Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

chương 127: âu dương nhược lan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vân dì! Thật sự là Vân dì!” Mạc Du Hồng che miệng, trên gương mặt non nớt tràn đầy kinh hỉ.

“Vân dì thực sự đến tìm chúng ta!” Mạc Vân Long cũng vui vẻ ra mặt, từ trên người Đế Thanh Hàn tuột xuống, sau đó nắm tay muội muội vụt chạy xuống lầu.

Hai huynh đệ Đế Mặc Thần, Đế Thanh Hàn chỉ cảm thấy lồng ngực bất giác trống rỗng, hơi ấm không còn, biểu tình phức tạp nhìn hai đứa nhỏ.

Sắc mặt Đế Mặc Thần hơi đen xuống, vì sao xung quanh luôn xuất hiện tiểu biểu tạp tranh giành sủng ái của hai đứa nhỏ từ tay hắn vậy?

Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng Đế Mặc Thần vẫn nhanh chóng đuổi kịp hai đứa nhỏ, hắn không có quên dưới lầu còn đang xảy ra ẩu đả, đao kiếm không có mắt, nếu lỡ bay trúng bọn nhỏ thì làm sao bây giờ?

Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên, Lam Vân đại sư, Phong hộ pháp và Nguyệt hộ pháp, Mạc Nhất và Mạc Cửu, cùng với Vân Hoài.

Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn theo đi xuống.

Lúc này, bảy người đệ tử Ma Điện cũng đã ngã xuống, chết chết thương thương, tử trạng thập phần thê thảm, trên người bị cắm vô số ngân châm như là con nhím, máu tươi từ các lổ khổng chảy ra lan tràn dưới mặt đất, bốc lên một mùi tanh tưởi dày đặc.

Mạc Vân sắc mặt như thường, ôm tiểu cô nương bay xuống, đặt chân ở bậc thềm sạch sẽ gần đó, cũng không thèm quan tâm tu la tràng sau lưng, mà bắt đầu hỏi chuyện với tiểu cô nương:

“Tiểu muội muội! Muội tên là gì? Nhà muội ở đâu? Tỷ tỷ đưa muội trở về.”

Tiểu cô nương len lén nhìn ra phía sau, thấy tất cả người xấu đều bị đánh bại, ánh mắt không khỏi dâng lên một mạt kích động cùng sùng bái, tiểu cô nương gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:

“Muội...!muội tên Âu Dương Nhược Lan.

Lần này theo các bá bá cùng với các đại ca tỷ tỷ đi Tinh Huyền học viện báo danh.

Chỉ là nửa đường muội bị người xấu bắt đi.

Các bá bá bọn họ đều ở Thanh Long khách điếm.”

Mạc Vân nghe vậy, hai đầu lông mày hơi nhướng lên, ý vị thâm trường nhìn tiểu cô nương:

“Họ Âu Dương? Là cái nào Âu Dương?”

Âu Dương Nhược Lan rối rắm một hồi, trong lòng cảm thấy tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt không phải người xấu, cho nên giải thích nói:

“Là tộc Âu Dương ở Bình Viễn Thành, Đông Lăng Quốc.”

Mạc Vân bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt kinh ngạc nhìn tiểu cô nương.

Thật không nghĩ tới, tiểu cô nương vậy mà là người của Thập đại gia tộc.

Bất quá, thực lực của đại gia tộc đều là đứng phía trên vô số người, đội ngũ hộ tống phải đông đảo mới đúng, như thế nào lại sơ sẩy bị đệ tử Ma Điện tiệt hồ?

Mạc Vân đều nhớ không rõ, từ Nam Yên Quốc một đường lại đây, nàng đã gặp vô số vụ án bắt cóc, mà hung thủ đều có bóng dáng của Ma Điện.

Bọn họ đây là muốn làm cái gì?

Trực giác, Mạc Vân cảm thấy đây là một chuyện không tầm thường, cần thiết phải nhanh chóng báo cho chủ tử.

