Hạ Hầu Nam lúc này hận không thể một kiếm bổ đôi Trần Quế Hoa ra.
Trong đầu người này toàn là bã đậu không thôi sao? Vừa rồi đem hắn kéo vào cũng thôi đi, Ngọc Phi Yên trước sau chênh lệnh thật sự quá đớn, hắn không thể không đa tâm. Bây giờ lại đem chuyện trinh tiết của vị hôn phu hắn ra nói, chẳng khác nào nàng ta muốn hắn tự mình đánh vào mặt hắn chứ!
Cho dù Hạ Hầu Nam ngàn vạn lần không vừa lòng hôn sự này, cũng sẽ không ở ngay trước mặt Ngọc Kinh Lôi bôi đen Ngọc Phi Yên như vậy.
Nếu như là vì chuyện trinh tiết mà càng làm ồn ào huyên náo, cho dù Ngọc Phi Yên cuối cùng chứng minh được nàng là trong sạch, thì thái tử như hắn cũng sẽ bị người người cười nhạo, huống chi huynh đệ của hắn cũng không lúc nào an phận thủ thường, bọn họ đã sớm đối với vị trí thái tử của hắn thèm nhỏ dãi, luôn ước gì hắn xấu mặt trước dân chúng.
Bây giờ, lợi ích của hắn khi cưới Ngọc Phi Yên đã không có gì nghi ngờ, mặc kệ chân tướng là cái gì, hắn đều phải đứng về phía Ngọc Phi Yên.
“Yên nhi muội muội là vị hôn thê của ta, ta vĩnh viễn sẽ tin tưởng nàng ấy!”
Trên đường trở lại kinh thành, Ngọc Phi Yên đã bị mấy nhóm người đuổi giết. Những kẻ nàng bắt sống sớm đã khai ra là do thái tử phái bọn họ tới, mục đính chính là không để cho nàng còn sống trở về.
Ban đầu Ngọc Phi Yên còn tính chờ đến khi hôn ước của họ trở thành mây khói mới xuất hiện, lại không ngờ hắn là muốn loại trừ hôn ước bằng cách này.
Chỉ là Hạ Hầu Nam khinh người quá đáng, cư nhiên lại muốn dùng chiêu giết người diệt khẩu này!
Nếu hắn đã hận không thể nhanh chóng thoát khỏi nàng, còn dùng phương thức âm hiểm ác độc như vậy, nàng cứ không để cho hắn đạt như ý nguyện đó!
Nàng muốn bức Hạ Hầu Nam không thể không thừa nhận hôn ước này, lại từng chút từng chút một xé rách mặt nạ dối trá trên mặt hắn, cuối cùng thoải mái vứt bỏ hắn, khiến danh dự của hắn hoàn toàn mất sạch!
Nàng muốn để người ta biết, là Ngọc Phi Yên nàng nhìn không vừa mắt Hạ Hầu Nam, là nàng hưu hắn!
Hạ Hầu Nam còn tưởng rằng bản thân thay đổi thái độ sẽ làm cho Ngọc Phi Yên cảm động, ít nhất nàng ta cũng sẽ dùng ánh mắt si niệm lúc trước mà nhìn đến hắn, giống như trong ánh mắt của nàng chỉ có mình hắn.
Nhưng mà, đợi nửa ngày, đối phương thế nhưng một chút động tĩnh cũng không có, ngược lại lại đang dùng thái độ không sao cả nhìn mọi người, làm cho Hạ Hầu Nam cực kỳ căm tức.
Thật sự là kẻ ngu không biết tốt xấu mà!
“Thái tử điện hạ, tâm địa của ngài thật sự là quá tốt! Ngài rất thiện lương!” Trần Quế Hoa nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng thốt ra những lời này.
Sự tình này hình như có gì đó không đúng! Thái tử không phải là không vừa ý với cuộc hôn sự này sao? Hiện tại thế nào lại giúp Ngọc Phi Yên nói chuyện?
