì, cô mới đi xem mức độ tình huống để đi xem tư liệu, chẳng qua cũng chỉ là tìm xem phương thức liên hệ với phụ huynh.
Nói tóm lại, cô giáo Chu chính là không hiểu tình huống gia đình của Vu Dương cho lắm.
Cô làm giáo viên mầm non đã ba năm, bất kể tình huống ra sao, cô đối phó với con nít vẫn là có kinh nghiệm, cô mỉm cười ngồi xổm xuống nhìn thẳng với Vu Dương, nâng tay xoa xoa đầu của đứa trẻ, kiểu khóc này của bé, là lần đầu tiên cô giáo Chu chứng kiến, đúng vậy, cô lần đầu tiên thấy một đứa trẻ năm tuổi ở thời điểm rời khỏi cha không kêu gào khóc thét, mà chỉ đỏ vành mắt im lặng rơi lệ, sau đó lại nhanh chóng nâng tay gạt đi nước mắt vì chớp mắt mà rơi xuống, nếu không phải cô giáo Chu luôn đứng ở bên cạnh, cô xung sẽ hoài nghi đứa trẻ này có từng khóc hay không.
Khiến cho cô giáo Chu càng ngoài ý muốn chính là, khi đứa trẻ này gạt nước mắt đồng thời nghiêng đầu tránh khỏi cái vuốt ve của cô, tay cô gượng gạo dừng lại giữa khoảng không, Vu Dương nhìn cô giáo Chu không nói gì, ngoại trừ anh trai, ai cũng không thể chạm vào đầu bé, cô giáo Chu trẻ trung xinh đẹp đoan trang không nghĩ đến lại bị đứa trẻ năm tuổi bài xích lấy mỉm cười che giấu sự xấu hổ của bản thân.
“Vu Dương à, lần đầu tiên đến trường, cô giáo mang em đi làm quen bạn mới, được không?”
Đầu Vu Dương ngoảnh về phía phương hướng Vu Phong rời đi nhìn nhìn, cắn cắn môi dưới nhạt màu, bé con kiên cường không có bởi vì chớp mắt mà rơi lệ xuống, bé theo cô giáo Chu tiến vào lớp học.
Vu Dương là nhập học giữa chừng, cái lớp học này trên cơ bản có phẩn lớn các bạn nhỏ đều đã có bạn cùng chơi cố định của chính mình, sự xuất hiện của Vu Dương cũng không khiến cho bọn trẻ chú ý nhiều, bộ dáng bé không đủ cao, không đủ trắng trẻo, cũng không mang theo đồ chơi đầy đủ, trong cặp sách của bé chỉ có sách vở do trường phát và chiếc gối đầu nhỏ anh trai mua cho bé.
Vu Dương không quá nhiệt tình đối với những bạn nhỏ đó, Vu dương được cô giáo an bài đến ngồi xuống bên cạnh một cô bé buộc tóc đuôi ngựa, bên trên còn có bông hoa hồng phấn, trẻ con bây giờ dậy thì sớm, cô bé lớn lên so với Vu Dương còn cao hơn, vì thế cô bé nhìn cũng không thèm nhìn Vu Dương, cô giáo đáng ghét thật, không sắp xếp hoàng từ bạch mã cho cô bé!
Vu Dương vừa mới bước vào môi trường lạ lẫm thành phần sợ hãi trong lòng chiếm đa số, trước kia lúc cùng bạn bè đồng lứa ở chung đều là bị mấy người cha hung thần ác sát giáo huấn, hoặc là để bọn họ ngồi vây quanh một chỗ cũng không cho phép nói chuyện quá nhiều, hơn nữa những bạn nhỏ ấy đều giống với bé là cũng bị mang đi làm việc, đứa trẻ không đủ lanh lợi thì phải ăn dây lưng, bị vả miệng, có lúc còn bị nhéo lỗ tai, đối với Vu dương mà nói, cùng một đám trẻ ở chung một chỗ, bé rất sợ.
Bé an tĩnh mà ngồi ở vị trí của mình, dựa theo yêu cầu của cô giáo đem cặp sách nhỏ để ở trong ngăn bàn, bé lồng hai bàn tay vào nhau đặt ở trên bàn, cô giáo Chu nhìn đứa trẻ từ lúc âm thầm rơi nước mắt đến khi nhanh chóng dung nhập vào bầu không khí này, cũng cảm thấy bất khả tư nghị, đứa trẻ này quá yên lặng, quá trầm tĩnh, bé căn bản không giống tuổi tác của đứa trẻ ham chơi bình thường, những đứa trẻ mà cô giáo Chu phải quan tâm đến còn rất nhiều, cô không có cách nào luôn luôn nhìm chăm chăm vào Vu Dương, cô còn phải dạy học cho các bạn nhỏ nữa mà.