Nghĩ vậy, Mạc Vân nắm tay tiểu cô nương, ôn hòa nói:

“Tiểu Nhược Lan, đi! Tỷ tỷ dẫn ngươi đi Thanh Long khách điếm.”

Thanh Long khách điếm cũng nằm trên địa phận của Thanh thành, Mạc Vân cảm thấy giúp người cũng nên giúp đến nơi đến chốn.

Rốt cuộc không tiêu phí bao nhiêu thời gian của nàng.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Âu Dương Nhược Lan nắm chặt tay Mạc Vân, ngửa đầu mỉm cười, cả khuôn mặt nhỏ đều kích động đến ửng đỏ.

Chỉ là, Mạc Vân mới vừa xoay người, bên tai bỗng chốc hiện lên hai đạo giọng nói non nớt quen thuộc:

“Vân dì!”

Mạc Vân khựng lại bước chân, trong lòng cảm giác có chút hoang đường.

Mới không gặp có hai tháng, mà nàng đã nhớ hai đứa nhỏ đến mức này sao?

Mạc Vân vỗ trán, cười thở dài, nắm Âu Dương Nhược Lan bán ra bước chân thứ hai.

Đúng lúc này, phía sau tập kích đến hai đạo kình phong, Mạc Vân chưa kịp làm ra phản ứng đã cảm thấy hai chân bị người ôm chặt.

Mà tiểu cô nương lại bị tễ đến một bên.

Âu Dương Nhược Lan: “...” Đã xảy ra cái gì? Chẳng lẽ lại có người xấu muốn bắt cóc nàng?

Mạc Vân sửng sốt cúi đầu, vừa lúc chạm vào hai gương mặt non nớt quen thuộc.

“Vân dì, người không phải đến tìm tiểu Hồng sao? Người lại muốn đi đâu?” Mạc Du Hồng phụng phịu nói.

“Vân dì, ngươi thay đổi, ngươi không còn coi tiểu Long, tiểu Hồng là tâm can bảo bối.

Ngươi có mới nới cũ, lời hứa đều là gạt người!” Mạc Vân Long trừng mắt nhìn Âu Dương Nhược Lan, sau đó lên án Mạc Vân.

Mạc Vân mộng bức một khuôn mặt, sau đó ngồi xổm xuống, mạnh mẽ ôm chầm lấy hai đứa nhỏ, kích động nói:

“Ai u! Hai tiểu bảo bối, các ngươi như thế nào ở tại nơi này?” Dứt lời, nàng không khỏi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy được thân ảnh của Mạc Túc.

Kỳ quái, chủ tử đâu?

Mạc Vân Long nâng ánh mắt u oán nhìn Mạc Vân, chỉ tay vào Âu Dương Nhược Lan bên cạnh:

“Vân dì! Người đừng đánh trống lảng nha! Đánh trống lảng cũng không thể thay đổi được sự thật người thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ.

Ngay cả tiểu Long, tiểu Hồng gọi người, người cũng không phản ứng!” Tiểu nam hài phồng má, biểu tình phi thường, phi thường tức giận.

Mạc Vân không khỏi dở khóc dở cười, mắt thấy Âu Dương Nhược Lan đứng trơ trọi một bên, biểu tình như muốn khóc tới nơi.

Nàng chỉ có thể bớt một tay nắm lấy tay tiểu cô nương, trịnh trọng giới thiệu:

“Tiểu Long, tiểu Hồng, các ngươi luôn luôn là tâm can bảo bối của Vân dì, Vân dì sao có thể không nhận ra các ngươi được.

Chỉ là có chút bất ngờ các ngươi vì sao tại đây thôi.

Đến, tiểu cô nương tên là Âu Dương Nhược Lan, nàng bị người xấu bắt cóc, vừa lúc gặp Vân dì ra tay cứu trở về.

Vân dì đang định đưa nàng trở về giao cho người nhà đây.”