“Điện hạ, tuy là nói như vậy, nhưng mà sự tình liên quan trọng đại, lại quan hệ đến danh dự của ngài---“
Trần Quế Hoa không cam lòng, vẫn tiếp tục cắn chuyện trinh tiết này không buông, Hạ Hầu Nam thấy bộ dáng Ngọc Phi Yên vẫn chẳng hề để ý đến, trong lòng cũng trở nên bướng bỉnh. Nếu Ngọc Phi Yên đã không biết điều như vậy, vậy cho nàng ta nếm thử mùi vị đau khổ, để cho nàng ta biết hắn là trời của nàng, nàng chỉ có thể dựa vào hắn!
“Vậy theo ngươi, nên làm thế nào mới tốt?” Hạ Hầu Nam giả ý dò hỏi.
Vừa nghe đến lời này, đôi mắt Trần Quế Hoa lập tức sáng lên. Thật tuyệt! Nàng ta liền vội vã thao thao bất tuyệt nói.
“Điện hạ, dân phụ cho rằng, hẳn là nên kiểm tra thủ cung sa của nàng ta. Nếu thủ cung sa còn, vậy nàng ta phải nói ra rành mạch chuyện một năm nay nàng ta đi nơi nào, làm chuyện gì, tiếp xúc với người nào!”
“Thái tử phi sau này sẽ là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ, không phải ai cũng đều có tư cách làm, tự nhiên cũng sẽ không chấp nhận hạng người dơ bẩn ngồi lên ngôi vị đó! Huống chi chuyện này còn liên quan đến thể diện của ngài, thì đây cũng chính là chuyện lớn a!”
“Nếu, nàng ấy không có thủ cung sa….” Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn lại hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ :”Liền loạn côn đánh chết, hơn nữa phải đem việc xấu của nàng ta thông cáo cho dân chúng, răn đe!”
Thông cáo cho dân chúng? Sắc mặt Hạ Hầu Nam liền biến thành màu đen.
Ý thứ của nàng ta là, để cho tất cả mọi người biết hắn bị Ngọc Phi Yên cho đội nón xanh (vợ ngoại tình = chồng đội nói xanh)?
Thấy sắc mặt Hạ Hầu Nam càng ngày càng khó coi, Trần Quế Hoa mới phát hiện mình vừa mới nói những lời gì, liền vội vàng sửa miệng giả bộ tự đánh ngược lại chính mình.
“Ai nha, nhìn xem, dân phụ đúng là ngu xuẩn mà! Thái tử nhân từ như vậy, làm sao có thể làm như vậy! Nếu như Ngọc Phi Yênthật sự làm ra chuyện thật có lỗi với thái tử, cũng xin thái tử nể tình Trung Nghĩa hầu phủ, mà cho nàng ta một con đường sống, để cho nàng ta xuống tóc, làm ni cô là được rồi!” (bà thím, thâm thật nha, tí sẽ có ng xử đẹp bà già như bà, yên tâm ngồi chờ đi kkk)
“Vô liêm sỉ! Ngươi đang nói cái gì đó! Ngươi như vậy còn tính là thím người ta sao!”
Ngọc Kinh Lôi đã sớm muốn thu thập Trần Quế Hoa, nhưng mà ngại ở đây còn có nhiều người, không muốn quá mức huyên náo, khiến cho người khác chê cười Trung Nghĩa hầu phủ.
Nhưng lúc này Trần Quế Hoa càng nói càng quá đáng, còn nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy, Ngọc Kinh Lôi rốt cuộc cũng nhịn không được, liền tiến lên phi chân tung một đá vào ngực ả ta.
Lão gia tử xuất thân từ nghề lính, lực đạo một cước này rất lớn, Trần Quế Hoa lần này ăn đau, sac mặt chẳng những trắng bệch, ngực lại đau đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Thấy dáng vẻ Ngọc Kinh Thiên như đang muốn ăn sóng mình, Trần Quế Hoa vội vã lếch đến bên chân Hạ Hầu Nam, túm lấy vạt áo của hắn :”Thái tử điện hạ cứu mạng! Dân phụ bất quá chỉ là nói những lời thật, lão gia tử đây là đang muốn giết ta, muốn ngăn chặn miệng của ta!”
“Ngươi nói thêm câu nữa, ta hôm này liền chặt ngươi ra!”
Ngọc Kinh Lôi chộp lấy rìu kinh lôi của hắn, đang muốn tiến lên, Trần Quế Hoa thấy thế liền lăn lộn gào to khóc lớn hơn :”Ai ui, không thể tin được, giết người! Trung Nghĩa hầu muốn lạm sát kẻ vô tội, đây có còn vương pháp hay không a!”
