Cây dây leo ở bờ tường leo qua cả bức tường cao bò lên mặt tiền của tiểu khu, trong ngày hè thì đây là một bức tranh phong cảnh thanh lương, ánh nắng chiều lúc chạng vạng nhiễm hồng cả nửa vùng trời, chiếu đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con được Vu Phong ôm trong lòng đỏ bừng đỏ bừng, hằng năm ở bên ngoài mưa dầm nắng rãi, làn da của bé so với những đứa trẻ ở nhà được chiều chuộng còn càng đen hơn.
Vu Phong ôm lấy bé con, bé chẳng dám cựa quậy, nhu thuận mà dùng hai cánh tay giống hệt như ống trúc ôm lấy anh, mu bàn chân của bé hiển nhiên so với lòng bàn chân đen hơn nhiều, quần cộc nhỏ không đem vết thương ngoài da của bé che đi, Vu Phong dán lên những vết thương có thể che cho bé, thời điểm vừa mới dán lên bé con còn đang ôm lấy chính bàn chân của mình nghiên cứu, mắt nhỏ lóng lánh lộ ra hiếu kì nhè nhẹ, nhưng ở thời điểm, Vu Phong nhìn bé thì lại đem phần lòng hiếu kì bình thường kia thu lại, cong cái miệng nhỏ với Vu Phong, cười.
Bọn họ hiện tại thời điểm này ra ngoài, chính là thời gian mọi người tan tầm, các bạn nhỏ tan học về nhà. Các bạn nhỏ đeo cặp sách được người lớn xách rau dắt trong tay, sau khi các bạn nhỏ trong tiểu khu nhìn thấy bạn cùng chơi quên thuộc, rút khỏi tay người lớn tụ tập một chỗ bắt đầu chơi đùa, đám sẻ lào xào râm ran như bị tung bay, trên gương mặt nhỏ cũng tràn đầy thần sắc tung tăng như chim sẻ, nhóm người lớn xách rau trong coi con cái nhà mình, ngẩng đầu nhìn nhau cười. Đương khi Vu Phong ôm bé con ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, bọn họ nghe thấy trong tiểu khu truyền tới tiếng khóc của trẻ con, lại nghe thấy tiếng nói lo lắng của người lớn, tiếp theo lại là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Mà một mảnh hoan thanh tiếu ngữ này là đem Vu Phong và bé con bài trừ bên ngoài, bọn họ chỉ là người quan sát nghe nhìn bên ngoài những tiếng hoan thanh tiếu ngữ ấy, Vu Phong ôm bé con đứng ở bên đường cùng với một vài người xa lạ chờ đèn đỏ, đối diện đường quốc lộ có một cái siêu thị loại lớn, còn có rất nhiều của hàng, trong đó còn có quần áo giày mũ của trẻ em, chẳng qua Vu Phong trước nay chính là người kén chọn, anh tuy rằng không biết trang phục trẻ em có nhãn hiệu gì, nhưng là anh cũng biết chất lượng tốt hay xấu, còn không bằng đến chuyên khu trong khu thương mại chọn mua.
Khu mua sắm lúc chiều tối và giữa trưa so với nhau tuyệt đối là càng đông người hơn, những vẫn còn chưa đến nông nỗi biển người đông nghịt, đúng ở chuyên khu quần áo giày mũ cho nhi đồng cũng chỉ là những người phụ nữ lẻ tẻ lác đác, ánh mắt chọn y phục của bọn họ là sắc bén còn thêm kén chọn, trái xem xem, phải sờ sờ đều chẳng chọn trúng được một chiếc quần áo thích hợp, cô gái bán hàng chỉ có thể không thích thú mang theo gương mặt tươi cười đứng ở một bên.
Vu Phong ôm bé con xuất hiện ở nơi đó không nghi ngờ gì chính là một làn gió mát trong thế giới của cô gái bán hàng, nghĩ mà xem, mỗi ngày đối mặt đều là phụ nữ soi mói, dù người tính cách tốt cũng sẽ cảm thấy nghẹn khuất, sự đi tới của Vu Phong, như là nắng ấm những ngày đông, mang đến một mảnh trời ấm áp cho mặt đất.
