Editor: tieudangnhi
“Đa tạ thái hậu ưu ái, chỉ là chuyện trong nhà quá nhiều, ta đi không được.”
Ngọc Phi Yên từ chối, giống như đều nằm trong dự kiến của Tống ma ma, nàng không khóc cũng không nháo, sau khi hành lễ với Ngọc Phi Yên thì trở về hoàng cung, kết quả này làm cho Ngọc Phi Yên có chút kinh ngạc.
Tần thái hậu cũng không giống như Lệ tần khí thế bức người như vậy, cùng phong cách hành sự của bà ta có chút không hợp, đằng sau chuyện này rốt cuộc đang cất giấu ẩn tình gì đây?
Nghi vấn của Ngọc Phi Yên rất nhanh liền được chứng thực, chỉ trong thời gian một ngày, kinh thành trên dưới đều nghị luận, nói Ngọc Phi Yên khắc phụ khắc mẫu, khắc thúc thúc thương tàn, hiện tại lại khắc chết tổ phụ, ngay cả nam đinh duy nhất của Ngọc gia --- Ngọc Tinh Khung, cũng bĩ nàng khắc chết vùi xác trong biển sâu, nàng là Thiên Sát Cô Tinh!
Có người còn nói, Hạ Hầu Nam luôn luôn dày rộng nhân đức, lúc còn là hoàng tử luôn thu được nhiều dân tâm, nhưng khi Ngọc Phi Yên vừa trở về, Hạ Hầu Nam bị nàng khắc đến nổi đánh mất luôn cả vị trí thái tử…
“Vô liêm sỉ! Để ta tra ra là ai bịa đặt chủ mưu phía sau, ta nhất định sẽ giết bọn họ!”
Lão Khôi nghe xong mấy lời khó nghe này, tức đến thở không nổi.
Nói một cô nương chưa thành thân như vậy, quả thực là không muốn người ta sống a!
“Khôi thúc, đừng nóng giận! Bọn họ vô tình, đừng trách ta vô nghĩa!” Ngọc Phi Yên cười khẽ, ở bên tai lão Khôi nói thầm thế này thế kia, lão Khôi vừa nghe, hai mắt liền sáng lên.
“Tốt! Cứ theo lời tiểu thư mà làm!”
Chỉ trong một đêm, tiếng gió trong kinh thành liền thay đổi.
Có người ở tửu lâu lớn nhất trong kinh thành bạo gan suy đoán, sở dĩ trước kia thái tử Hạ Hầu Nam bị phế, là vì hắn cùng tam công chúa vẫn luôn duy trì mối quan hệ huynh muội không đứng đắn. Lúc này đây, do bọn họ ở trong hoàng cung làm chuyện cẩu thả, bị hoàng thượng vừa vặn bắt tại trận. Hạ Hầu Nam trong lúc hoảng loạn chạy trốn bị té ngã, bị thương thứ cần có của nam nhân, biến thành một phế nhân chân chính…
So với chuyện của Ngọc gia, gièm pha của hoàng thất càng làm người hưng phấn hơn.
Ngày thứ hai, từ hoàng thân quốc thích trong kinh thành, cho tới người dân bách tính, đều hứng trí bừng bừng thảo luận mối quan hệ cấm luyến của Hạ Hầu Nam cùng tam công chúa Hạ Hầu Trân.
“Tức chết ai gia! Tức chết ai gia!” Trong Từ Ninh cung, lần đầu tiên Tần thái hậu quăng bỏ long đầu trượng trước mặt mọi người.
Tần thái hậu ban đầu còn nghĩ đem Ngọc Phi Yên bức đến tuyệt cảnh, không ngờ trong lúc này chuyện của Hạ Hầu Nam lại bị người khác phơi bày sáng tỏ.
Giống như trong vô tình có một bàn tay thôi động chuyện này, ngay cả chuyện huynh muội cấm luyến, cũng trong vòng một đêm liền che kín phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành.
“Cô cô, chuyện này nhất định là do Ngọc Phi Yên làm!” Lệ tần đem bản nghị luận lưu truyền ngoài cung vứt trên mặt đất :”Tâm nàng ta thật độc a! Đây là muốn ép chết A Nam mà!”
Tần thái hậu ban đầu cũng nghĩ tới Ngọc Phi Yên, cho rằng chính là nàng ở phía sau giở trò quỷ. Nhưng mà nhìn đến bản nghị luận này, rõ ràng là đã chuẩn bị rất lâu, Tần thái hậu liền nhận định Ngọc Phi Yên chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thì sẽ không có lá gan lớn làm chuyện như vậy, người động thủ sau lưng chính là một người hoàn toàn khác!
Nhưng mà những cung nữ cùng thái giám biết chuyện này đều bị diệt khẩu, ở đây chỉ còn lại Hoàng Thượng, Hạ Hầu Kình Thiên cùng Chu Xướng.
