Đúng như suy đoán của Đàm Dịch Khiêm, một phía hắc đạo đã có hành động muốn bắt bảo bối của anh để gay cho anh ấp lực, nhưng họ đã quá xem thường anh, Đàm Dịch khiêm sẽ không có khả năng để Hạ Tử Du xảy ra một bất trắc nào.
Mà Hạ Tử Du vẫn hốn nhiên trong sáng sống vui vẻ hạnh phúc bên anh mà không hay biết gì về thế giới đầy nguy hiểm kia đang rình rập cô.Mặc khác về phần ân nhân của Đàm Dịch Khiêm, cô gái tên Đường Hân sau khi tỉnh lại liền được anh sắp xếp cho người an bài nơi nghỉ ngơi tốt nhất cho cô, mà đối với Đường Hân cô luôn mong chờ sẽ được gặp anh, nhưng lần nào cô cũng chỉ gặp thuôc hạ của anh mà thôi.
Về phần Cảnh Nghiêu và Robert hai người vẫn không tin về Đường hân nên đã âm thần điều tra nhưng một chút manh mối về cô cũng không có.
Họ đành cẩn thận mà theo dõi nhất cử nhất động của Đường Hân.Tạ biệt thự của Đàm Dịch Khiêm, nơi mà anh an bài cho Đường Hân nghĩ ngơi cũng muốn bảo vệ an toàn cho cô.Cảnh nghiêu ngồi trên xe vẫn đưa ánh mắt đề phòng nhìn vào trong biệt thự.
Anh thật không hiểu tại sao Đàm Dịch khiêm lại muốn đích thân đi thăm cô gái này, nhưng anh chỉ biết phục lệnh không dám mở lời vì dù cho anh và Đàm Dịch khiêm là bạn thân.Nghe được tiếng chuông cửa, Đường Hân bước ra mở cửa, cô biết giờ này đến tìm cô chỉ có bọn người nhốt cô ở đây không cho cô ra ngoài nữa bước, nhưng khi mở cửa cô lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Đàm Dịch khiêm đang đứng trước cửa làm cô nất thời ngơ ngác cũng không phản ứng mời anh vào nhà.-Tôi có thể vào trong?_ Đàm Dịch khiêm vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng lên tiếng hỏi.- ‘a’ vâng.._ Đường Hân hoàn tỉnh khi nghe anh hỏi, cô lúng túng mở cửa mời anh vào, vẻ mặt ngượng ngùng giốn cô gái nhỏ e thẹn.
Đàm Dịch khiêm với dáng người to lớn bước vào trong nhà và rất tự nhiên tìm chỗ và ngồi xuống.- Cô ngồi đi._ Anh lạnh lùng ra lệnh giống như mình là chủ nhà, mà thật chất nhà là của anh kia mà.
Đường hân ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện với anh, rụt rè mà không dám ngẩn đầu nhìn anh.- Tôi sẽ trả ơn cô xứng đáng, ngôi nhà này sẽ thuộc về cô, sau khi cô tốt nghiệp có thể vào Hướng Dương làm việc._ Đàm Dịch Khiêm lên tiếng nói, anh nói xong thì đứng lên đi cũng không kịp cho Đường Hân kịp tiếp thu với những gì mà anh nói.Sau lần Đàm Dịch Khiêm bị phục kích thì không thấy ai gây phiền phức cho anh nữa, Mà việc tổ chức đám cưới của anh và Hạ Tử Du đang được tiến hành nhanh chống hơn so với dự định ban đầu.Lại nói gần đạy mọi sự cưng chiều của anh dành cho bảo bối mình càng tăng, tính theo thời gian cũng gần đến ngày hôn lễ của anh và cô, nên Đàm Dịch Khiêm đã làm theo yêu cầu của Hạ Tử Du là cho phép ông bà Đàm và Đàm Tâm về nước tham gia hôn lễ của họ.- Tử Du, con không ăn uống gì được thì hãy uống sữa, mẹ đã gọi cho Dịch Khiêm rồi._Bà Đàm cùng một nữ giúp việc bưng ly sữa nóng vào phòng của Hạ Tử Du, bà dịu giọng nói.- A, không cần phiền anh ấy, mẹ con không sao người không cần lo._Hạ Tử Du ngồi dậy lên tiếng nói, giọng nói nghe như nghẹt mũi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, từ sáng cô bị nôn thóc khi nghe mùi thức ăn, mà lại nói thức ăn đó là loại cô thích ăn nhất, thế nhưng hôm nay khi nghe mùi cô lại nôn.