Hôm nay là thứ hai, là ngày đầu tiên nhà trẻ bắt đầu đi học, buổi sáng, trường học không sắp lịch để các bạn nhỏ lớp lớn học bài.
Cô giáo Chu và cô giáo Trương mang các bạn nhỏ đến bãi đất trống ngoài trường học bắt đầu tiến hành chỉnh hợp đội ngũ nhỏ, nhà trẻ này so với nhà trẻ quy mô nhỏ hơn khác mà nói, vẫn là không tồi, môi trường nơi này ưu nhã, không gian lớn, trường học còn thường xuyên bỏ cũ xây mới, tạo ra những hoạt động vui chơi mới, hoạt động ngoại khóa của đám nhỏ lại càng phong phú, sẽ không ràng buộc sự phát triển lối tư duy logic của đám nhỏ.
Chiều cao của Vu Dương không cao, vóc dáng nhỏ, bé tất nhiên là được cô giáo sắp xếp ở vị trí phía trước các bạn học nam, kỳ thật còn có một đứa còn thấp bé hơn so với bé, Vu Dương nghe lời anh trai, ở trong trường liền nghe theo sắp xếp của cô giáo, cũng chẳng có ý kiến, không ầm ĩ cũng không quậy phá, điều này rất nhanh khiến cô giáo Chu và cô giáo Trương có giả tượng Vu Dương trước đây từng học ở lớp này, bé thực sự là quá an tĩnh rồi, so với các cô bé điềm đạm nhất nhã nhặn nhất trong lớp còn an tĩnh hơn.
Đội ngũ nhỏ chỉnh hợp nên không dễ dàng, đám trẻ năm sáu tuổi trong đây nghịch ngợm nhất, lại có một số đứa nhỏ còn có thể có chút chút chứng hoạt động nhiều, khiến bé đứng thẳng hai phút đồng hờ mà như muốn mạng bé luôn, thân thể xoay tới xoay lui, cô giáo có lúc còn phải cực kỳ nghiêm túc thì bọn họ mới an tĩnh lại, nếu như cô giáo ôn hòa chút còn bị đám tiểu quỷ bắt nạt đó, trong quá trình chỉnh hợp này, điều cô giáo phải dạy cho các bạn nhỏ chính là học tập nghiêm nghỉ, đứng thẳng, tay không được động loạn như thế nào.
Sau đó, liền đến hoạt động giữa khóa, cô giáo ở bên cạnh bọn họ trông coi, phi thường bất đắc dĩ.
XX, không được túm tóc bạn nữ nữa!
XX, không được tung váy của bạn nữ!
XX không được đánh nhau với XX!
XX, không được vịn song cửa, nguy hiểm!
Sau khi chỉnh hợp vẫn là loạn thất bát tao, dù sao qua một kỳ nghỉ hè trở về, các bạn nhỏ đều không có tính kỉ luật gì cả.bg-ssp-{height:px}
Hoạt động giữa khóa cũng chỉ có mười phút, tiết học tiếp theo chính là môn số học.
Lên lớp cho các bạn nhỏ chính là cô giáo Trương, tuổi tác cô giáo Trương này so với cô giáo Chu còn lớn hơn, các bạn nhỏ trông thấy gương mặt như cười như không của cô giáo Trương liền an tĩnh một chốc, bọn họ cảm thấy cô giáo Trương luôn tươi cười so với cô giáo Chu ngẫu nhiên hung dữ với bọn họ càng đáng sợ hơn, toán học nha, học nha nha nha……
Một hai ba từng con từng sô do động vật nhỏ tạo thành (sách nhi đồng dùng hình động vật để mô tả con số) ở trước mặt các bạn nhỏ lúc ẩn lúc hiện, cũng lúc ẩn lúc hiện trước mắt Vu Dương, bé chưa từng học số học, đối với bé mà nói loại tri thức này là thứ rất mới lạ, nhưng mà những bạn nhỏ khác khi thấy tấm thẻ nhỏ cô giáo giơ lên đều có thể đọc ra được, mà Vu Dương trầm mặc không hề mở miệng, bé xác thực không muốn đọc lắm, đã không muốn đọc bé dứt khoát liền không mở miệng, lại nghe bạn nhỏ khác đọc các con số theo cô giáo.
Hoạc xong một tiết toán học, Vu Dương rất mờ mịt, bé hoàn toàn không biết cô giáo đang giảng cái nội dung gì, tuy rằng anh trai cũng từng dạy qua, nhưng mà thứ bé nhớ được tương đối ít.
