“Em không sao chứ? Thật xin lỗi, anh đi nhanh quá, không chú ý tới em!” Người đàn ông kia vội đưa cho Cố Nhược An một chiếc khăn tay, “Xin lỗi vì làm ướt quần áo của em, mau lau đi!”
“Không…. Không sao đâu!” Nhận lấy chiếc khăn tay màu xanh đen, nhìn khuôn mặt kia, cố nhược an cảm thấy trái tim mình đập “bịch bịch bịch” dồn dập, đàn ông dùng khăn tay chắc chắn là người sạch sẽ, hơn nữa sẽ có tác phong khiêm tốn nho nhã.
“Sao thế?” Nghe thấy tiếng của Cố Nhược An, mấy người Lan Na xúm lại.
“Không sao, không có gì đâu, tớ không cẩn thận……” Cố Nhược An cảm thấy mặt mình ngày càng nóng lên, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
“Các em là bạn của em ấy sao? Vừa rồi anh không cẩn thận làm ướt quần áo của em ấy, nếu không anh đền cho em một bộ khác nhé?” Người con trai kia vội xin lỗi Cố Nhược An.
“Không…. Không cần đâu!” Cố Nhược An cảm thấy mình không tìm thấy âm thanh của mình nữa. Cô chỉ thấy chàng trai trước mặt thật đẹp.
Anh mặc áo sơmi trắng sạch sẽ, quần tây dài màu đen, khoảng ba mươi tuổi nhưng cả người tỏa ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, giọng nói của anh hơi khàn khàn, phát ra từ đôi môi mỏng, như đang chảy vào lòng Cố Nhược An, làm cho cô thấy quyến rũ không nói nên lời. Khóe môi của anh nhếch lên một độ cong hoàn mĩ, dường như lúc nào cũng đang cười, nụ cười như thế, giống như ánh nắng xuyên qua tầng mây âm u, chiếu xuống mặt đất, ôn hòa và bình lặng.
Thấy đĩa CD trong tay Cố Nhược An, chàng trai cười: “Hóa ra em cũng thích Châu Kiệt Luân? Anh cũng rất thích, thế này đi, đĩa CD này anh tặng em, coi như lời xin lỗi nhé!”
Anh nhẹ nhàng rút đĩa CD ra khỏi tay Cố Nhược An, đi tới quầy tính tiền. Cố Nhược An ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, mãi đến lúc bị Lan Na che đi tầm mắt.
“Này! Cậu sao thế? Tư xuân à?” Lan Na nhìn chằm chằm Cố Nhược An, “Quần áo cậu ướt hết rồi kìa!”
“Anh ấy tên là gì?”
“Hả? Cậu đang hỏi tớ sao? Tớ biết thế nào được? Đúng là cậu đang tư xuân sao?” Lan Na sờ trán Cố Nhược An, “Không nóng mà, không bị cảm nắng! Sao đầu óc lại không minh mẫn như thế này.”
“Đầu óc của cậu mới không minh mẫn!” Cố Nhược An gạt tay Lan Na ra.
“Xem ra vào đô thị quả thật có thể gặp được Mr.Right của mình, tớ thu hồi lời nói lúc nãy.” Hà Tử Mạt đẩy gọng kính.
“Cái này cho em, không ngờ em lại đặt được bản số lượng giới hạn, còn có poster có chữ kí và quà tặng nhỏ nữa? Anh chờ rất lâu mà không giành được!” Người con trai quay lại từ quầy tính tiền, cười đưa CD, poster và quà tặng trong tay cho Cố Nhược An, “Nhưng em đã trả tiền rồi, vừa rồi anh không thể trả nữa.”
“Nếu anh thích thì tặng cho anh!” Cố Nhược An đỏ mặt nói nhỏ.
“Không cần đâu, anh đã mua rồi.” Chàng trai giơ CD trong tay lên, cười, “Quân tử không đoạt đồ mà người khác yêu thích, huống chi còn là cô gái đáng yêu như thế.”
OMG, Cố Nhược An ngượng chín người.
“Thẩm Hân, sao cậu lại ở đây?” Tiếng của người đàn ông truyền đến, hóa giải sự lúng túng của Cố Nhược An.
“Tớ tới mua CD, Hạo Bân, cậu tới đây làm gì?” Chàng trai cười chào hỏi.
“Tớ tới đón em họ và bạn học của nó đi ăn cơm.” Cố Hạo Bân chỉ vào Cố Nhược An, “An An, sao quần áo của em ướt thế?”
“Em ấy là em họ của cậu?” Người nọ nhìn Cố Nhược An, “Vừa rồi tớ không cẩn thận làm ướt quần áo của em ấy, vốn tớ định đền bù nhưng em họ của cậu không cho tớ cơ hội.”
“Vậy cậu mời nó đi ăn cơm là được, bọn tớ vốn định đi ăn cơm mà.” Cố Hạo Bân đùa.
“Được thôi!” Chàng trai lập tức đồng ý.
“Không cần đâu, mới gặp lần đầu tiên thôi mà.” Cố Nhược An xấu hổ.
“Không sao, đừng khách khí với cậu ta, đúng rồi, giới thiệu với mọi người, cậu ta là Thẩm Hân, là đồng nghiệp của anh, em ấy là Cố Nhược An, là em họ của tớ, mấy cô gái này là bạn cùng phòng của nó.”
