Kỳ thật kẻ không tiền đồ Dung Tiểu Xuân cũng không có đem Bảo Du ném ra khỏi đầu đi, chính là cảm thấy nếu người ta không thích mình, thì bản thân cần gì phải mong chờ tội nghiệp ngược lại. Chí có điều thật ra cậu thường xuyên ở nơi hẻo lánh trộm nhìn Bảo thiếu gia, đương nhiên, chỉ là len lén.
Đáng tiếc bạn học Bảo Du thật thật sự từ từ đem Dung Tiểu Xuân quên đi. Hắn không biết Dung Tiểu Xuân có thể vì muốn học cùng trung học với hắn mà hăng hái đọc sách, hắn cũng không biết Dung Tiểu Xuân trăm phương ngàn kế muốn tiếp tục cùng lớp với hắn. Vì Dung Tiểu Xuân thất bại, tuy rằng hai người vào cùng một trường trung học, nhưng lại không cùng ở hiệu khu, chỉ có đại hội thể dục thể thao hàng năm, chương trình nghệ thuật linh tinh cỡ lớn hoạt động mới có thể tạm thời tụ họp.
Thời gian len lén trôi đi, tuy rằng Dung Tiểu Xuân vẫn là quan tâm người từng là bạn tốt của cậu – Bảo Du, nhưng là không thể phủ nhận việc bọn họ không bao giờ còn là bạn bè nữa. Loại quan tâm này chậm rãi biến thành một loại thói quen, tựa hồ như vậy mới có thể an tâm. Dung Tiểu Xuân luôn an ủi mình, ta thật là một người bạn có nghĩa khí mà!
Cho đến khi cuộc sống thường thường lặng lặng bị Dung Hạ phá vỡ.
“Anh, em cảm giác Tiểu Chiếu thích em.” Buổi tối hôm đó, Dung Hạ chạy đến tìm Dung Tiểu Xuân tâm sự, còn không có chuyện phiếm vài câu liền chém một nhát như sét đánh vào anh trai.
“Ai?!” Dung Tiểu Xuân cảm thấy mình đã nhận phải sự kinh động cực lớn.
“Bảo Chiếu đó, anh cũng biết mà.” Dung Hạ bĩu môi.
Dung Tiểu Xuân ngây người sau một lúc lâu: “Nhưng, nhưng cậu ta là con trai mà…”
“Anh trai xin anh đừng ngốc như vậy chứ…” Dung Hạ cảm giác tìm đến Dung Tiểu Xuân tâm sự thật là một lực chọn ngu xuẩn.
“Hả, anh biết rồi! Không có việc gì, anh giúp em tìm hiểu thêm xem…”
Tên ngốc Dung Tiểu Xuân vừa bị sấm sét giữa trời quang liền gấp rút đi tra tài liệu cho em trai, khi đó mạng internet còn chưa phổ biến như bây giờ, Dung Tiểu Xuân đành phải trốn ra thư viện như làm trộm tra tư liệu. Nhưng là những tài liệu này càng xem càng không thấy hợp lý, Dung Tiểu Xuân cảm giác bản thân tại sao lại không kìm lòng được cần phải nhảy vào a!
Xong đời, bởi vì trong lòng có một thanh âm đang nói: Bảo Du Bảo Du Bảo Du Bảo Du…
Dung Tiểu Xuân muốn khóc, mạng của mình tại sao lại khổ như vậy, vẫn là đặt tại người Bảo Du. Cậu về nhà nghiến răng một cái dậm chân một cái: “Mẹ, cuối tuần chúng ta đi mua một cân bào ngư về ăn đi, tiền cứ trừ vào tiền tiêu vặt của con!”
Mẹ Dung không biết đứa nhỏ ngốc Dung Tiểu Xuân này lại trúng phải gió gì. Dung Tiểu Xuân cắn chặt răng trông coi dùm bí mật này, chẳng qua là trong lòng ngọt bùi cay đắng luân chuyển một phen, có chút cảm giác được tạo hóa trêu người và vân vân.