Hai đứa nhỏ lúc này mới hiểu ra, Mạc Vân Long nhìn đám người xấu phía sau đều bị đánh bại, đưa tay vỗ vai tiểu cô nương an ủi:

“Không sợ! Không sợ! Người xấu đều bị đánh bẹp! Không ai có thể bắt ngươi đi nữa nha.”

Âu Dương Nhược Lan chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, trong nhất thời không hiểu được tiểu nam hài vừa rồi còn cùng nàng có địch ý sao trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Mà Mạc Du Hồng lại móc từ trong lòng ngực ra một đống kẹo, sau đó đưa cho tiểu cô nương, ngọt ngào nói:

“Tiểu Lan Lan thật đáng thương! Hẳn là bị sợ hãi đi? Cho ngươi kẹo ngọt, ăn vào để áp áp kinh!”

Âu Dương Nhược Lan ôm một đống kẹo, biểu tình hơi hơi sửng sốt, ngay cả người đối diện tự tiện kêu nàng bằng biệt danh nàng cũng chưa để ý tới.

Chỉ cảm thấy trong lòng ấm hô hô, nước mắt dường như muốn chực trào ra khỏi hốc mắt.

Âu Dương Nhược Lan cảm động đến rối tung rối mù, từ đó đến giờ, từ đó đến giờ, chưa có ai đối tốt với nàng như vậy?

Mà hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng lại nhìn nhau, thì thầm:

“Khóc, khóc rồi?” Mạc Du Hồng há miệng kinh ngạc.

“Hẳn là cảm động quá đi? Nhưng mà dễ mít ướt đến thế sao?” Mạc Vân Long nhíu mi, tay chân có chút luống cuống.

Bởi vậy, hai đứa nhỏ đồng thời nhìn về Mạc Vân, ánh mắt cầu cứu.

Mạc Vân co rút khóe miệng, trong lòng phun tào, các ngươi đem người chọc cho khóc, cuối cùng kêu ta dọn dẹp cục diện rối rắm?

Bất quá, Mạc Vân không hổ là nữ nhân duy nhất trong Thiết Ưng Đội, người có thể dạy dỗ bọn nhỏ không trở thành tháo hán tử, cho nên phản ứng rất nhanh, nàng vỗ đầu Âu Dương Nhược Lan, ôn hòa nói:

“Tiểu Nhược Lan, không khóc nào! Nữ hài khóc nhè thì rất khó coi, tỷ tỷ tiết lộ cho ngươi tin cơ mật nha.

Tiểu Long, tiểu Hồng bọn họ lúc ba tuổi trở đi, đã không còn khóc nhè.

Tiểu Nhược Lan cũng lợi hại như vậy mà có phải hay không?”

Quả nhiên, Âu Dương Nhược Lan nghe thấy cái này, kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ đến quên cả khóc.

Sau đó tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, vui vẻ nhìn Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, nói:

“Cảm, cảm ơn các ngươi!”

Hai đứa nhỏ lúc này mới hơi thở phào một hơi, thật sự là bọn họ không quen nhìn người khác khóc nhè, luống cuống không biết làm sao.

Mạc Vân nhìn tình huống đã được khống chế, lúc này mới định hỏi Mạc Túc ở đâu, bất chợt sau lưng vang lên một thanh âm ngả ngớn, thập phần thiếu đánh:

“Ta nói A Vân ngươi thật là càng sống càng đi trở về, người một đống tuổi, còn không biết xấu hổ tự xưng mình tỷ tỷ.

Buồn nôn chết lão tử rồi!”

Mạc Vân nhìn người đến là ai, mắt không khỏi trợn trắng, vén tay áo hùng hổ nói:

“Quan ngươi đánh rắm! Tiểu tử ngươi lâu ngày không gặp, da ngứa có phải hay không?”

Mắt thấy hai người oan gia này lại muốn xông lên đánh nhau, Mạc Nhất chỉ có thể căng da đầu chen miệng vào hòa giải:

“A Cửu, A Vân! Trước mặt hài tử, hai hóa các ngươi thu liễm chút đi.