Cũng may, tiết số học chỉ có nửa giờ, giờ giải lao tiếp theo do cô giáo dẫn dắt, các bạn nhỏ phần lớn đều không nhớ được động tác cô giáo đã dạy trước đây, đành phải nhìn theo hàng trước làm động tác khoa trương theo động tác của cô giáo.
Vu Dương ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không động, bé sẽ không làm, nội dung trong radio bé nghe thật lạ lẫm, bé nhớ anh trai, bé muốn về nhà, bé không muốn ở lại trong nhà trẻ.
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm sáu bảy tám……
Một ngày tiếp tục, không thể không nói cuộc sống nhà trẻ là so với Vu dương ở lì trong nhà càng phong phú hơn, càng muôn mày muôn vẻ hơn, càng thú vị hơn, càng nhiều bạn cùng chơi hơn, nhưng mà cũng chính là bởi vì như vậy, bé sợ hãi những bạn nhỏ này, và cả những thứ mới lạ nữa.
Ngày đầu tiên ở nhà trẻ, Vu Dương là cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, mà đối mặt với hết thảy điều này, cũng chỉ là sự trầm mặc và an tĩnh của bé, các cô giáo cũng không từ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé phát hiện ra được điều gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này im lặng chút, hẳn là hiểu các cô đang giảng cái gì đi?
Trên thực tế, Vu Dương cái gì cũng đều không hiểu.
Bé không muốn đi nhà trẻ!
Nhà trẻ vang lên tiếng chuông năm rưỡi, các ông các bà các cha các mẹ đến đón đứa nhỏ về nhà nối đuôi nhau mà vào, Vu Dương ngồi ở chỗ ngồi của mình nhìn các bạn nhỏ từng người một được đón đi, vanh mắt của bé bắt đầu chầm chậm phiếm hồng, bàn tay đặt nằm trên mặt bàn bắt đầu chậm rãi nắm lại thành nắm đấm.
Ngay khi Vu Phong xuất hiện, bé cấp tốc nhảy xuống khỏi ghế dựa của mình nhào về phía Vu Phong, người kia thuần thục bế bé lên, bé con nhanh chóng ôm lấy cổ Vu Phong, không nói gì.
Cô giáo Chu và cô giáo Trương đứng ở của lớp học tiễn các bạn nhỏ, cô giáo Chu đem cặp sách nhỏ của Vu Dương giao cho Vu Phong, người kia nói tiếng cảm ơn, sau đó mang bé con rời đi, cô giáo nói hẹn gặp lại với Vu Dương, bé con cũng không để ý.
Người bé càng cần hơn nữa là anh trai!
Anh trai đến đón bé về nhà rồi! Bạn đang �
Anh trai không có đem bé quẳng cho những cô giáo này!
Anh trai không có không cần bé!
Vu Dương thấy bé con không nói lời nào, chỉ nâng tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, “Về nhà rồi a.”
Vu Dương lại ôm lấy cổ Vu Phong một lúc rồi mới dụi mắt nhỏ nhìn thẳng Vu Phong, miệng nhỏ mím mím nói, “Anh trai, em không muốn rời khỏi anh trai, không muốn đi nhà trẻ.”
Vu Phong ôm lấy bé, dáng vẻ lưng đeo cặp sách nhỏ chu cái miệng nhỏ nhắn cũng rất đáng yêu, kiên nhẫn mà hỏi bé, “Vì sao không muốn đi nhà trẻ, chơi không vui sao?”
Bé con lắc lắc đầu nói, “Đều không hiểu……” Sau đó đem cái đầu nhỏ tựa lên bả vai của Vu Phong.
Vu Phong ôm Vu Dương đi về phía nơi đỗ xe, “Không hiểu thì anh trai dạy.”
Vu Dương biết rằng nhà trẻ là nhất định phải đi, bé không có phản đối nữa, ừ một tiếng, sau đó dẩu cái miệng nhỏ ôm lấy Vu Phong, dựa vào bả vai anh ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ trưa các bạn nhỏ đều đi ngủ, bé gối lên gối đầu hình sương nhỏ nhưng lại không ngủ, anh trai không ở đây, lúc ấy, bé rất nhớ anh trai.
Nhìn Vu Dương được ôm cũng có thể ngủ thiếp đi, Vu Phong nhẹ nhàng đem bé đặt lên trên ghế sau, lần này lái xe so với mọi lần đều phải chậm hơn, đều phải vũng hơn, khóe miệng của anh còn hướng kên trên cong cong.
Ờ, việc học tập của Vu Dương đứng thật là một vấn đề, có lẽ anh mua nhiều sách dạy học về một chút.
Nhà trẻ vẫn là phải đi.