Dung Tiểu Xuân thần kinh hiếm khi buồn phiền lại u uẩn một phen. Trời mưa tháng ba, một mình cậu bung dù đi qua đi lại trên một con phố; đi xe đạp về nhà buổi tối, từ ngọn cây nhìn ra đèn đường bên ngoài, ánh đèn toả ra sự ấm áp thật là tốt như thể ban đêm sáng rực; ướt sũng mưa đêm, máy bán cà phê tự động đứng đó ấm lên mùi hương cà phê giá rẻ. Đủ loại ấm áp bất chợt rồi lạnh lẽo muốn nói ngưng lại tâm tình thay nhau ùa đến, đủ loại bài hát thương tâm thương tình tuần tự truyền đến, đủ loại tình tiết phim truyền hình xen kẽ suy diễn.
Người đầu tiên phát hiện hành động Dung Tiểu Xuân tự nhiên khác thường vẫn là Dung Hạ. Hắn yên lặng tự quan sát anh trai một chút, ngày nào đó lại đột nhiên nói ra việc doạ người: “Anh, có phải anh bị thất tình đúng không?”
Dung Tiểu Xuân kinh hãi: “Yêu cái đầu của ngươi ấy!”
Dung Hạ lắc đầu: “Anh chỉ thiếu nước trên mặt không khắc mấy chữ ‘Ta thất tình’.”
“Thất tình cái đầu ấy! Muốn yêu cũng yêu không được…” Dung Tiểu Xuân cười khổ.
Dung Hạ vẻ mặt rất rõ đại nghĩa: “Em biết, mối tình đầu tóm lại là không có kết quả tốt!”
Dung Tiểu Xuân chỉ có thể cảm thấy may mắn là Dung Hạ không có truy hỏi ngọn ngành, trái lại cậu nhiều lần cảm giác chuyện mình thích Bảo Du thật sự là sự kiện dọa người. Tuyệt đối là đảo ngược lại thời gian xấu hổ, sớm đã không có quan hệ, sinh mệnh hai người tương đương với đường thẳng song song, nghĩ thế nào thì khó chịu thế ấy đi.
Sau đó Dung Tiểu Xuân chậm chạp liền hoàn toàn không có ý thức được, cậu và Bảo Du cũng đều là con trai a! Đồ đần chính là đồ đần, ngay cả phương hướng rối rắm đều hoàn toàn sai lầm. Nhưng đồ đần cũng có quyền lợi yêu đương, lập tức Dung Tiểu Xuân sẽ phải tốt nghiệp trung học vẫn muốn trước khi đường ai nấy đi sẽ gặp lại Bảo Du một lần.
Dung Tiểu Xuân muốn đại khái cậu sẽ vẫn nhớ ban đêm này. Đèn đường chiếu trên mặt đất ướt sũng, hết thảy bị mưa bụi tinh tế ôm lấy trong ánh đèn vàng. Ghế dài trong tiểu khu cũng ẩm ướt, nước đọng trên mặt đất hấp dẫn mấy con thiêu thân mập mạp. Dung Tiểu Xuân đang cầm cốc cà phê giấy, cà phê giá rẻ toả ra mùi hương xông lên mắt của cậu đến ướt sũng. Ngửa đầu trông lên phòng Bảo Du, không lộ ra dù chỉ một tia sáng. Nhưng chỉ là nhìn như vậy, nghĩ đến người kia, tựa như trong lòng chầm chậm liền thoả mãn. Loại cảm giác kỳ diệu này, không có tranh cầu (tranh giành – cầu xin), chẳng qua là chua xót cùng hài lòng chỉ vậy thôi.
Như nhiệm vụ cố định, Dung Tiểu Xuân muốn Bảo Du đi học về sẽ luôn qua nơi này, chỉ cần xa xa liếc hắn một cái thì tốt rồi. Xa xa liếc hắn một cái, vì chính cậu để ý hắn từ lâu cùng chấp niệm thành một kết thúc đi.
Nhưng kỳ quái là, Dung Tiểu Xuân nằm vùng một tuần cũng không gặp được Bảo Du. Bởi vì ngâm mình trong mưa nhỏ suốt mấy ngày, cậu không phụ sự mong đợi của mọi người mà sinh bệnh. Thời gian phát sốt cậu mơ mơ màng màng nghĩ, có lẽ nhất định chưa thể chấm dứt, chỉ là một đoạn nghiệt duyên mà thôi.
Mãi cho đến khi rất nhiều năm trôi qua, hai người gặp lại nhau trong mưa. Bảo Du nhếch nhếch khóe môi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Cậu luôn luôn chờ nhầm chỗ, nhà của chúng tôi ở tiểu khu bên kia.”
Đồ đần chính là đồ đần mà thôi, mối tình đầu của đồ đần nhất định là không có kết quả tốt