“Tiên sinh, muốn mua chút gì đó? Chúng tôi ở đây có quần áo, giày trẻ em, ngài muốn mua cho bạn nhỏ loại nào?”
Cô gái bán hàng tức thì trên mặt rạng rỡ chói mắt, cô rất nhanh di chuyển đến bên người Vu Phong làm việc của cô, thái độ nhiệt tình đó tuyệt đối sẽ không có người nào nói cô phục vụ không chu đáo, nhưng Vu Phong không quen với sự nhiệt tình của người khác liếc cô nàng một cái, sau đó ôm bé con đi qua quầy chuyên bán giày, cô bán hàng là người có con mắt nhìn, nhìn ra vị đại nhân trẻ tuổi tuấn lãng như vậy rất khó giao lưu, cho nên cũng chỉ có thể đi theo bên người anh, trong lòng thầm nói thẳng, đứa bé này không phải là con ruột của anh ấy đi, bộ dáng căn bản không giống, vừa đen vừa nhỏ, một chút cũng không đáng yêu.
Vu Phong lựa giày cho bé hoàn toàn là chính mình thấy thuận mắt mới cầm lên, màu sắc đều là không liên quan nhiều lắm với sắc màu sặc sỡ, toàn là gam màu lạnh, bé con vẫn ôm cổ của anh tùy ý để anh trai lấy giày xỏ tới xỏ lui ở trên bàn chân nó, nó không có tỏ ra không kiên nhẫn, bất kể màu sắc là gì, bất kể chất liệu ra sao, bất kể kiểu dáng thế nào, nó đều không hiểu.
Bé con chỉ biết, anh trai mua giày cho nó, anh trai thực tốt.
Dưới con mắt kén chọn của Vu Phong, mua một đôi dép quai màu xám, một đôi giày vải màu xám đen, một đôi dép lê lam trắng xen kẽ, còn có năm đôi tất màu xám, cô gái bán hàng tủm tỉm gói hàng lại cho anh, hơn nữa còn rất nhiệt tình tiễn họ ra đến cửa của tiệm, Vu Phong khách khí nói tiếng cảm ơn, cô bán hàng tươi cười đầy mặt nói lần sau lại đến, khách mua nhiều đồ này nọ, ngay cả bạn nhỏ vừa đen vừa nhỏ kia cũng cảm thấy đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt nhỏ linh động kia, thế giới vẫn là rất tốt đẹp.
Vu Phong nhìn đồng hồ, mua giày cho bé con cư nhiên đã dùng hết nửa tiếng, hiện tại tất nhiên là thời gian dùng cơm tối, thời điểm ở trong cửa hàng, anh liền đem dép quai mới mua xỏ vào bàn chân bé, đôi dép màu xám khiến bàn chân bé con có vẻ càng đen thêm chút, anh lần sau hẳn là nên mua giày có màu sáng hơn chút.
Vu Phong cơ hồ không cảm thấy bé con có chút sức nặng nào, toàn thân trên dưới đều tong teo, nhìn không ra chỗ nào là đầy đặn, tuy rằng xỏ giày cho bé con nhưng vẫn là không đem bé thả xuống, Vu Phong xách theo chiến lợi phẩm hỏi bé, “Đói hay không?”
Buổi trưa không ở nhà, bé con nhất định là cái gì cũng chưa ăn, bé con vốn muốn lắc đầu, nhưng thời điểm Vu Phong nhìn nó liền thành thật mà gật gật đầu, thanh âm tinh tế nho nhỏ, nói, “Anh trai, em đói rồi ạ.”
Vu Phong muốn xoa đầu bé con, nhưng mà lại bởi xách theo đồ này nọ không nhấc tay được, đành từ bỏ.
