Ăn qua loa bữa trưa, Tô Tiểu Đại và Nguyệt liền chạy về công ty xem có biến động gì không, rất may sếp không trách móc họ cái gì, ngược lại còn an ủi Tô Tiểu Đại mấy câu: “Người trẻ tuổi cứ thả lỏng tâm hồn, không sao cả, ra ngoài làm việc đi hai đứa!”
Tô Tiểu Đại gật gật đầu, thật ra cô chẳng lo ngại bị sếp mắng mỏ vì tâm hồn cô bao giờ cũng thả lỏng. Có rất nhiều chuyện khổ sở mà cô đã trải qua, nếu đã qua thì nó đã thành quá khứ, cô cũng chẳng bận tâm là bao. Nói cô sống hời hợt cũng không sai, nhưng ba cô nói làm người cốt là vui vẻ, đừng ganh đua ghen ghét làm gì, với cô thì đó là chân lý chuẩn xác nhất. Công việc buổi chiều rất đơn giản, tuy đơn giản mà cũng phong phú, chờ Tô Tiểu Đại sắp xếp tài liệu xong thì cũng hơn mười lăm phút đồng hồ. Dương nữ vương gần đây bận rộn đến độ chỏng vó rồi, dĩ nhiên là không có thời gian cùng cô dùng cơm chung, chuẩn bị đồ đạc ổn thỏa cô mới quay sang Nguyệt: “Này, cậu nhanh tay lên!”
Nguyệt vội vàng đeo chiếc máy ảnh vào người, đáp lời: “Ok, xong cả đây, chúng ta đi ăn thôi.”
Dù sao khi về nhà thì cô cũng chỉ ăn cơm một mình, nay có người đi cùng chắc chắn là tốt hơn một mình, vì thế hai cô bạn đồng nghiệp tung tăng bước khỏi công ty. Thành phố C mặc dù không phồn hoa bậc nhất nhưng dù gì cũng tiếng tăm lừng lẫy, đô thị loại I, còn cái gì gọi là đô thị loại I thì cứ vào giờ cao điểm sẽ biết, kẹt xe triền miên, giao thông ách tắc cho nên khó mà bắt taxi được. Tô Tiểu Đại và Nguyệt đứng ở ngoài đường gần nửa giờ mà cũng chẳng bắt được chiếc taxi nào nên cô đề nghị: “Thôi, chúng ta nên ngồi xe buýt còn hơn, quán ăn kia cũng không xa lắm.”
Nhìn dòng người nườm nượp ngược xuôi như mắc cưởi mà Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ.”
Hai người toan đi đến trạm xe buýt thì chuông điện thoại của Tô Tiểu Đại reo vang: “Đợi mình nghe điện thoại đã!”
Cô lấy di động trong túi ra, nhìn màn hình chớp động vài chữ, trong nháy mắt mới sực nhớ ra Lăng Duy Trạch bảo cô khi tan ca rồi thì chờ anh, thế mà cô lại quên béng đi! Nhắc đến anh là nhắc tới ma vương hắc ám, Tô Tiểu Đại bỗng dưng không rét mà run, làm thế nào, làm thế nào đây? Thấy Tô Tiểu Đại đang nhìn chằm chằm điện thoại bằng vẻ mặt hoang mang, cứ ngập ngừng chẳng muốn bắt máy thì Nguyệt chợt nghĩ người gọi đến là một tên… biến thái lắm sao? Nếu không biến thái thì sao có thể khiến cô ngốc này sửng sốt đến nỗi không dám nghe máy?
“Ai khủng bố như vậy?”
Tô Tiểu Đại mím môi, còn có thể là ai? Cái gã đàn ông lạnh lùng, thâm hiểm Lăng Duy Trạch chứ là ai nữa. Vào giờ phút nay tự dưng cô ước rằng mình có siêu năng lực của X-Men, chỉ cần nhìn di động một cái thì nó nổ tung, thế thì không phải nghe máy, không phải chịu cảnh áp bức rồi! Chỉ là tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực thảm thiết, bóp bụng ấn phím nghe.
“Alo?”
“Tại sao đến giờ mới bắt máy?” Thanh âm của anh có chút lạnh lùng.
Đương nhiên muốn trả lời rằng do không muốn cùng anh ta nói chuyện, nhưng những lời ấy chỉ còn biết nuốt vào trong bụng: “Ở ngoài ồn quá không nghe thấy.”
Cũng may là Lăng Duy Trạch không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nên Tô Tiểu Đại cũng thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc anh ta là người kiểu quái gì, trước kia đối mặt với Dương Kiến cô chưa từng lắp ba lắp bắp như thế, vậy mà anh ta lại khiến cô điêu đứng không yên!
“Đường khá kẹt xe, em đợi anh thêm một tí nữa.”
Tô Tiểu Đại nghe xong, cố gắng lấy dũng khí mà nhỏ giọng đề nghị: “Kẹt xe thì anh đừng đến, hôm khác hết kẹt xe chúng ta sẽ gặp nhau được không?”
Lăng Duy Trạch buông một câu lạnh tanh: “Ở đó chờ anh!” Sau đó ngắt điện thoại.
Nhìn cuộc gọi đã kết thúc, Tô Tiểu Đại thật sự bức xúc, cô đã phát hiện ra một khuyết điểm khác của người đàn ông này. Ngoài lạnh lùng, thâm hiểm, hắc ám ra thì còn lộng quyền nữa, anh ta không có điểm nào tốt cả. Nguyệt đứng một bên quan sát nét mặt chuyển biến liên tục của Tô Tiểu Đại, không nhịn được bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ thở dài: “Nguyệt à, mình không thể ăn cơm cùng cậu rồi.”
“Có người tìm cậu đúng không? Đó là ai?”
“Hừ, là Lăng Duy Trạch!” Trừ anh ra, còn ai khiến cô sợ đến chết khiếp thế được?
“Lăng Duy Trạch? Cái anh đẹp trai ngời ngời theo chúng ta đến đồn cảnh sát ấy hả?” chậc chậc, đúng là khí thế bức người, ngoại hình lẫn phong cách kiêu ngạo quyền quý, chỉ tiếc là Nguyệt còn chưa kịp chào hỏi, bắt chuyện với anh ta.
“Hắn mà đẹp trai sao, vớ vẩn!” Tô Tiểu Đại bác bỏ.
Nguyệt trừng mắt: “Cậu ngốc quá, có anh chàng đẹp trai mà còn bày đặt chê bai!” Mọi người thường nói kẻ ngốc gặp phước, Tô Tiểu Đại đúng là có phước nhưng không biết hưởng, lại còn ra vẻ chê bai muốn chọc tức chết Nguyệt hay sao?
“Là do cậu chưa biết bản chất thật của hắn thôi, chờ xem, cậu mới là kẻ ngây thơ đấy!”
Lười phải cùng cô tranh luận những thứ vô dụng, chỉ là cô cứ khăng khăng anh ta không phải bạn trai mình, điều này khiến Nguyệt càng thêm tò mò. Nguyệt và cô đứng chờ anh tới để tìm hiểu chân tướng sự việc, nhưng… được rồi, Nguyệt thừa nhận mục đích chính của nàng vẫn là muốn ngắm trai đẹp. Thời gian tích tắc trôi qua, khi cô không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa thì một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước tầm mắt cô. Cửa kính xe hạ xuống, Lăng Duy Trạch lạnh nhạt nói: “Em lên xe.”
So với giọng nói lúc nãy thì giọng anh hiện tại còn lạnh lùng gấp nhiều lần, Tô Tiểu Đại chỉ sang Nguyệt: “Còn đồng nghiệp tôi nữa.”
Lăng Duy Trạch liếc mắt nhìn Nguyệt, cơn đói cồn cào trong dạ dày khiến tâm trạng anh u ám đến cực điểm.
“Lên luôn.”
Đã được ông lớn cho phép, Tô Tiểu Đại vui mừng kéo Nguyệt một mạch vào trong xe. Ngồi trên đệm lót mềm mại, Nguyệt rốt cuộc mới phục hồi tinh thần lại, Maybach, trời ơi Maybach, Tô Tiểu Đại không biết anh chàng đẹp trai này không chỉ có ngoại hình đốn tim mà còn là một người giàu có. Maybach hơn vạn, kẻ nghèo làm sao mua nổi chứ? Đây là định mệnh gì thế này??? Không quan tâm đến Nguyệt, cô cẩn thận dò xét từng li từng tí anh, anh vẫn hắc ám như cũ, nhưng kẹt xe cũng không phải do cô gây ra mà? Chờ mãi chẳng thấy anh nói năng câu nào, tình huống này có phần khó xử. Lúc bấy giờ Nguyệt mới nhận ra bầu không khí cứng nhắc, nàng liếc mắt ngó Lăng Duy Trạch đang trầm mặc lái xe, chỉ mỗi việc trầm mặc thôi cũng đủ khiến người khác rụng rời chân tay rồi. Cuối cùng Nguyệt đã biết vì sao Tô Tiểu Đại lại sợ hãi anh ta như vậy, anh ta chẳng làm gì nhưng cũng làm cô và nàng hít thở không thông. Bỗng dưng Nguyệt thấy hối hận vì mình đã hấp tấp ngồi theo xe để chịu… cảnh khổ từ trên trời rơi xuống.
Tô Tiểu Đại nhăn nhó, dù gì cũng có đồng nghiệp cô ở đây, anh lại còn không giữ chút thể diện cho cô sao? Im lặng một lát, rốt cuộc cô cũng uất ức nhỏ giọng: “Anh làm gì vậy, đồng nghiệp tôi kìa!”
Nghe giọng nói uất ức của cô, anh hơi sững sờ một lát, thật tình anh không tức giận vì hai cô, chỉ là bận bịu cả ngày không có thời gian để ăn uống, cơn đau dạ dày càng lúc càng dữ dội nên anh không đủ thoải mái để cư xử lễ nghi. Anh bèn gật đầu một cái: “Cô Vương, thứ lỗi.”
Nguyệt nào dám chấp nhận lời xin lỗi của ông lớn – nhân vật đẳng cấp như anh nên vội vàng khoát tay: “Không phải, không phải, là do tôi làm phiền anh!”
“Vậy cô Vương cùng chúng tôi dùng cơm luôn nhé?”
Nguyệt gật đầu lia lịa: “Vâng, thật ngại quá!” Nàng biết không phải nàng may mắn có phước, mà phước nhờ Tô Tiểu Đại lây sang.
Thấy sắc mặt cô hòa hoãn xuống, anh cũng chẳng nói thêm điều gì và đưa bọn họ tới một nhà hàng nổi danh Nam Phương. Anh từ tiểu học đã học ở nước ngoài, nhưng sau khi về nước cũng quen dần các món ăn Trung Quốc chỉ là món ăn ở Nam Phương anh cảm thấy khá nhạt nhẽo. Tuy không thích nhưng anh biết Tô Tiểu Đại là người phương nam, và cô thích nên anh đành chiều theo ý cô. Sau khi cô gọi món, bồi bàn tức tốc dọn thức ăn thật nhanh, chỉ chốc lát mà trên bàn đã bày biện đủ thứ.
“Cô Vương, xin cứ tự nhiên!”