Thấy được ả đàn bà chanh chua như vậy, Ngọc Kinh Lôi trong nhất thời cũng không còn cách nào. Trần Quế Hoa một mực tránh bên người Hạ Hầu Nam, hắn cũng không thể cầm vũ khí xông lại trước thái tử đương triều, đó chính là tội đại bất kính.
Thấy Ngọc Kinh Lôi tức giận đến nổi râu trên cằm đều run run, Ngọc Phi Yên vội vàng đi lại an ủi hắn.
“Gia gia, ta đi ngay ngồi thẳng, chính trực không sợ gian tà! Những lời này của nàng ta căn bản không thể gây thương tổn cho ta! Nếu ngài vì chuyện này tức giận đến sinh bệnh, ngược lại sẽ làm người thân ngài đau, kẻ thù ngài mừng!”
Ngọc Phi Yên hiện tại đã đem Trần Quế Hoa liệt vào hàng ngũ kẻ thù, nàng ta nghĩ nàng còn là ngốc tử tuỳ người khinh mạc trước đây sao? Buồn cười! Chọc nàng, nên chuẩn bị đón nhận lửa giận của nàng đi!
“Phi Yên, người thím này của con hành động điên rồ, con không cần đem lời nói của nàng ta để ở trong lòng!” Ngọc Thiên Xích bị Trần Quế hoa cào cấu đến mắt hoa mày váng, nhưng vẫn tiếp tục vì nàng ta cầu tình :”Nàng đây là đang bị thất tâm phong (đại khái là thần kinh), con đừng chấp nhặt với nàng! Ta sẽ đem nàng ta về nhốt lại, tuyệt đối sẽ không cho con cảm thấy khó chịu nữa!”
Dứt lời, Ngọc Thiên Xích liền tiến lên lôi kéo Trần Quế Hoa, còn kêu người hổ trợ mang dây thừng đến, muốn trói nàng ta lôi trở về.
Hắn làm như vậy, càng làm cho trái tim Ngọc Phi Yên cảm thấy băng giá.
Trần Quế Hoa không phải người tốt, Ngọc Thiên Xích cũng không phải thiện nhân, hai người này đều là cá mè một lứa, sợ là đã sớm muốn nhìn thấy Ngọc Phi Yên bị chê cười, nhìn nàng làm thế nào dọn dẹp tàn cục này đi!
“Ta không có bệnh! Ta không có! Buông ta ra! Các ngươi muốn giết người diệt khẩu---“ Trần Quế Hoa giảy giụa, không chịu rời đi.
“Đây là đang làm gì đó? Gia vừa tới, các ngươi liền muốn đánh đánh giết giết, đây là đang cố ý muốn làm cho trong lòng gia khó chịu sao?” Đúng lúc này, một giọng nói ưu nhã cao quý chậm rì rì truyền đến lỗ tai mọi người. (tuồng hay mở màn aaa, ta hồi hộp, hồi hộp chết được.)
Oanh---
Sắc mặt mọi người ở đây đại biến, cơ hồ đều đồng thời đứng lên, từng người đều tất cung tất kính, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Một bóng dáng màu tím từ ngoài cửa xuất hiện trước mắt mọi người, không khí trong nội đường càng thêm ngưng trọng.
“Các ngươi đây là đang làm gì vậy? Có chuyện không thể nói cho tốt sao? Thế nào lại dùng đao dùng kiếm? Chẳng lẽ các ngươi không biết gia chán ghét nhất là mùi máu tươi sao!” Hạ Hầu Kình Thiên bước vào đại sảnh, nhìn lướt qua tình cảnh bên trong, lúc nhìn đến Ngọc Phi Yên, ánh mắt loe loé sáng lên.
Phốc---
Nghe xong những lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên, những người này thiếu chút nữa hộc máu.
Gia, hai tay ngài nhuốm đầy máu, giết người ngàn vạn, bây giờ lại chán ghét mùi màu tươi? Ngài có thể đừng như vậy được không? Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt không có người nào dám biểu hiện ra, đều cung kính hành lễ :”Lâm Giang Vương vạn phúc!”