Anh từ nhỏ đã phải học nấu cơm, chỉ là trước nay không bộc lộ trước mặt người khác, lúc bình thường trên cơ bản đều ăn ở bên ngoài, có khi ăn cùng một đám bạn, có khi tự mình ăn ở trong nhà ăn của trường học, số lần đến trường học tự nhiên là phi thường ít ỏi, đồ trong nhà ăn thực sự rất giống đồ cho heo ăn, số lần ăn ở bên ngoài khẳng định là phi thường nhiều.
Hiện tại anh cũng không nghĩ tới đi mua thức ăn, đành phải mang bé con đến của tiệm gần nhất gọi món ăn, ông chủ trong tiệm nhận ra Vu Phong con người trẻ tuổi lạnh lùng này. Cửa tiệm này không chạy theo mốt cũng sẽ không quá kém, sạch sẽ ngăn nắp, không có đồ trang trí hoa hòe hoa sói, trên tường treo cũng chỉ là tấm biển có hình ảnh và giá tiền các món trong tiệm, ông chủ vóc dáng tròn xoe đúng sau quầy thu ngân trước kia là đầu bếp, hiện tại ông còn chưa thay đổi thói quen cứ ở trong tiệm thì sẽ mặc tạp dề.
Đây là quán cơm có tên tuổi lâu năm, có danh tiếng, lượng đồ ăn rất đủ, giá cả cũng phải chăng, rất ngon miệng, đôi vợ chồng lười làm cơm ở nhà đều thích tới đây làm đôi món mang về nhà, nó kiếm được chính là việc làm ăn với khách quen và khách hàng trung thành, tóm lại, nhà hàng này là càng ngày càng có danh tiếng, nghe nói không lâu trước đài truyền hình còn phái kí giả tới phỏng vấn vị chủ tiệm cười rộ lên giống Phật Di Lặc này.
Việc làm ăn trong tiệm rất thịnh vượng, đám phục vụ chạy tới chạy lui ở đại sảnh, tuy rằng có điều hòa nhưng vẫn là nóng đến đầu đầy mồ hôi, Vu Phong ôm bé con ngồi xuống ở một chiếc bàn vuông nhỏ, đồ đạc để ở trên ghế bên cạnh bàn, ông chủ nhận ra Vu Phong, nhưng ông lại không biết đối phương kêu tên gì, bọn họ cùng ở trong tiểu khu đó.
Bọn họ vừa ngồi xuống, ông chủ đã cầm thực đơn có bìa ngoài màu vàng độc đáo đặt trên mặt bàn, híp con mắt có mí mắt dày cười hỏi Vu Phong, “Chàng trai trẻ, muốn gọi món gì? Cậu bạn nhỏ này là con trai cậu sao?”bg-ssp-{height:px}
Ông chủ cùng Vu Phong ở tiểu khu đã gặp qua vài lần, nhưng cũng chỉ là đối mặt, không có chào hỏi, Vu Phong còn rất trẻ, căn bản không giống cha của đứa trẻ ba bốn tuổi, loại khuôn mặt cấm dục này thế nào cũng không giống có con riêng nha, không đợi ông chủ suy đoán lần nữa, Vu Phong bỗng nhiên gật gật đầu, “Con trai cháu.”
Bé con nhìn lão bản khuôn mặt đầy thịt, sợ tới mức rụt vào lòng Vu Phong, hiển nhiên là sợ ông ấy to lớn cồng kềnh, Vu Phong vỗ vỗ lưng bé, cầm lấy thực đơn của ông chủ chọn lấy ba món ăn, một món là rau xanh, món khác là nấm hương chưng thịt gà, còn có một nón nữa là bánh thịt hấp.
Ông chủ béo hiển nhiên bị lời thừa nhận thản nhiên không mang theo thành phần đùa giỡn của Vu Phong dọa cho, dừng một chút, mới mở miệng hỏi, “Ăn ở đây, hay là gói mang đi.”
Vu Phong nhìn nhìn bé con, hộp đựng cơm nhựa rất không sạch sẽ, nghĩ một chút liền trả lời, “Ăn ở đây.”