A Vân, ngươi đến Thanh thành từ khi nào?”

Mạc Vân liếc xéo Mạc Cửu một cái, ánh mắt tập trung vào đoàn người đứng phía sau Mạc Nhất, nhíu mi đáp:

“Ta đến Thanh thành lúc chiều hôm qua, dự định sáng nay đi Thiên Nguyệt Thành đây.

Các ngươi như thế nào cũng ở này? Chủ tử đâu?”

Mạc Nhất vuốt mũi nhìn thoáng qua đoàn người phía sau, rối rắm nói:

“Chủ tử vào bí cảnh chưa ra tới.

Nàng giao bọn nhỏ cho nam nhân kia chăm sóc, chúng ta cũng đi theo tới.”

Mạc Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân đeo mặt nạ, khí tràng như hạc giữa bầy gà đứng trong đám người.

Có chút kinh ngạc chủ tử sao lại yên tâm giao bọn nhỏ cho một người xa lạ chăm sóc?

“Hắn, hắn là người nào?” Mạc Vân híp mắt quan sát, lạnh lùng hỏi.

Mạc Nhất gãi đầu, thần thần bí bí nói:

“Chuyện này có chút phức tạp, chút nữa ta nói cho ngươi nghe.

Nhưng ngươi sao lại cùng người Ma Điện dính lên tới rồi?”

Mạc Vân thu hồi tầm mắt, chỉ vào Âu Dương Nhược Lan, đơn giản giải thích một phen mọi chuyện xảy ra.

Mạc Nhất thở dài nói:

“Vậy ta cùng ngươi đưa nàng trở về Thanh Long khách điếm đi.

Sớm một chút trở về Thiên Nguyệt Thành, đoán chừng mấy ngày này, chủ tử cũng sẽ ra tới rồi.”

Mạc Vân phất phất tay, nói:

“Không cần, ta đi nhanh về nhanh! Ngươi cùng Mạc Cửu ở yên tại chỗ bảo hộ bọn nhỏ đi!” Kỳ thực trong lòng Mạc Vân cũng thập phần tò mò thân phận của đoàn người này, nhưng đã hứa với Âu Dương Nhược Lan sẽ đưa nàng trở về, nói vậy tiểu cô nương cũng sốt ruột cùng người nhà thấy mặt, nàng không thể chậm trễ nữa.

Mạc Nhất thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không khuyên nữa, dặn dò nàng cẩn thận.

Sau đó Mạc Vân mới nắm tay tiểu cô nương rời đi.

Âu Dương Nhược Lan vậy mà luyến tiếc cùng hai người tân bằng hữu chào tạm biệt.

Vân Hoài lúc này mới chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt khó coi nhìn bảng hiệu đổ nát tan hoang, hắn lẩm bẩm:

“Cái đó...!bảng hiệu bị tổn thất, ai bồi cho lão tử?”

Mạc Cửu đứng bên cạnh vừa lúc nghe thấy, chỉ tay về phía đám người Ma Điện đó mà nói:

“Là hắn đâm sầm vào bảng hiệu của ngươi, cho nên ngươi tìm bọn hắn mà đòi!” Hắn tuy rằng cùng Mạc Vân như chó với mèo, nhưng cũng không thể hố người một nhà.

Bạc của bọn họ đều là chủ tử phát cho, nếu Mạc Vân đền tiền, chẳng phải cho chủ tử tổn thất, này không thể được.

Vân Hoài co rút khóe miệng, trừng mắt nhìn Mạc Cửu, trong lòng phun tào.

Bảo hắn tìm người chết đòi bồi thường, hắn lại không có bệnh!

Bất quá, đám người này hình như làm việc cho Đại trưởng lão!?

Đại trưởng lão = đại dê béo nha!!!

Dù sao, hắn là không dám tìm thủ hạ của nữ nhân của tên bằng hữu vô lương tâm nào đó bồi tiền.

Cho nên, người xui xẻo chỉ có thể là Ma Điện..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio