"Ta như thế nào? Ngươi nhận thua sao?"
Phượng Thiên Vũ vừa hỏi vừa thao túng Hồng Liên tiến thêm một bước, nếu như nhìn kỹ, sẽ nhìn ra hai tay Phượng Thiên Vũ đang run nhè nhẹ, tuy rằng nàng đã là trung cấp Linh Tông, nhưng vẫn như cũ không thể sử dụng thuần thục được kỹ năng tầng thứ tư này, nàng sắp không kiên trì nổi rồi.
Cảm thụ được lực lượng của Hồng Liên, Hỏa Kỳ Lân lạnh lòng, thầm nghĩ: "Con mẹ nó, thực là quái vật mà, thực lực cường đại như vậy, nàng rốt cuộc là người nào?"
"Vẫn chưa nhận thua sao?"
Phượng Thiên Vũ hỏi lại một lần nữa.
Chẳng biết tại sao, trên bầu trời lại giăng đầy mây đen, Đế Dạ Hiên nhìn bầu trời, đôi mắt hơi nhảy: "Chuyện gì đây?"
"Ta nhận thua."
Hỏa Kỳ Lân mở miệng nói, nữ nhân này thực lực không thấp, còn có Ma Đế, coi như nó cũng không mất mát gì a!
Phượng Thiên Vũ thấy nó nhận thua, nhanh chóng thu hồi Hồng Liên.
Ngay khi Hồng Liên vừa biến mất, trên bầu trời những đạo sấm sét bắt đầu run run, Hỏa Kỳ Lân ngu ngơ không hiểu được chuyện gì xảy ra, nó còn chưa có tiến giai mà, sao lại sấm sét lại xuất hiện?
"Nha đầu, chạy mau."
Đế Dạ Hiên gấp gáp, những đạo sấm sét này xuất hiện trên nha đầu, dĩ nhiên, là muốn đánh xuống nha đầu, đến cùng là chuyện gì xảy ra đây?
"Ài, mụ mụ nhà ngươi a, lão nương có đắc tội gì với nhà ngươi sao?" Phượng Thiên Vũ vừa mới mắng xong, một đạo sấm sét liền rơi xuống, Phượng Thiên Vũ lóe lên, lôi điện vừa vặn đánh xuống bên cạnh nàng.
Đế Dạ Hiên nhìn những đạo lôi điện này, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng ngừng lại, khi nhìn thấy những lôi điện kim quang đang ở phía trên vận sức chờ phát động, Đế Dạ Hiên trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, cái này là kim lôi, hắn biết rõ, đây chính là tôi luyện linh hồn, là chuyện tốt, nỉ non nói: "Nha đầu, tự cầu nhiều phúc a."
Một bên Phượng Thiên Vũ cực lực né tránh, một bên Đế Dạ Hiên cùng Hỏa Kỳ Lân đứng nhìn.
Cũng may là không lâu lắm, mây đen trên bầu trời đã tản ra, lôi điện cũng đã biến mất.
Phượng Thiên Vũ vui vẻ dừng lại, mẹ kiếp, rốt cuộc cũng đã xong.
Ai ngờ ngay lúc đó, một đạo lôi điện khí thế màu vàng rực hừng hực bổ thẳng xuống, Phượng Thiên Vũ vừa vặn bị đánh trúng.
Nằm trên mặt đất, Phượng Thiên Vũ xúc động muốn mắng: "Mẹ kiếp, còn biết cả đánh lén nữa?"
Hỏa Kỳ Lân nhìn lôi điện đánh vào trên người Phượng Thiên Vũ khẽ tặc tặc lưỡi, nữ nhân này chính xác là quái vật rồi, nhân loại khi muốn tiến cấp đâu cần phải Độ Kiếp, nữ nhân này không những thế mà còn kéo theo lôi điện, còn là màu vàng đấy, xem ra lần này nó quyết định đúng đắn rồi!
"Nha đầu, không có sao chứ?"
Đế Dạ Hiên đi lên phía trước, đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực, thay nàng lau đi những tro tàn trên mặt, ôn nhu hỏi.
Phượng Thiên Vũ đứng lên, phủi phủi bụi trên người, lắc đầu: "Không có việc gì."
Hỏa Kỳ Lân bay đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, giọng điệu vẫn cao ngạo: "Từ nay về sau ngươi đã là chủ nhân của ta rồi, ta tên là, Viêm."
"Ừ, từ nay về sau, ngươi là người của ta, trước mặt ta ngươi mau thu lại cái khí cao ngạo của ngươi, bằng không thì đến lúc nào đó, ta cũng sẽ không quản ngươi đâu." Phượng Thiên Vũ vừa nói vừa nghĩ tới Tuyết Ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng lộ ra vui vẻ, không gặp Ảnh nhi, nàng thật rất nhớ Ảnh nhi đó, vì vậy lại hoàn toàn không nghĩ tới cái lôi điện kim sắc kia đã đem không gian Hồng Liên của nàng mở rộng ra gấp đôi, kim lôi, tôi luyện linh hồn, tinh thần lực vì thế mà càng cường đại hơn, chỉ sợ chỉ có Phượng Thiên Vũ mới có vận khí tốt như vậy a!
"Hừ." Viêm cao ngạo hất đầu, nó không tin bên cạnh nữ nhân này còn có ma thú mạnh hơn nó đâu!
"Dạ Hiên, chúng ta trở về thôi."
"Ừ, nha đầu, nàng có phát hiện ra nơi này không có giống như lúc nãy không?" Đế Dạ Hiên nhìn bộ dáng của Phượng Thiên Vũ, cười hỏi.
"Không có!" Phượng Thiên Vũ thành thật trả lời, nàng thấy nó vẫn như thế mà có khác gì đâu?