“Xin chào, anh là Thẩm Hân, hóa ra em là Cố Nhược An, Hạo Bân thường xuyên nhắc tới em.” Thẩm Hân gật đầu với mấy người Lan Na, sau đó vươn tay về phía Cố Nhược An.
“Xin chào, em là Cố Nhược An.” Bắt bàn tay kia, Cố Nhược An thấy ngọt ngào trong lòng, Thẩm Hân, cái tên rất hay, giống như ánh mặt trời, sáng ngời khiến người ta thấy ấm áp.
Từ “Hân (昕)” trong tên anh ý nghĩa là hừng đông
___
Cố Hạo Bân và Thẩm Hân vừa cười nói vừa thoải mái đi phía trước, bốn người Cố Nhược An vừa đi theo sau vừa thì thào nho nhỏ.
“An An, cậu sao thế? Có chuyện gì sao?” Lan Na kì quái nhìn Cố Nhược An.
“Tớ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.” Cố Nhược An thẳng thắn nói.
“Chẳng lẽ cậu……” Cốc Tuyết nhìn Thẩm Hân phía trước, “Vừa gặp đã yêu Thẩm Hân kia?”
“Có thể……”
“An An, mùa xuân của cậu tới rồi.”
“Cậu thích hắn, vậy Thẩm Dục Hiên kia thì sao?” Lan Na đột nhiên nói một câu sát phong cảnh.
“Liên quan gì tới anh ta, tớ và anh ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, hơn nữa, tớ thích Thẩm Hân thì sao, còn không biết người ta thấy thế nào đâu!” Nửa câu đầu của Cố Nhược An lẽ thẳng khí hùng, nhưng nửa câu sau lại rụt rè không chắc.
“Hóa ra cậu thích đàn ông trưởng thành như thế này, chẳng trách tớ thấy cậu và anh họ cứ là lạ, hóa ra là tình huống luyến ca, giờ rốt cục cũng xuất hiện hoàng tử bạch mã trong tưởng tượng của cậu, sau đó cậu liền thay đổi, đắm chìm luôn.” Cốc Tuyết gật đầu phân tích.
luyến ca: yêu anh trai, có tình cảm đặc biệt với anh trai
“……”
“Vậy đại thần thì sao? Chẳng phải cậu định phát triển tình cảm với anh ấy ra ngoài hiện thực sao? Chẳng phải anh ấy cũng học đại học N sao?” Lan Na lại sát phong cảnh một lần nữa.
“Đó là trò chơi, là trò chơi được không! Ai biết trong hiện thực anh ấy cao hay thấp, béo hay gầy, hơn nữa tớ cũng không nói sẽ phát triển tình yêu ảo thành hiện thực.” Cố Nhược An giải thích.
“Đại thần thật đáng thương.” Cốc Tuyết cảm thán.
“……” Cố Nhược An im lặng, anh ấy đáng thương chỗ nào, tớ mới là người đáng thương mà!
“An An, em thấy sao?” Cố Hạo Bân đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“A?” Cố Nhược An vừa cãi cọ với Cốc Tuyết và Lan Na, không chú ý Cố Hạo Bân vừa nói gì.
“Các em nói gì mà vui thê? Vừa rồi anh nghe nhắc tới trò chơi, vừa nhắc tới trò chơi mà các em hay chơi sao?” Cố Hạo Bân mỉm cười.
“Khụ khụ, đúng vậy, hì hì……” Cố Nhược An cười xấu hổ, len lén nhìn sang Thẩm Hân, sợ anh nghĩ rằng mình là người chỉ biết chơi không biết làm.
“Ha ha, tớ nhớ lúc chúng ta còn học đại học cũng rất thích chơi trò chơi, giờ cũng chẳng còn thời gian mà chơi nữa rồi!” Thẩm Hân cười nói.
“Đúng vậy, tớ nhớ ngày đó cả phòng chúng ta ra ngoài chơi suốt đêm, thật nhớ cuộc sống lúc đó.” Cố Hạo Bân bân phụ họa, đề tài này bị bỏ qua rất nhanh.
“Vừa rồi anh nói nếu tất cả ngồi xe của anh thì hơi chật, may mà Thẩm Hân cũng lái xe tới đây, chúng ta tách ra ngồi hai xe, các em ai muốn ngồi xe của anh?” Cố Hạo Bân nhắc lại chuyện lúc nãy nói với Thẩm Hân.
“Em! Anh Hạo Bân, em ngồi xe của anh.” Lan Na giơ tay đầu tiên.
“Em cũng ngồi xe của anh Hạo Bân! Lần trước anh tới em chưa được gặp anh! Anh Hạo Bân thật đẹp trai~” Mắt Cốc Tuyết tỏa sáng.
“Tớ ngồi cùng lão đại!” Hà Tử Mạt nhìn Cố Nhược An một cái, bình tĩnh nói.
Đối với lời khen của Cốc Tuyết, Cố Hạo Bân vui vẻ cười cười: “Cũng được, vậy An An ngồi xe của Thẩm Hân nhé, các em chờ một lát, bọn anh đi lái xe tới.”
Thẩm Hân gật đầu, sau đó rời đi cùng Cố Hạo Bân.
“An An, bọn tớ giúp cậu tạo ra một cơ hội rồi đấy nhé, cậu phải nắm thật chặt đấy~” Lan Na cười chen vào, mập mờ nháy mắt với Cố Nhược An.
OMG, mấy cô gái này……