Chu Xướng không có can đảm làm chuyện như vậy, chẳng lẽ là Hạ Hầu Kình Thiên? Hắn làm như vậy, đến cùng là có mục đích gì?!
Mặt Tần thái hậu trầm xuống, sắc mặt bỗng chốc dữ tợn.
Nàng đã sớm nhìn Hạ Hầu Kình Thiên không vừa mắt!
Cái loại dã chủng dơ bẩn, chẳng khác nào là một con dao kề cận con trai của mình, chẳng lẽ hắn đúng là nảy ra suy nghĩ khác? Muốn nhân lúc này đạp Hạ Hầu Nam mà đi lên, cũng không xem xem thân phận bản thân là cái dạng hạ lưu gì!
So với Lệ tần khóc sướt mướt, Tần thái hậu hiển nhiên bình tĩnh rất nhiều.
Chuyện tốt đẹp này của Hạ Hầu Kình Thiên nàng nhất định sẽ nhớ kỹ, nàng muốn gặp Ngọc Phi Yên!
“Tống ma ma, lại đi mời Lương Ngọc quận chúa đến. Nếu nàng ta còn ra sức khước từ, thì cứ nói nếu trong nhà có việc, thì cứ để cho Ngọc Chi Lan trở về chủ trì mọi chuyện của Ngọc gia. Nếu mời không được Ngọc Phi Yên trở về, ngươi cũng không cần trở lại đây nữa!”
Tống ma ma lại tìm đến cửa, còn mang theo cả Ngọc Chi Lan cùng những lời của Tần thái hậu.
Lúc này đây, Ngọc Phi Yên không có chối từ, Ngọc Chi Lan trở về đúng là chuyện nàng cầu còn không được. Lúc gần đi, Ngọc Phi Yên cười ghé sát bên tai Ngọc Chi Lan, nhẹ giọng nói :”Đại tỷ, tuổi còn trẻ lại sống như quả phụ, thật sự đáng chúc mừng a!”
Không đợi Ngọc Chi Lan tức giận, Ngọc Phi Yên đã lên xe ngựa.
Mọi chuyện trong Ngọc gia, Ngọc Phi Yên đã sớm chuẩn bị tốt, trong tuồng mà nàng an bày, Ngọc Chi Lan chính là mồi câu, có mồi câu này, không lo Ngọc Thiên Xích cùng Chiết Hạ Quân không mắc câu!
Lại một lần nữa nhìn thấy Tần thái hậu, vẻ mặt Ngọc Phi Yên nhàn nhạt, lễ phép hành lễ.
Về phần Lệ tần vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt tràn đầy thù hận, Ngọc Phi Yên trực tiếp xem nhẹ nàng ta.
Dù sao mọi người cũng đã trở mặt, ta còn cần phải nể mặt ngươi làm chi!
Nhìn thấy Ngọc Phi Yên, Lệ tần hận không thể cào nát mặt nàng, nếu không phải là do lúc đầu Tần thái hậu đã luôn cường điệu, không thể làm loạn, lệnh nàng không được làm hỏng chính sự, Lệ tần đã sớm nhịn không được rồi.
“Phi Yên a, ai gia gọi ngươi đến, là muốn nói chuyện hôn sự của ngươi cùng thái tử.”
Nằm ngoài dự đoán của Ngọc Phi Yên, Tần thái hậu không hề quanh co lòng vòng, vừa lên liền nhắc tới trọng điểm.
“Hoàng thượng sắp sắc phong thái tử mới? Chuyện này là lúc nào a? Việc vui như vậy, hẳn là cả nước nên phải chúc mừng!” Ngọc Phi Yên giật mình nhìn Tần thái hậu, hai mắt mê mang :”Thái hậu nương nương, hôn sự của tân thái tử cùng ta thì có liên quan gì?”
Bị Ngọc Phi Yên chặn họng, ngực Tần thái hậu lập tức trở nên nặng nề.
Nàng ta thật là ngốc, hay là đang giả ngu đây!
“Ai gia nói chính là hôn sự của ngươi cùng Hạ Hầu Nam!”
“Nha--- ngài là đang nói thái tử trước kia a!” Ngọc Phi Yên bừng tỉnh đãi ngộ.
“Hôn ước của chúng ta đã giải trừ, trước kia thái tử ở ngay trước mặt mọi người lập ra huyết thề! Nếu vi phạm lời thề, sẽ bị trời đánh a! Ta đã từng thấy qua có người bị thiên lôi đánh khi trời đang mưa, thịt trên người không còn chỗ nào nguyên vẹn, đều bị nướng chín! Bị cháy khét đến chết, cuối cùng còn liên luỵ đến già trẻ lớn bé, rất thảm!”
Nhất thời bị Ngọc Phi Yên hù doạ, Lệ tần khẩn trương siết chặt khăn tay.