Nguyệt cười cười gật đầu và bắt đầu động đũa. Ngược lại, kẻ tham ăn kinh niên như Tô Tiểu Đại không những không động đũa mà còn múc một bát canh nóng đặt trước mặt anh: “Uống tí canh cho ấm bụng nhé.” Cô ban nãy có thấy anh đưa tay ôm dạ dày, chợt nghĩ có lẽ dạ dày anh không thoải mái nên liền mềm mỏng mời canh. Ôi, ông lớn mà cũng bị đau bụng sao? Được cô quan tâm mình như vậy anh cảm thấy rất khác lạ. Anh vốn ghét mẫu phụ nữ ngốc nghếch, thường hứng thú với kẻ thông minh, trong quan niệm của anh thì cô chính là một cô ngốc không có tiền đồ, vừa liều lĩnh vừa ngang bướng, bấy nhiêu đó đủ để anh cách xa cô ngàn mét chứ đừng nói gì yêu đương. Nếu không phải do cô “đặc biệt”, chắc chắn anh sẽ không qua lại với cô làm quái gì. Anh chỉ không ngờ cô vẫn còn có mặt tốt khiến anh ngạc nhiên. Cúi đầu hớp một ngụm canh, đúng là dạ dày thoải mái hơn, kể cả tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều. Nhìn Lăng Duy Trạch không còn cau có nữa, lúc này Tô Tiểu Đại mới tập trung ăn uống.
Không khí bỗng trở nên hài hòa, anh vốn không thích nói nhiều, Nguyệt cũng không dám nói nhiều, Tô Tiểu Đại thì càng không nói nhiều bởi lẽ cô đang bận cắm đầu ăn… Nguyệt vừa ăn vừa len lén quan sát hai người đối diện mình, hóa ra chẳng phải người yêu à? Không phải người yêu thì sao anh ta lại bóc tôm, gắp thức ăn cho cô ấy? Là người yêu chăng? Nhưng vẻ mặt anh ta không có vẻ thương mến lẫn chiều chuộng gì cả. Thấy Nguyệt cứ nhìn mình như vậy, Lăng Duy Trạch chợt hỏi: “Cô Vương, cô có vấn đề gì sao?”
Nguyệt chần chừ một lát, nàng đang suy nghĩ xem mình có nên hỏi anh ta về vấn đề này không, nhưng nếu không hỏi thì sẽ tò mò chết thất. Nguyệt hơi ngập ngừng: “Tôi có thể hỏi ư?”
“Tất nhiên.”
“Ngài Lăng là bạn trai của Tiểu Đại phải không?” Nguyệt hít sâu một hơi.
Lăng Duy Trạch cũng chẳng nghĩ nàng sẽ hỏi anh như vậy.
“Cô cảm thấy phải không, cô Vương?”
Nàng… nàng làm sao biết được chứ? Nếu biết thì còn hỏi anh ta làm quái gì?!
“Tiểu Đại nói anh không phải là bạn trai của cô ấy, vậy hai người?” Rốt cuộc có quan hệ như thế nào, Nguyệt thật sự nóng lòng muốn biết.
Nghe xong câu hỏi ấy, tâm trạng đang tốt của anh lại trở nên âm u vô hạn. Anh liếc mắt sang cô rồi dùng đũa chặn lại con tôm mà cô chuẩn bị cho vào mồm: “Tiểu Đại, em nói vậy ư?”
Tô Tiểu Đại sững sờ, nói gì nhỉ? Cô còn đang bận ăn, đâu rảnh rỗi nghe bọn họ tám chuyện.
“Tôi nói gì cơ?”
Lăng Duy Trạch mỉm cười, chậm rãi lặp lại từng chữ: “Cô Vương bảo em nói anh không phải bạn-trai-của-em?”
“Là Tiểu Đại nói thế mà.” Nguyệt bổ sung thêm.
Nhìn nét mặt của anh thì cô chợt biết mình lại xong đời, quả nhiên anh tươi cười đến rạng rỡ, ôi, nụ cười chứa đao kiếm… Nhưng anh vốn chẳng phải bạn trai của cô, nói như vậy có gì sai đâu nào?