Hạ Tử Du nghe lời ngon ngoãn bưng ly sữa lên, vừa kề tới miệng mùi sữa sọc vào mũi khiến từ bụng cô cào lên và cuối cùng là cô chạt toạt vào nhà vệ sinh nô tiếp, thế nhưng không có gì để nôn ra cũng khiến cho cô thực khổ sở.
Trên dưới nhà họ Đàm lo lắng không thôi.- Bảo bối…_Tiếng nói vừa vội vàng vừa lo lắng của Đàm Dịch Khiêm từ ngoài cửa vang vào.- Cậu chủ…_người làm cung kính chào anh.- Em sao rồi?_ Không mà đến mọi người anh tiến đốn ngồi xuống cạnh giường vẻ mặt đau lòng lo lắng hỏi thăm cô, Hạ Tử Du với sắc mặt trắng bệch, nói cũng không nói nỗi chỉ mặc Đàm Dịch Khiêm ôm.- Cậu chủ, bác sĩ Từ đã đến…_Quản gia cung kính nói, cũng không đợi Đàm Dịch Khiêm lên tiếng Từ Dĩnh đã tiến lên và bắt đầu kiểm tra cho Hạ Tử Du.
Sau khi khám xong Từ Dĩnh đứng lên nở một nụ cười chúc mừng Đàm Dịch Khiêm.- Dịch Khiêm, chúc mừng cậu lên chức…_ TỪ Dĩnh dịu dàng nói, vỗ vỗ bả vai Đàm Dịch Khiêm trong khi an còn đang ngẫn người vì tin vừa nghe.- Dĩnh, con nói Tiểu Du mang thai sao?_Ông bà Đàm cũng ngẩn người hỏi.
Ông bà sống đến tuổi này mà con trai cũng đã ba mươi tuổi nghe tin này ông bà vui đến mức không biết nên làm gì.- Vâng, hai người sắp được làm ông bà nội rồi, Tử Du mang thai được ba tuần, nhưng vì thân thể không khỏe nên mới phản ứng như vậy.
_Từ Dĩnh từ tốn nói.- Thật..thật vậy sao? Con bé mang thai…_Ông bà Đàm vẫn không thể tin mà hỏi lại.- Tôi sắp được làm ba sao?_Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm ngây ngốc lẩm bẩm một lúc sau mới phản ứng ôm chầm lấy Hạ Tử Du, không kiên dè gì mà hô hạ Tử Du tới tấp, Hạ Tử Du cũng nghe được cô mang thai cũng rất vui mừng thế nhưng cô thật sự rất mệt nên mặc kệ Đàm Dịch Khiêm muốn làm gì thì làm.Từ lúc biết tin cô chủ nhỏ bảo bối của cậu chủ mang thai, ai nấy đều rất phấn khởi và vui mừng, họ hết lòng chăm sóc cô chu đáo, thế nhưng thời kì Hạ Tử Du mang thai thật đau khổ, nôn thóc, ăn uống không nhiều, mệt mỏi, bác sĩ luôn túc trực tại nhà hai bối trên hai bốn, mà anh Đàm nhà ta cũng nghĩ làm ở bên chăm sóc cho bảo bối.
Phải nói là anh cực kì cưng chiều cô, có khi nữa đêm cô thèm ăn bánh bao ở đường xx cách thành phố một giờ đi xe, anh tự mình lái xe để mua về cho cô mặc dù tài xế nói để họ đi anh cũng một mực muốn tự mình đi.
Tính tình cô lúc mang thai cũng khác hẳn, cô hay khóc nếu xem phim hoặc đọc truyện đốn cảnh nào buồn làm anh phải dỗ dành anh ủi cô và đổi tất cả phim và truyện khiến cô rơi nước mắt, phải nói là anh đau lòng khi thấy bảo bối của anh rơi nước mắt.
Ăn uống của cô anh cũng đặc biệt mời đầu bếp nổi tiếng của Italy về nấu theo khẩu vị của cô, Đàm Dịch Khiêm cưng chiều chăm sóc cô đến nỗi ai cũng cảm thấy hâm mộ và cảm động..