Huyết thề lợi hại như vậy, nàng không thể để cho Hạ Hầu Nam mạo hiểm. Nàng chỉ có một đứa con duy nhất là hắn, hắn không thể chết được.
“Cô cô…”
“Ngươi câm miệng cho ai gia!” Thấy Lệ tần vô dụng như vậy, Tần thái hậu tức đến không chịu nổi, trong lòng cũng càng thêm chán ghét Ngọc Phi Yên, nhưng vì nàng ta có mệnh cách phượng hoàng, Tần thái hậu vẫn phải chịu đựng, tiếp tục dụ dỗ Ngọc Phi Yên.
“Không thể làm chính thê, cũng có thể làm hồng nhan tri kỷ.”
“Phi Yên a, ai gia nhớ rõ trước kia ngươi rất thích A Nam, luôn ở phía sau hắn, giống như cái đuôi nhỏ. Chẳng lẽ ngươi đều đã quên rồi sao?”
Nhìn lão thái bà vẻ mặt từ ái, Ngọc Phi Yên nở nụ cười.
“Thái hậu nương nương thật đúng là anh minh! Ngài không phải đã biết Hoắc thần y đã chuẩn ra ta bị chứng si ngốc, rất nhiều thứ trước kia ta đều không nhớ rõ?! Dựa theo tư sắc của ta, không thể đảm đương nổi từ hồng nhan. Về phần tri kỷ, ta nghĩ cái từ này càng thích hợp với đại tỷ ta hơn!”
Nói đi nói lại, đều bị Ngọc Phi Yên lanh lẹ chặn lại, Tần thái hậu rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng.
“Ngọc Phi Yên, ngươi không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Ngươi cho là đứa mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh như ngươi, còn có thể gả ra ngoài được sao? Nếu biết thức thời, thì ngoan ngoãn gả cho Hạ Hầu Nam, ai gia làm chủ, cho ngươi vị trí sườn phi, sẽ không bạc đãi ngươi!”
“Thái hậu nương nương không sợ ta đem tôn tử bảo bối của ngươi khắc chết?”
Đối phương không tiếp tục diễn trò, Ngọc Phi Yên cũng lười cải trang, cười lạnh nói :”Hạ Hầu Nam làm người cặn bã như vậy, cho dù là trước kia không bị phế, dù có quỳ gối trước mặt bổn cô nương, ta cũng lười liếc mắt nhìn hắn một cái. Huống chi hắn hiện tại đã không còn là nam nhân thật sự, muốn ta làm tiểu thiếp của hắn, ngươi nằm mơ!”
“Ngươi, ngươi im miệng!” Nghe Ngọc Phi Yên hình dung nhi tử của mình như vậy, Lệ tần tức đến môi run run.
Ngược lại là Tần thái hậu, trước sau như một vẫn rất bình tĩnh.
“Nếu như ngươi đã không đồng ý---“ Tần thái hậu lấy ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng mình :”Thì đừng trách ai gia vô tình!”
Ngay sau khi Tần thái hậu khụ một cái liền khụ ra một ngụm đen thùi, Lệ tần hét lên :”Người đâu a, bắt thích khác! Lương Ngọc quận chúa ám sát thái hậu!”
Suy nghĩ nửa ngày, thì ra là đang ở chỗ này đợi mình a!
Nhìn thấy môi Tần thái hậu biến thành màu đen, Ngọc Phi Yên cười càng thêm u lãnh.
“Ngọc Phi Yên, hiện tại ngươi đã không còn Ngọc gia làm chỗ dựa, cái gì cũng không có. Nếu gả cho Hạ Hầu Nam, ai gia sẽ không trị tội ngươi…”
Tần thái hậu còn chưa nói xong, Ngọc Phi Yên đã tiến lên một bước, đem năm sáu viên dược ngăn chặn miệng bà ta.
“Một viên ‘Ngàn nhân lệ’ đã muốn hãm hại ta? Lão yêu bà, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thanh toàn cho ngươi!”
Nhìn biểu tình giật mình của Tần thái hậu, Ngọc Phi Yên áp sát bên tai bà ta :”Đã quên nói cho ngươi biết, ta còn có cái tên khác, gọi là Ngọc La Sát---“
Ngọc La Sát?
Là thiếu nữ thần bí mà Hoắc thần y khen không ngớt miệng, y thuật so với hắn còn muốn cao minh kia sao?
Nàng ta là Ngọc Phi Yên?
Lục phủ ngũ tạng theo vẻ kinh ngạc trên mặt Tần thái hậu liên tiếp truyền đến các loại đau đớn, lại biến thành sợ hãi, đẩy Ngọc Phi Yên ra, bà ta nằm sấp trên bàn, ngón tay run run ấn vào yết hầu, vội vàng muốn đem dược của Ngọc Phi Yên nôn ra.