“Được rồi, tôi lập tức mang lên.” Ông chủ béo tuy béo, nhưng thân thể lại ở trong đám người xuyên như thoi đưa đến thành thạo có dư, linh hoạt đến mức không giống người béo, ừm, nơi này chính là tiệm cơm ông ấy một tay gây dựng nên, thứ thuộc về mình làm sao lại đâm vào được.
Sau khi ông chủ béo rời đi, bé con mới từ trong lòng Vu Phong ngẩng đầu lên, Vu Phong dùng bàn tay ấm áp xoa cái đầu của bé, không biết sao lại nói thế này, “Không sợ, ông chủ béo không phải người xấu.”
Ở đây người cũng đông, tạp thanh tự nhiên cũng nhiều, còn tiếng oẳn tù tì, có tiếng chạm cốc, còn có tiếng cười thẹn thùng của cô gái trẻ. Mắt to của bé con nhìn xung quanh, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ cong cái miệng nhỏ với Vu Phong, gật gật đầu, tiện đà hỏi, “Anh trai không về nhà làm cơm sao?”
Vu Phong bị hai chữ “về nhà” khấy động thần kinh trong mắt toát ra dịu dàng không tự biết, nói, “Hôm nay ăn ở ngoài, sau này về nhà làm cơm cho em ăn.” Bạn đang �
Bé con thực hoạt bát mà cười lại với anh, “Được.”
Thời điểm bé nhìn Vu Phong là hoàn toàn buông lỏng, không có phòng bị, chỉ có tin tưởng và cảm kích, phức tạp đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Cho tới nay, đều không có ai mua quần áo giày dép cho nó, nó luôn thích nhìn những bạn nhỏ mặc quần áo xinh đẹp đi qua trước mặt nó, nhưng nó trước nay chưa từng nghĩ qua có một ngày cũng sẽ có người mua cho mình. Nó mặc đều là quần áo rách nát, kẻ gọi là cha nói với bọn nó, mặc càng ít càng nát, người đi đường mới cho bọn nó càng nhiều tiền, mùa đông mặc ít lạnh đến mức toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỏ bị gió sắc thổi đỏ bừng đến nỗi như cứa ra từng vết rách, cha rất hài lòng, nói mùa hè cơ hồ chính là đến bãi phế phải kiếm vài món quần áo rách cho bọn nó mặc, mấy cái quần áo đó đều lên men bốc mùi, nếu như bọn nó không mặc thì thật sự chẳng có gì để mặc cả.
Nhớ đến bé con đối với thức ăn nóng rất mẫn cảm, nhất định phải chờ cho nguội đi mới dám đưa vào miệng, Vu Phong suy nghĩ một chút vẫn là để ông chủ gói lại cho họ mang về nhà ăn.
Anh nói với bé con, “Chúng ta vẫn là về nhà đợi đồ ăn nguội rồi lại ăn, em cố chịu một chút.”
Bé con nghiêng đầu đi, gật gật đầu, “Anh trai, em không sợ đói.”
Vu Phong xoa xoa khuôn mặt của bé con, đứng dậy, một tay ôm lấy bé.
Ông chủ béo tự mình đem đồ ăn đóng gói xong đặt ở trên bàn, túi ni lông có quai xách để trước mặt Vu Phong, anh một tay ôm bé con, một tay xách đồ đạc liền rời khỏi quán cơm, xa xa, phía trước cửa của quán cơm, dường như bay tới một câu nói mềm mại như thế này, “Anh trai, em có thể tự mình đi.”
Ông chủ ở phía sau lắc đầu, bà chủ là người phụ nữ hung hãn, lúc này đang đứng ở bên cạnh ông, khó có khi lộ ra nụ cười mỉm đạm nhiên, nói với ông chủ, “Một người mang theo con nhỏ không dễ dàng a.”
Ông chủ béo cười híp híp mắt gật cái đầu tròn của ông.