"Không có gì, chúng ta mau trở về ." Đế Dạ Hiên thấy nàng không biết cũng không nói, để cho nha đầu tự phát hiện đi!
Thần Thú có thể tự biến đổi màu sắc để tự vệ, Phượng Thiên Vũ mang theo Viêm cùng Đế Dạ Hiên đi tới chỗ Tinh linh tộc.
Mấy vị trưởng lão vừa trông thấy người, nhiệt tình nghênh đón!
Phượng Thiên Vũ không muốn ở lại lâu chỉ hàn huyên qua vài câu, lấy lí do còn có công chuyện, liền cáo từ!
Cáo biệt Đa Mạc cùng mấy vị trưởng lão, đoàn người lại trở về Toáng Hoang sa mạc, tổ hợp hai người nay lại xuất hiện thêm một Thần Thú cùng một Tinh linh.
Phượng Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn bóng đèn W đang đi đằng sau kia, lại tức giận không thôi, nói cái gì mà Tinh linh tộc đã sống lâu năm, muốn cùng bọn họ đi ra ngoài trao dồi kinh nghiệm...
Dù là Mộc Thương, nghìn năm không biểu cảm nhưng nay cũng cảm thấy méo mặt rồi, không phải chỉ muốn rèn luyện cùng bọn họ thôi sao? Sao dọc đường đi nàng cứ nhìn hắn như lang như hổ rình mồi vậy?
Nếu như Phượng Thiên Vũ biết rõ ánh mắt cừu địch của nàng đã biến thành "Như lang như hổ" không biết sẽ có cảm tưởng thế nào a...
Đế Dạ Hiên nhẹ cười, nắm tay Phượng Thiên Vũ đi một đường thẳng đến Đô thành của Nhật Viêm quốc, hắn chưa quên, nơi nào đó còn có một số người nên được chỉnh đốn a... !
...
Giữa trưa, mặt trời lên cao, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày...
Hoàng Cung Nhật Viêm quốc, Đông Thanh ngồi ở trên ghế khách, nhìn Mạc Thanh Yên đang ngồi trên cao kia, cười một tiếng: "Hoàng Hậu nương nương, Bổn công chúa lần này đến đây không có ý tứ khác, thầm nghĩ muốn cùng nương nương hợp tác, trừ bỏ một người!"
Mạc Thanh Yên bưng ly trà được cung nữ mang lên, khẽ nhấp một cái: "Trà này rất ngon a, không thể uống loạn, phải từ từ thưởng thức a, công chúa nói xem đạo lý này có đúng hay không?"
Đông Thanh cười nói, nàng sao lại không hiểu lão bà này đang nghĩ cái gì: "Thật ra, lần nay Đông Thanh đến đây có mang theo một viên đan dược, nghe nói Hoàng hậu nương nương đã là cao cấp Linh Tôn từ nhiều năm trước, Nhật Viêm quốc không thể so với địa phương có linh lực nồng đậm như Đế Hoàng Thành, nương nương nếu là có viên đan dược này, không phải là có thể tiến giai rồi hay sao?"
"Công chúa, đại lễ như thế, không phải ngươi muốn giết một tiểu nhân vật thôi chứ?"
"Hoàng hậu nương nương, nếu là tiểu nhân vật, Đông Thanh đâu cần lặn lội từ Đông Dạ quốc đến Nhật Viêm quốc để tìm nương nương?"
"Cũng đúng, nếu công chúa không ngại xin hãy nói thẳng người tên người đó đi?" Mạc Thanh Yên nhíu mày, tuy rằng sức hấp dẫn của viên đan dược kia quả thật không nhỏ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có bản lĩnh để dùng nó, nàng cũng không muốn đi trêu chọc vào người không thể trêu chọc!
"Phượng Thiên Vũ." Đông Thanh nhẹ nhàng phun ra ba chữ, nàng đã muốn giết Phượng Thiên Vũ từ lâu rồi!
"Cái gì!" Mạc Thanh Yên vỗ bàn một cái, đứng lên: "Công chúa, việc này ta thật không giúp được công chúa."
Phượng Thiên Vũ!
Nàng làm sao có thể dám tìm nàng ta gây phiền toái, giết nàng ta sao? Nàng hiện tại chỉ cầu mong nữ nhân kia đừng trở về đây là tốt lắm rồi, chưa nói đến thực lực của nàng, chỉ cần có Quốc Sư, bên mình còn có một Siêu Thần Thú đã đủ để tiêu diệt Nhật Viêm quốc luôn rồi, thế mà lại dám trêu vào nàng, không phải là chán sống rồi sao!
"Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương không muốn viên đan dược này sao?"
"Công chúa, có Quốc Sư, chúng ta làm sao có thể giết được nàng, ta nghĩ công chúa vẫn nên nhờ người khác đi." Trầm tư nửa ngày, Mạc Thanh Yên vẫn quyết định cự tuyệt đại lễ của Đông Thanh!
Đông Thanh không cam lòng, nói: "Về phần Dạ Hiên ca ca, nương nương không cần quan tâm, ta có thể dẫn dắt sự chú ý của Dạ Hiên ca ca, đến lúc đó nương nương chỉ cần phái người đi giết Phượng Thiên Vũ mà thôi?"
Lão bà chết tiệt này, không nghĩ tới lá gan của nàng ta nhỏ tới như thế, lần này nếu không giết được Phượng Thiên Vũ, nàng phải vào học viện Đế Hoàng rồi, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội nữa!
"Công chúa, Bổn cung đã nói rất rõ ràng, công chúa nếu đến đây làm khách, Bổn cung rất hoan nghênh, còn chuyện công chúa vừa nói kia Bổn cung không thể đáp ứng." Mạc Thanh Yên nói xong đi vào trong nội viện: "Tiễn khách."